TRUYỀN KIẾM
Tác giả: Văn Mặc
------ ~~ ------
Quyển 1: Chú Kiếm sơn trang
Chương 11: Yêu Lang (2)
Dịch giả: Bạch Sầu
Biên tập: Blue
)
Đêm đã khuya, trong doanh địa là một mảnh yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng gào rống trầm thấp của yêu thú đi kiếm ăn ban đêm vọng ra từ sâu trong sơn lâm. Ngô bá ngồi trên càng xe, lưng dựa vào thùng xe để nghỉ ngơi, đôi mắt nửa khép nửa mở. Tuy hai ngày qua có phần gió êm sóng lặng, nhưng lão vẫn vạn phần cảnh giác, ban đêm từ đầu đến cuối không dám ngủ say. Lần ám sát kia thực sự đã khiến lão sợ hãi, nếu không phải Mạc Vấn ngã xuống đúng lúc một cách khó hiểu thì có lẽ sớm đã bỏ mạng tại chỗ. Lão không hề ngờ được địch nhân lại giảo hoạt như thế, dĩ nhiên lại sử dụng loại thuốc cấm kị như Hóa Thánh Đan, khiến lão không kịp đề phòng.
Bất thình lình, một cỗ hàn ý xuất hiện khiến Ngô bá từ trong trạng thái nửa ngủ nửa thức giật mình tỉnh dậy. Lão đánh giá xung quanh một lượt, nhưng chỉ thấy một mảnh yên tĩnh, trong phạm vi cảm ứng của linh giác cũng không có bất cứ điều gì khác thường thì lão liền lắc đầu tự cười giễu, xem ra hai ngày qua mình đã quá căng thẳng! Lão thay đổi lại tư thế ngồi một chút, đưa cái bọc ở sau lưng ôm vào lòng, rồi thiêm thiếp ngủ tiếp.
Gió đêm thổi qua sơn lâm. Trong sơn lâm, tại một nơi cách doanh địa khoảng năm dặm, đột nhiên có hai vầng sáng màu xanh biếc nhô lên từ một bụi cỏ dại, tiếp theo đó là những tiếng sột soạt rất nhỏ, bụi cỏ ngả sang hai bên, đồng thời một bóng đen thon dài lổm ngổm bò ra ngoài, cái đầu to lớn dữ tợn ngẩng lên dưới ánh trăng yếu ớt. Đấy rõ ràng là một con Thanh Phong Yêu Lang!

Thanh Phong Yêu Lang này có thân hình vô cùng to lớn và cường tráng, giống như một con trâu mộng vậy. Ở giữa hai trán có bốn sợi lông trắng dựng thẳng lên biểu hiện ra đẳng cấp của nó so với những con khác. Yêu thú cấp bốn! Bình thường thì Thanh Phong Yêu Lang là yêu thú cấp hai, chỉ có Lang Vương trong tộc đàn của chúng mới có thể đạt tới cấp ba, ấy vậy mà con trước mặt này lại là cấp bốn!
Bộ ngực của Thanh Phong Yêu Lang kề sát mặt đất, lổm ngổm bò đến gần một cây đại thụ to bằng ba người ôm. Ở dưới gốc đại thụ có một cái hốc rộng khoảng hai xích, một gã kiếm thủ đang co rúc ở trong đó, khuôn mặt ỉu xìu giám sát động tĩnh bên ngoài. Từng cơn buồn ngủ ập tới khiến gã không nhịn được mà ngáp dài một cái, thế nhưng, ngay khi miệng hắn vừa mới mở rộng, còn chưa kịp thở ra thì một cái miệng to lớn cắm đầy răng nhọn đột nhiên che kín tầm mắt của hắn. Và chỉ trong phút chốc, cái miệng đó đã bao trùm toàn bộ đầu hắn, tiếp theo thì hắn không còn biết gì nữa.
Thanh Phong Yêu Lang rút đầu ra khỏi hốc đại thụ, miệng hất sang một bên, nhổ ra một vật hình tròn. Vật đó rơi xuống và lăn đi rất xa, lưu lại một vệt máu đỏ tươi trông rất lóa mắt ở trên mặt đất. Tiếp theo Thanh Phong Yêu Lang phát ra một tiếng gầm trầm thấp, một đôi đồng tử màu xanh lục từ trong bụi cỏ dại hiển hiện ra, giống như quỷ hỏa* dạo chơi trong đêm.
Trên một con đường cách đó hơn mười dặm, một thớt khoái mã chạy băng băng dưới ánh trăng. Trang phục của người cưỡi ngựa toàn là một màu đen, từ quần áo cho đến mũ, khiến cho toàn thân giống như một cái bóng trong đêm.
Đột nhiên, hắc y nhân mãnh liệt ghì chặt dây cương, khoái mã hí dài một tiếng, vó trước giơ cao, cơ hồ toàn thân đứng thẳng lên, sau đó nặng nề hạ xuống mặt đất. Tại con đường ở phía trước, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một thân ảnh ôm trường kiếm, hoặc cũng có thể nói là vẫn đứng án ngữ ở nơi đó.
