Mạc Vấn hờ hững nhìn Lý Kiến Nhất rồi bình tĩnh nói: “Trong vòng thời gian ba tức ngươi phải giao ra Hồn Huyết, nếu không... chết!”

Khuôn mặt Lý Kiến Nhất sau một phen thay đổi xanh trắng mới hít sâu một hơi: “Các hạ, làm việc gì cũng không nên quá tuyệt tình! Lưu lại một con đường, sau này còn có thể gặp lại nhau, Huyết Lang Minh chúng ta cũng là muốn có thêm một bằng hữu.”

“Ba tức, hai tức, một tức...” Mạc Vấn gần như không thèm nghe Lý Kiến Nhất, chỉ nhẹ đếm.

Lý Kiến Nhất chợt hoảng, biết là hôm nay xui xẻo rồi nên cũng không nghĩ thêm gì nữa mà quát lên giận dữ: “Các hạ thực sự muốn là địch của Huyết Lang Minh ta, vậy cũng đừng trách bổn tọa không nể nang!”

Cảm thấy chuyện này đã không thể nào cứu vãn được nữa, Lý Kiến Nhất liền lộ ra bản sắc kiêu hùng, thái độ dứt khoát, ra tay một cách quả quyết không chút chần chừ. Xuất ra chín mảnh kiếm phù hóa thành chín đạo Thi Thủy Kiếm Nguyên vọt tới chỗ Mạc Vấn, một cỗ khí tanh hôi khiến người buồn nôn tràn ngập không gian.

Chín mảnh Kiếm phù này đúng là vật bảo mệnh của Lý Kiến Nhất, mỗi một cái đều là dùng tinh hoa của Thi Thủy để tế luyện hơn mười năm, uy lực của nó đã đạt đến đỉnh của Tam giai Trung phẩm, đối với thi độc trên đó thì cho dù là Linh Kiếm sư Kiếm Nguyên hậu kỳ cũng không dám coi thường chứ đừng nói chi là cả chín mảnh Kiếm phù cùng xuất hiện!

Trong phạm vi toàn bộ ngọn núi chính thoáng cái đã bị làn khí tanh hôi bao phủ, một ít Linh Kiếm sư Kiếm Mạch kỳ có tu vi thấp trên quảng trường trực tiếp trợn trắng mắt ngất xỉu.

Sau khi phóng xuất ra Kiếm phù thì Lý Kiến Nhất nhanh chóng thúc giục Kiếm Nguyên hóa thành một đạo kiếm quang quay đầu bỏ chạy.

Nhưng ngay lúc gã vừa mới quay đầu thì một đạo kiếm quang đỏ thẫm đã bổ thẳng tới trước mặt, một lần nữa chém gã rớt xuống, nặng nề rơi trúng một tòa lầu các làm cho cả tòa lầu vỡ tan tành.

Trên bầu trời xuất hiện một thân ảnh ngăm đen cao lớn chắc nịch, toàn thân bốc lên quang diễm màu đỏ nhìn như Hỏa thần.

Oanh! Lý Kiến Nhất phá mở lầu các đã sụp đổ bay vọt ra, tuy rằng một kiếm kia có làm gã bị thương đôi chút thế nhưng cũng chưa có có tổn thương đến gốc rễ, chỉ hơi chật vật một chút mà thôi.

“Cơ quan Khôi Lỗi hình người Tam giai!” Lý Kiến Nhất vừa phát giác ra thân hình cao lớn đang ở bên trong ngọn lửa bừng bừng thì sắc mặt trắng bệch: “Các hạ thật muốn đuổi tận giết tuyệt sao?”

Mạc Vấn đã phá vỡ chín đạo Kiếm Nguyên trên bầu trời mà toàn thân không bị nhiễm một chút Hóa Thi Thủy Nguyên nào, ánh mắt bình thản: “Giao ra Hồn Huyết hoặc chết!”

“Họ Mạc kia! Ngươi đừng khinh người quá đáng! Muốn lấy mạng Lý Kiến Nhất ta cũng không có dễ dàng như vậy!”

Lý Kiến Nhất gầm lên một tiếng giận dữ, thúc dục Kiếm Nguyên toàn thân, một cỗ Kiếm Ý hủ bại rất kỳ lạ phóng thẳng lên trời, đã trực tiếp tăng lên đến cảnh giới tầng bốn!

“Thi Cốt Vô Tồn!”

