TRUYỀN KIẾM
Tác giả: Văn Mặc
------ ~~ ------
Quyển 3 : Đầm Lầy Mê Vụ
Chương 84: Trong cốc!
Dịch giả: megazord2
Biên tập: Bạch Sầu
Nghê Hướng Phi vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người liền có chút cổ quái, nhìn chằm chằm vào cái bình trong tay đệ tử Vân Kiếm Môn, trầm mặc không nói.
Nghê Hướng Phi cười nhạt: “Ta biết chư vị lo lắng điều gì! Những đan dược này chúng ta sẽ phục dụng trước.”
Nói xong, năm tên đệ tử Vân Kiếm Môn đều tự mở từng bình ngọc của mình, từ bên trong đổ ra một viên đan dược màu xanh lục, rồi không chút do dự mà bỏ vào trong miệng, sau đó tuần tự ăn một viên trong mỗi bình.
Sự cảnh giác trong mắt mọi người lúc này mới giảm đi, đệ tử Trường Xuân Cốc chắp tay, nhận lấy bốn bình ngọc: “Đa tạ Nghê huynh!”
Tô Tử Tùng cũng nhận lấy sáu bình ngọc, phát cho bốn tên đệ tử Băng Nguyệt Cung mỗi người một lọ, còn lại một lọ đưa cho Mạc Vấn.
Sau khi nhận lấy, Mạc Vấn mở miệng bình ra, đặt dưới mũi ngửi thử. Mùi thuốc vô cùng nồng nặc, hàm chứa linh khí ba động khổng lồ, sợ rằng một gã Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch sơ kỳ chỉ cần một viên là có thể khôi phục hoàn toàn. Bên trong lọ có năm viên, xem ra Vân Kiếm môn quả thật đã bỏ ra toàn bộ tiền vốn.

“Chư vị, chúng ta nên tổ chức một nhóm bắt đầu trước a.”
Nghê Hướng Phi dẫn các vị sư đệ cùng bốn gã đệ tử Trường Xuân cốc xếp thành một hàng đứng ở lối vào sơn cốc, đồng thời lấy linh kiếm chém về phía trước.
Chín đạo kiếm khí đánh vào cốc khẩu giống như gặp phải một tầng bình chướng vô hình, sóng gió kịch liệt nổi lên, tựa như mặt hồ yên lặng bị mấy tảng đá rơi vào, gợi lên từng trận xao động.
Chín gã Linh Kiếm Sư không nghỉ ngơi chút nào, từng đạo kiếm khí liên tục oanh tạc vào màn hào quang, chấn động càng thêm kịch liệt. Ngay sau đó, cấm trận cũng bắt đầu dần bị tác động, một tầng sóng gợn trong suốt hiện ra trên sơn cốc.
Linh Kiếm Sư đạt tới Kiếm Mạch kỳ, cô đọng ra bổn mạng kiếm khí, kiếm khí phát ra liền có thể dẫn vào thiên địa linh khí, vì vậy một kiếm tùy ý của bọn họ có uy lực cũng vô cùng đáng sợ, chém một cái là kiếm quang dài trên trăm trượng, mà sự tiêu hao kiếm khí của bản thân thì lại rất ít. Bởi thế nên, mặc dù chỉ là một gã Kiếm Mạch sơ kỳ, nhưng chỉ cần không phải sử dụng đại chiêu trong khi chiến đấu, thì bình thường có thể công kích ra cả trăm chiêu, hơn nữa việc kết nối với thiên địa của Kiếm Mạch kỳ đã thành, việc hấp thu linh khí thiên địa trở nên rất nhanh chóng, thời gian công kích liên tục cũng kéo dài ra.
Vì vậy chín người công kích suốt một canh giờ mới cảm thấy kiệt lực mà lui, tổ thứ hai tiếp sức oanh tạc cấm chế của sơn cốc.
Về phần Mạc Vấn vì không muốn người khác chú ý nên chỉ vận dụng Tích Thiên kiếm khí. Kiếm mạch của hắn do bẩm sinh đã có, Thiên Môn đã mở ra từ lâu, thế nên tốc độ khôi phục so với Kiếm Mạch kỳ cũng không kém, vì vậy hắn cũng có thể kiên trì trong thời gian rất lâu.