Hắc y nhân cưỡi ngựa không có bất kỳ động tác nào, đôi mắt lạnh lùng dưới vành mũ chăm chú nhìn kẻ đột nhiên xuất hiện cản đường kia, đồng thời từ trong cơ thể chậm rãi phóng thích ra một cỗ lãnh khí như có như không.
Bóng người vẫn ôm kiếm đứng trên đường đột nhiên giương đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắc y nhân cưỡi ngựa, ánh mắt sáng ngời giống như một ngọn lửa, kích phát ra một cỗ chiến ý mênh mông đánh tan cỗ lãnh khí của hắc y nhân cưỡi ngựa.
“Lăng Phong kiếm Tiếu Minh!” Hắc y nhân lạnh lùng cười, thanh âm không chứa một chút cảm tình nào.
“Đúng vậy!” Người cản đường đáp lời, trong giọng nói lộ ra một vẻ nóng lòng mong đợi khó có thể kìm nén. “Trong lịch sử của Chú Kiếm sơn trang, mỗi một vị đảm nhiệm chức trang chủ đều có một cái bóng sở hữu thực lực tương đương với bản thân. Ngươi chính là bóng của Mạc Thiên?”
Sát cơ trên thân hắc y nhân cưỡi ngựa đột ngột trở nên nồng đậm hơn, cặp mắt sắc bén dưới vành mũ gần như muốn xuyên thủng kẻ đang cản đường, âm thanh lạnh băng như giá rét mùa đông.

“Đi đi! Ta không muốn giết người!”
Người cản đường vẫn dửng dưng như cũ, nhưng chiến ý trong mắt thì ngược lại càng lúc càng mạnh. Gã đột nhiên cười dài một tiếng: “Ha ha, thế nhân đều biết Tiếu Minh ta chính là kiếm si, ngộ kiếm thành si. Nếu như đã gặp được ngươi thì đương nhiên ta không vì lí lẽ đó mà bỏ qua cơ hội này. Đến đây đi, thắng ta, ngươi có thể đi qua!”
“Kiếm của ta chỉ có sinh tử, không có thắng bại!” Sát cơ của hắc y nhân cưỡi ngựa đã vô cùng nồng đậm
“Như vậy cũng tốt, tìm đường sống trong cõi chết, Tiếu Minh ta cầu còn không được!” Tiếu Minh cười to, một cỗ kình phong lăng lệ từ trên người gã kích xạ ra, khiến cho không gian trong phạm vi ba trượng cuộn lên một cơn phong bạo.
Toàn bộ khí thế tích tụ trên thân hắc y nhân cưỡi ngựa cũng được bộc phát vào thời khắc này. Tất cả sát khí hội tụ vào một điểm, không có động tĩnh kinh thiên động địa gì, mà chỉ có một đạo ngân quang với khí thế sét đánh không kịp bưng tai phá nhập vào cơn phong bạo…
Một tiếng kêu vừa thảm thiết vừa ngắn ngủi đột nhiên vang lên, phá vỡ vẻ yên bình của doanh địa. Ngô bá là người đầu tiên thanh tỉnh, hất lớp vải trong tay lên, nắm lấy thanh trường kiếm.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Đám Linh Kiếm Sư và kiếm khách cũng nhao nhao bừng tỉnh, tay vơ lấy vũ khí của bản thân trước tiên, sau đó mới đốt đuốc soi sáng. Về phần những lữ khách bình thường khác thì phản ứng chậm chạp hơn, bị âm thanh ầm ĩ như thế làm tỉnh lại nhưng đầu óc lại vẫn mơ mơ màng màng. Thế nhưng đấy cũng chỉ là tạm thời, bởi vì chỉ sau mấy nhịp hô hấp lại tiếp tục có một tiếng kêu thảm thiết vô cùng kinh khủng từ trong sơn lâm vọng tới. Trong tiếng kêu tràn ngập sự hoảng sợ và tuyệt vọng, khiến cho người ta cảm thấy sởn hết cả gai ốc.
“Là ở bên ngoài doanh!” Một gã Linh Kiếm Sư đoán được đại khái nơi thanh âm vọng tới, sắc mặt tái nhợt.
“Địch tập kích!”

“Yêu Lang…!”
Vài tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên nhưng sau đó lại lập tức im bặt. Một số Linh Kiếm Sư và kiếm khách hơi có kinh nghiệm đang ở đây cũng nhận ra, sợ rằng hiện tại hơn mười tên kiếm thủ canh gác ở ngoài doanh trại đã bị tiêu diệt sạch.
“Chuẩn bị chiến đấu!”
Một gã Linh Kiếm Sư vừa mới hô dứt lời thì tiếng kêu kinh hãi và thảm thiết từ bốn phương tám hướng truyền đến giống như những tấm bùa đòi mạng. Lập tức, toàn bộ doanh địa trở nên nhốn nháo, người nào người nấy đều chạy loạn cả lên như ruồi không đầu. Chỉ có điều, đây không phải là nơi rộng rãi và bằng phẳng mà là sơn lâm có đầy đại thụ, tầm nhìn bị ngăn trở, vả lại đứng trước tình huống khẩn cấp thì cũng đâu có ai thèm xác định phương hướng. Chính vì thế, trong lúc nhất thời, tiếng la khóc, tiếng ngựa hí vang vọng khắp trong doanh địa.