Một kiếm chém ra, trong trời đất bỗng sinh ra một cỗ ý cảnh ăn mòn vạn vật, dưới kiếm quang này, toàn bộ Linh Kiếm sư ở đây đều có cảm giác đang bị hòa tan, toàn thân không hề có chút ý chí chống cự.

“Hừ!”

Mạc Vấn khẽ hừ một tiếng, Sát Lục Kiếm Ý trong người tuôn ra.

Sát ý đáng sợ đã đập tan ý cảnh hủ bại của Lý Kiến Nhất, hắn vung tay giống như bắt một con ruồi chộp luôn kiếm quang của Lý Kiến Nhất vào tay, sau đó dùng sức bóp mạnh làm cho kiếm quang kia nổ mạnh rồi tan rã!

“Làm sao có thể?”

Lý Kiến Nhất giống như gặp quỷ, có thể dùng tay không đánh bại kiếm quang của gã, đây có còn là người hay không?

Mạc Vấn bước nhanh, thẳng đến chỗ Lý Kiến Nhất khiến cho gã cũng không còn cách nào giữ được vẻ bình tĩnh nữa. Trong mắt gã, Mạc Vấn lúc này giống như hóa thân của ma quỷ, làm cho lòng gã nảy sinh cảm giác lạnh lẽo đáng sợ! Linh kiếm chém về phía trước một cách điên cuồng, từng đạo kiếm quang đáng sợ xé rách không khí chém về phía Mạc Vấn.

Mạc Vấn chẳng thèm quan tâm mà vẫn giữ nguyên tốc độ đi tới, tay phải thì chộp lấy từng đạo kiếm quang rồi nhẹ nhàng bóp vỡ, ngay cả vạt áo cũng không bị chút hao tổn nào.

“Đứng lại! Không được đến đây! Cút ngay!”

Lý Kiến Nhất thật sự đã bị dọa đến mức loạn trí, dáng vẻ gã giống như một đứa con gái yếu ớt sắp bị bạo hành. Gã thật sự chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày bản thân mình lại bất lực như thế, tu vi Kiếm Nguyên trung kỳ trong mắt đối phương lại trở nên yếu ớt như vậy!

Mạc Vấn đã đến trên mặt đất và chỉ còn cách Lý Kiến Nhất hơn mười trượng, lúc này thì Lý Kiến Nhất chỉ còn kịp chém thêm một đạo kiếm quang cuối cùng rồi cũng không còn cách nào xuất kiếm nữa. Bởi vì lúc này Linh kiếm của gã đã bị người ta dùng tay không mà bắt lấy! Kiếm quang sắc bén như vậy mà đến khi lọt vào tay đối phương lại giống như một con cừu non ngoan ngoãn dịu dàng, thậm chí còn không thể làm xước nổi da tay đối phương!

Tiếng kim loại ma sát phát ra từ bàn tay kia, Linh kiếm của một gã Linh Kiếm sư Kiếm Nguyên trung kỳ đỉnh phong vậy mà khi đối mặt với bàn tay trần của đối phương lại lộ ra dáng vẻ không chịu nổi gánh nặng mà phát ra tiếng kêu rên!

Một đạo hư ảnh linh thể như một con quỷ nước (thủy quỷ) xấu xí dữ tợn từ trong Linh kiếm xuất hiện, đang muốn cắn vào cánh tay Mạc Vấn.

“Hừ!”

Mạc Vấn hừ lớn, ánh mắt như thiểm điện liếc qua, một đám kiếm quang vàng óng từ trong mắt hắn hiện ra, Kiếm Linh kia giống như bị điện giật, hốt hoảng kêu thảm một tiếng rồi lập tức trốn vào trong Linh Kiếm. Tiếp đó ở trong tinh thần truyền đến tiếng kêu gào cầu xin tha thứ liên tục.

Nhíu nhíu mày, cánh tay Mạc Vấn chợt động, một luồng chấn động khủng khiếp từ trên thân Linh kiếm truyền ra ngoài làm cho Lý Kiến Nhất kêu lên một tiếng đau đớn, hổ khẩu tay phải vỡ ra, buông lỏng Linh kiếm trong tay.

Ông! Loong coong!

Linh kiếm hóa thành một luồng ánh sáng cắm vào lòng đất cách đó không xa.

Lý Kiến Nhất hốt hoảng muốn triệu hồi Linh kiếm, nhưng chợt có một cỗ sóng tinh thần dao động cực kỳ sắc bén ngăn cách hoàn toàn cảm ứng tinh thần của gã với Linh kiếm. Linh kiếm kia gần như đã hòa thành một thể với gã, vậy mà đã không thể cảm ứng được nữa rồi!