Khi Nghê Hướng Phi khôi phục kiếm khí, ánh mắt của hắn thủy chung vẫn chú ý đến Mạc Vấn. Mạc Vấn là người duy nhất mà hắn nhìn không thấu, nên đương nhiên hắn phải cẩn thận lưu tâm. Nhưng khi thấy kiếm khí của Mạc Vấn phát ra, Nghê Hướng Phi lại lộ ra vẻ ngạc nhiên, bởi vì lực công kích kiếm khí của Mạc Vấn mặc dù gần bằng với Kiếm Mạch sơ kỳ, nhưng kiếm khí này dẫn động linh khí thiên địa rất là thưa thớt, căn bản không giống với kiếm khí của Linh Kiếm sư bình thường. Chẳng lẽ người này cố ý che dấu?
Nghê Hướng Phi nghi ngờ, nhìn chằm chằm vào Mạc Vấn một lúc lâu, nhưng trước sau cũng không phát hiện ra được gì. Hắn hơi nhíu mày rồi sau đó dứt khoát không thèm để ý tới nữa, dù sao với bố trí của hắn hôm nay, cho dù đối phương là Kiếm Mạch đại viên mãn thì cũng không thể tạo ra được sóng gió gì!
Mộ Thanh Thanh là người đầu tiên không kiên trì được nữa, bởi hiện giờ nàng cũng mới chỉ là Dưỡng Kiếm Cửu tầng đỉnh phong. Mặc dù nàng có thể chất Tiên Thiên Băng Linh, tốc độ hấp thu linh khí thiên địa đã tăng rất lớn, nhưng so với Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch kỳ thì vẫn chưa bằng được.
Thấy Mộ Thanh Thanh lui ra, Mạc Vân cũng giả bộ bị kiệt sức, sau đó lui ra theo.
Đối với việc Mạc Vấn cố ý che dấu, Tô Tử Tùng mặc dù cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không chủ động vạch trần. Hơn nữa, có thể giữ lại một ám chiêu thì sẽ càng tăng thêm một phần an toàn cho các nàng.

Mộ Thanh Thanh nuốt một viên Bích Vân Dưỡng Khí đan, vừa lặng lẽ luyện hóa dược lực, vừa âm thầm đánh giá Mạc Vấn đang ngồi xếp bằng ở trước mặt nàng. Nàng có một cảm giác không nói nên lời đối với người này, một cảm giác vô cùng quen thuộc. Cho dù nàng nghĩ mãi không ra, từ lúc nào mà nàng lại có quen biết với một Linh Kiếm Sư có thực lực kinh khủng như vậy, thế nhưng cảm giác thân thiết ấy vẫn vững vàng chiếm cứ trái tim nàng, gạt đi không được.
Kiếm thức của Mạc Vấn vô cùng nhạy cảm, đương nhiên đã cảm nhận được ánh mắt ở sau lưng. Thế nhưng hắn không biết nên đối mặt với ánh mắt ấy như thế nào, thậm chí còn có chút sợ phải đối mặt. Có lẽ cứ như người xa lạ thế này sẽ tốt hơn cho cả hai.
Cứ như vậy, hai nhóm người thay phiên nhau oanh tạc cấm chế suốt một ngày một đêm, rốt cuộc cấm chế trong sơn cốc đã ngày càng mờ nhạt. Song, khi thấy cấm chế sắp sửa biến mất thì Bích Vân Dưỡng Khí Đan của mỗi người cũng đều đã sử dụng hết rồi.
Đám người bắt đầu đỏ cả mắt, nếu như không kịp tiếp tục công phá, cấm chế của sơn cốc sẽ từ từ khôi phục, lúc đó khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ!
“Nghê huynh còn Bích Vân Dưỡng Khí đan không?” Đại đệ tử của Trường Xuân cốc chủ động hỏi Nghê Hướng Phi.
Nghê Hướng Phi lộ ra vẻ mặt khó chịu, do dự một chút rồi nói: “Còn, nhưng không nhiều, cùng lắm là mỗi người một viên thôi!”
Người nọ lập tức vui mừng quá đỗi: “Nhanh mang ra đi! Nếu không mọi cố gắng từ đầu sẽ trở nên uổng phí mất!”
“Được rồi!” Nghê Hướng Phi có chút đau lòng, từ trong kiếm nang lấy ra hai bình ngọc.
“Còn hai mươi viên, đủ cho mỗi người một viên!”
Từ cửa sơn cốc lui ra, Mạc Vấn nhìn thoáng qua viên Bích Vân Dưỡng Khí đan vừa mới nhận được, sau đó liền giả bộ bỏ vào miệng, còn thật ra viên đan dược lại theo cổ tay chui vào ống tay áo, và khi hắn hạ tay xuống, viên đan dược liền chạy xuống rảnh tay, rồi ngay sau đó được thu vào kiếm nang. Năm viên đan dược trước hắn cũng làm y như thế, bởi hắn cảm thấy có chút cổ quái đối với mấy viên đan dược này, vả lại tu vi của hắn là Dưỡng kiếm Cửu tầng đỉnh phong, chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ một chút thì những tiêu hao của Tích Thiên kiếm khí liền hoàn toàn khôi phục. Chính vì vậy hắn cũng không cần thiết phải dùng mấy viên đan dược này.
Có một viên Bích Vân Dưỡng Khí đan bổ sung, đồng thời dưới sự đồng tâm hợp lực của mọi người, rốt cuộc vào lúc xế chiều cấm chế của sơn cốc cũng bị bài trừ hoàn toàn.
Trong sơn cốc lóe ra ánh sáng mãnh liệt, sau đó một tiếng nổ lớn tràn ngập đất trời, toàn bộ sơn cốc hiện ra trước mặt mọi người.

Lập tức, một mùi dược hương thấm đậm lòng người phả vào mặt, tinh khí của cây cỏ mà mắt thường khó thấy rõ hóa thành một đạo xích hà (mây màu đỏtừ từ dâng lên trong cốc. Mọi người đều chấn động, lộ ra vẻ vui mừng, cố gắng một ngày một đêm cuối cùng đã không hề uổng phí!
“Chúng ta vào thôi!” Nghê Hướng Phi hít sâu một hơi, tiến vào sơn cốc, những người khác vội vàng theo sát phía sau.
Không lâu sau đó, một sơn cốc rộng vài trăm thước vuông hiện ra trước mắt mọi người, hai vườn linh dược, một ở bên trái và một ở bên phải nằm chỉnh tề trong sơn cốc. Từng gốc linh thảo, linh dược được trồng trong đó tỏa ra linh khí nồng đậm, hội tụ thành từng đám hà khí (mây khíbốc lên không ngừng.
Nhìn cảnh tượng đầy mỹ lệ này, toàn bộ mọi người toàn bộ đều cảm thấy chấn động. Trong môn phái của bọn họ cũng có vườn linh dược, nhưng nếu đem so với vườn linh dược này thì quả thực là chỉ như cỏ dại!
Ai có thể tưởng tượng mấy trăm gốc linh dược ngàn năm sinh trưởng ở cùng một chỗ thì sẽ có cảnh tượng hoành tráng như thế nào?
Không sai, tình huống nơi này chính là như thế. Một gốc linh thảo loại thường mà sống mấy ngàn năm thì cũng sẽ trở thành linh dược hiếm có! Huống hồ linh thảo ở nơi này không phải là loại bình thường, tất cả đều là linh dược cấp một trở lên. Linh dược và linh kiếm cũng giống nhau, đều được phân chia phẩm chất. Chỉ có linh dược cấp một mới luyện chế ra được linh đan cấp một, mà linh đan cấp một chính là để cho Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch kỳ phục dụng. Bích Vân Dưỡng Khí đan của Nghê Hướng Phi lấy ra chính là linh đan Hạ phẩm cấp một.
Hai vườn linh dược trong cốc vốn chỉ trồng loại linh dược cấp một và cấp hai bình thường, thế nhưng đã mấy ngàn năm không có ai hái, cho nên chúng đều trở thành linh dược Cực phẩm. Nếu không phải do bị hạn chế bởi linh căn bẩm sinh, thì chắc chúng có thể đột phá lên một hoặc hai cấp, thậm chí là ba cấp rồi!
Theo ước định đã đề ra trước đó, mọi người lập tức bắt tay vào việc thu thập linh dược. Mỗi lần Mê Vụ Chiểu Trạch được mở ra thì thu hoạch nhiều nhất chính là linh dược, vì vậy mỗi tên đệ tử tiến vào đều chuẩn bị một ít hộp ngọc dùng để đựng những linh dược này.