“Không!”

Lý Kiến Nhất trừng mắt thật to, nhìn thấy Mạc Vấn chậm rãi giơ kiếm chỉ lên rồi điểm lên mi tâm của mình thì gào lên tuyệt vọng.

“Dừng tay! Ngươi dám càn rỡ vậy sao!”

Từ phía chân trời truyền đến một tiếng quát chói tai sau đó màn trời giống như bị một bàn tay cực lớn bạo ngược xé mở, ở đỉnh kiếm trận đang bao phủ cả ngọn núi vỡ ra thành một lỗ hổng khủng khiếp, một cái Tứ Dực Kiếm Thuyền từ trong khe nứt chui ra. Một cỗ Kiếm Ý sắc bén từ trên Kiếm Thuyền phóng thẳng tận trời, tiếp đó một đạo kiếm quang màu trắng lấy thế vạn quân chém thẳng xuống!

Hai mắt Khôi Lỗi hình người tỏa sáng đỏ rực, lửa bên ngoài thân bốc lên rào rạt giống như mặt trời, thanh kiếm màu đỏ trong tay đột ngột chém ra một đạo kiếm quang màu đỏ, chắn ngang đạo kiếm quang màu trắng ở phía chân trời.

Oanh!

Hai đạo kiếm quang đụng mạnh vào nhau, nhưng đạo kiếm quang của Khôi Lỗi hình người thì hơi kém một chút. Sau khi nghiền nát đạo kiếm quang màu đỏ, thế tới của đạo kiếm quang màu trắng vẫn chưa suếu chém lên Khôi Lỗi hình người khiến nó văng ra khỏi đám mây, rơi thẳng vào một ngon núi cạnh tòa chủ phong.

Lý Kiến Nhất hết sức vui mừng vì tìm được đường sống trong chỗ chết, cười to: “Nhị ca! Cứu tiểu đệ!”

“Hừ.”

Mạc Vấn khẽ hừ một tiếng, kiếm chỉ không hề ngừng lại đã điểm lên mi tâm của Lý Kiến Nhất, một đạo Kiếm Nguyên ẩn chứa kiếm thức sắc bén phóng ra!

“Ah!”

Lý Kiến Nhất phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, vị trí sau ót nổ tung, máu tươi phun ra như suối!

“Tứ đệ! Ngươi dám!?”

Một tiếng gào thét điên cuồng như sấm nổ rền vang, một thân ảnh hóa thành một đạo kiếm quang từ trên Tứ Dực Kiếm Thuyền phóng thẳng xuống chỗ Mạc Vấn giống như sao chổi!

Sau khi giết Lý Kiến Nhất, Mạc Vấn mới ung dung xoay người nhìn kiếm quang đang phóng tới một cách bình tĩnh. Trong mắt trái của hắn thoáng hiện bóng kiếm đỏ tươi, hoàn toàn thúc giục Sát Lục Kiếm Nguyên, một đạo kiếm quang đỏ rực từ trong cơ thể hắn phóng lên cao hơn trăm trượng, giống như một thanh huyết kiếm cực lớn đang dựng đứng ở trên đỉnh núi!

“Phá Không Kiếm trảm!”

Một tiếng thét lớn cất lên, ánh sáng lóa mắt, một cỗ Phá Không Kiếm Ý đã đạt tới bảy thành cảnh giới phát ra như muốn xé rách không trung. Kiếm quang đỏ rực hừng hực chém xuống, trên trời xuất hiện một vết kiếm màu đen, không gian cũng đã bị chém rách ra!

Mạc Vấn nhìn lên kiếm quang kia mà nét mặt không hề thay đổi, một cỗ Sát Lục Kiếm Ý trong cơ thể tuôn ra, từ một thành cảnh giới cấp tốc dâng cao đến cuối cùng ổn định tại bảy thành!

“Lục Kiếm Thức!”

Toàn bộ bầu trời cũng đỏ rực, tựa như một con rồng từ vực thẳm phóng lên đón đầu đạo kiếm quang màu trắng!

Oanh!

Đất trời run rẩy, vô số Linh Kiếm sư trên ngọn chủ phong tay ôm đầu miệng phun máu tươi, trực tiếp bị thương.

Kiếm quang đỏ rực dường như hóa thân trở thành một con Huyết Giao vô địch cắn nuốt đạo kiếm quang màu trắng, sau đó lấy thế không thể ngăn cản chém lên thân của bóng người đằng kia.

“Ah!”

Trên bầu trời vang lên một tiếng hét thảm, thân ảnh trên bầu trời rơi nhanh xuống, đâm vào trên kiếm trận phòng ngự của Tứ Dực Kiếm Thuyền, khiến cho toàn bộ Kiếm Thuyền run lên.

“Oa!” Ngô Phi Dương phun ra một ngụm máu! Vẻ mặt hoảng sợ nhìn xuống thân ảnh trên đỉnh núi phía dưới, đầu óc hoàn toàn hỗn loạn, làm sao có thể? Từ khi nào mà Huyết Hồn Hải xuất hiện cường giả tu luyện Sát Lục Kiếm Đạo đến mức này? Một kiếm vừa rồi thật là quỷ dị, đã dẫn động tâm ma của gã! Vừa rồi, nếu không đề phòng kịp thời mà trảm trừ Tâm Ma, thì một kiếm kia cũng không có đơn giản là chỉ phun một búng máu như vậy!

“Các hạ là ai? Giết Tứ đệ ta! Muốn khai chiến với Huyết Lang Minh chúng ta hay sao?” Ngô Phi Dương nghiêm nghị quát, nhưng lại có chút ngoài mạnh trong yếu.

Trên người Mạc Vấn kiếm quang lập loè, chậm rãi bay lên song song Ngô Phi Dương: “Hiện giờ các ngươi muốn khai chiến với ta chăng?”

“Ngươi?” Ngô Phi Dương giật mình, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, âm thanh kinh ngạc nói: “Ngươi là La Sát lão tổ!”

Đánh giá Mạc Vấn từ trên xuống dưới, đột nhiên cười lạnh nói: “Ngươi là La Sát lão tổ thì sao? Chẳng lẽ ngươi muốn dùng sức một mình để chống lại đại quân Huyết Lang Minh chúng ta? Thức thời thì dẫn môn hạ đệ tử lập tức nghênh đón Huyết Lang Minh Thiên Quân ta! Nếu không ngươi sẽ cùng với những nàng kia chôn cùng một chỗ a!”

Mạc Vấn ánh mắt phát lạnh: “Các nàng làm sao?”

“Ha ha.” Ngô Phi Dương ha ha cười cười: “Yên tâm, các nàng là bị đại ca ta đẩy vào trong âm huyệt, bây giờ đang cố gắng chống chọi khí Cực Âm đồng hóa, sớm muộn cũng sẽ đầu hàng. Nói thật, ngươi bồi dưỡng những nữ đệ tử kia rất không tồi, tuy rằng nguyên âm đều bị hóa nhập Kiếm Cương, nhưng cũng đều là lô đỉnh song tu thượng đẳng, Huyết Lang Minh chúng ta thay ngươi thu nhận! Ha ha ha ha...”

“Muốn chết!”

Sát cơ trong mắt Mạc Vấn chợt hiện, đột nhiên bắn ra một đạo Sát Lục Kiếm Nguyên!

Ngô Phi Dương đã có chuẩn bị từ sớm, kiếm trận phòng ngự của Tứ Dực Kiếm Thuyền phía sau lưng rung động, bảo vệ thân thể gã vào bên trong. Sát Lục Kiếm Nguyên của Mạc Vấn đánh lên trên kiếm trận phòng ngự của Kiếm Thuyền, khiến cho màn hào quang kịch liệt lập loè, nhưng vẫn không thể phá vỡ phòng thủ của nó được.

“La Sát lão tổ, ta khuyên ngươi tốt hơn là tiết kiệm một chút sức lực, bản tọa hôm nay không làm gì được ngươi, vậy cũng không lãng phí thời gian với ngươi, ngày sau đại quân Huyết Lang Minh chúng ta nhất định sẽ san bằng La Sát Kiếm Tông của ngươi!” Ngô Phi Dương không hề sợ hãi nói xuyên qua kiếm trận phòng ngự.

“Ta đã cho ngươi đi hay chưa?”

Ánh mắt Mạc Vấn lạnh băng, một cánh tay sau khi chậm rãi nâng lên thì một tầng tia máu như được ngưng tụ thành thực chất, dày đặc Sát Lục Kiếm Ý đột nhiên dâng lên, từ bảy thành cảnh giới đã đạt tới chín thành!

Đồng tử của Ngô Phi Dương co lại thật nhanh, gã hét lên thất thanh: “Không có khả năng!”