Chỉ có điều, mọi người đều không ngờ là lần này sẽ được càn quét nguyên một vườn linh dược, thế nên khi hái xong linh dược cấp hai, linh dược cấp một chỉ mới hái ba phần thì hộp ngọc đã dùng hết rồi. Nhìn một mảng lớn cực phẩm linh dược còn dư lại, mọi người chỉ có thể vừa ngắm vừa than thở.
Linh dược có cấp bậc khác xa với dược liệu bình thường. Nếu không có hộp ngọc để đựng thì sau khi hái xong tinh khí sẽ nhanh chóng biến mất, vì vậy mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Mấy trăm hộp ngọc được chia làm hai phần xếp chỉnh tề trên bãi đất trống, Nghê Hướng Phi nhìn mọi người, nói: “Tổng cộng một trăm linh tư gốc linh dược Cực phẩm cấp hai, hai trăm bốn mươi gốc linh dược Cực phẩm cấp một. Dựa theo ước định thì Vân Kiếm môn chúng ta sẽ lấy năm mươi hai gốc linh dược cấp hai, và một trăm hai mươi gốc linh dược cấp một này!”
Nghê Hướng Phi chờ năm tên đệ tử Vân Kiếm môn tiến lên nhận năm mươi hai gốc linh dược cấp hai và một trăm hai mươi gốc linh dược cấp một, kiểm kê lại một hồi rồi mang ra ngoài, sau đó chia ra, thu vào kiếm nang.
Những người khác khá thờ ơ lạnh nhạt, chỉ quan tâm đến nhất cử nhất động của những người xung quanh. Đứng trước khoản tiền phi nghĩa này thì e rằng không có ai kiềm lòng lại được.
Chờ Nghê Hướng Phi thu xong, Tô Tử Tùng tiến lên, thu hai mươi mốt cây linh dược Cực phẩm cấp hai và bốn mươi tám cây linh dược Cực phẩm cấp một vào trong kiếm nang.

Tiếp theo là đến đệ tử Trường Xuân cốc, các phái khác và mấy Linh Kiếm Sư độc hành tiến lên thu lấy phần được chia của mình.
Sau khi chia xong hơn ba trăm gốc linh dược, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, tinh thần cũng thanh tĩnh lại.
“Nghê huynh, chúng ta phải làm gì với những linh lược còn dư lại bây giờ?” Đại đệ tử Trường Xuân Cốc chỉ vào mấy trăm gốc linh dược còn lại ở trong vườn, khuôn mặt tỏ vẻ không cam lòng.
“Theo ta nghĩ, chúng ta hãy liên thủ thi triển cấm chế, chờ Mê Vụ Chiểu Trạch được mở vào lần kế tiếp thì lại cùng nhau tới hái. Chư vị thấy thế nào?” Nghê Hướng Phi nói
“Ta đồng ý!” Một gã đệ tử Tiểu Kiếm môn gật đầu nói.
“Ta cũng tán thành!” Gã Linh Kiếm Sư độc hành có tu vi Kiếm Mạch hậu kỳ cũng nói.
“Ta không có ý kiến!”
“......”
Những người khác cũng rối rít tỏ thái độ. Đứng trước tình huống này thì đề nghị đó của Nghê Hướng Phi là quá hợp lí rồi.
“Tốt, nếu mọi người đã đồng ý, vậy thì từng người liền thi triển cấm chế… mà thôi, để Vân Kiếm môn chúng ta xử lí cho!”
Nghê Hướng Phi vừa nói, vừa lấy từ trong kiếm nang ra một cái trận bàn cùng một bộ kiếm phù gồm bảy mươi hai cái. Nghê Hướng Phi khẽ mỉm cười, bắt đầu bày trận, đem bảy mươi hai kiếm phù đánh vào các nơi trong sơn cốc.
Khi tất cả kiếm phù đã bố trí xong, khóe miệng Nghê Hướng Phi khẽ nhếch lên thành một đường cong quỉ dị, sau đó hắn liền tiếp tục thúc dục trận bàn.
Một tầng sương mù màu xám nồng nặc chậm rãi từ dưới đất bay lên, bao phủ cả sơn cốc trong nháy mắt. Những người khác không hề có sự chuẩn bị, đều bị sương mù bao phủ xung quanh.