“Đừng loạn! Mọi người đừng loạn! Đều đứng nguyên tại chỗ đi!” Một gã Linh Kiếm Sư cố gắng duy trì trật tự, thế nhưng trong hoàn cảnh hỗn loạn này thì còn ai thèm để ý đến hắn cơ chứ!
Thấy tràng diện đã vô phương khống chế, gã Linh Kiếm Sư kia liền quát to: “Toàn bộ nhân viên chiến đấu nhanh chóng tập hợp ở trong doanh địa!”
Đây hoàn toàn là điều bất đắc dĩ, bởi tình hình quân địch không rõ, bên ngoài doanh trại lại không hề có dấu hiệu bị công phá, mấy trạm gác ngầm bố trí ở ngoài nơi trú quân ngay cả cơ hội báo động cũng không có. Thế nên, ai nấy đều hiểu, lần này đã gặp phải địch nhân lợi hại tới mức khó có thể tưởng tượng được, phương pháp tốt nhất chính là tập trung toàn bộ lực lượng tiến hành chống trả, về phần mấy lữ khách bình thường ở trong doanh địa thì… cũng chỉ có thể tự cầu nhiều phúc vậy.
Chỉ có điều, vị Linh Kiếm Sư này vừa mới nói xong thì một bóng đen có hình thể khổng lồ đột ngột từ trên trời giáng xuống, cái miệng cự đại dữ tợn cắn lên bả vai vị Linh Kiếm Sư rồi dùng sức xé. Lập tức, cả cánh tay và một phần lồng ngực của vị Linh Kiếm Sư bị đứt xuống, nhưng bởi vì có Nguyên Lực chống đỡ nên vị Linh Kiếm Sư đó cũng không lập tức bị mất mạng mà chỉ phát ra những tiếng kêu vô cùng thảm thiết.
“Yêu Lang…! Là Yêu Lang…!”
Rốt cuộc mọi người đã nhìn rõ hình dạng của kẻ xâm nhập. Mấy lữ khách bình thường ở xung quanh liền hét lên đầy sợ hãi, bỏ chạy tứ tán, thậm chí có kẻ hoảng hốt đến nỗi đâm đầu vào thân cây. Nhưng, nỗi sợ hãi không ngừng lại tại đây… Từng đạo bóng đen từ trên cây giáng xuống, kèm theo đó là đủ loại tiếng thét chói tai cùng với tiếng kêu thảm trước khi chết vang lên khắp nơi trong doanh địa. Đám Linh Kiếm Sư và kiếm khách cũng không kịp tụ tập, chỉ có thể từng người tự chiến, ở gần có người trợ giúp thì còn đỡ, những ai mà chiến đấu đơn độc thì đều là người đầu tiên chết trong miệng sói. Những con Yêu Lang này tấn công rất có thứ tự, chúng căn bản không nhằm vào người bình thường, mà chỉ chuyên chọn những người có chiến lực như Linh Kiếm Sư và kiếm khách. Bởi vậy, chỉ trong một thời gian đối mặt ngắn ngủi, doanh địa liền tổn thất vô cùng nghiêm trọng, mười mấy vị kiếm khách thân thủ yếu kém đã chết thảm tại chỗ, đồng thời còn có hai Linh Kiếm Sư.
Chỗ Mạc Vấn nghỉ ngơi tại vùng ven của doanh địa thì lại càng là nơi đứng mũi chịu sào. Đám Yêu Lang sau khi phá tan vòng ngoài doanh địa thì chúng liền trực tiếp vượt qua lớp chướng ngại được dựng bằng xe hàng, nhào vào bên trong, triển khai một hồi giết chóc tàn nhẫn. Đương nhiên, sát khí tỏa ra từ trên thân Ngô bá cũng dẫn tới sự chiếu cố đặc biệt từ bầy Yêu Lang. Ba con Thanh Phong Yêu Lang từ trên trời nhào xuống, móng vuốt sắc bén lóe ra quang mang khiếp người vồ xuống đỉnh đầu Ngô bá mà không hề lưu tình.
Vào hiện tại, râu tóc của Ngô bá đều dựng đứng, thân thể già nua đứng thẳng tắp, từ trong cơ thể bạo phát ra một cỗ dao động kiếm khí hùng hậu, quần áo trên thân bị một đoàn khí lưu vô hình kéo căng.

“Xoạch…!”
Ngô bá tuốt trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ, chém xuống một cách dứt khoát, đồng thời mũi kiếm còn phát ra một tia bạch mang dài hơn hai trượng. Mặc dù Ngô bá không có linh kiếm bên người, nhưng khi thôi phát kiếm khí vào thân kiếm thì vẫn có thể kích phát ra kiếm mang. Dưới uy lực của kiếm mang, đám nhị cấp Thanh Phong Yêu Lang căn bản không có cách nào chống cự, ba con Yêu Lang chưa kịp nhào tới thì đã bị chém ngang lưng ở ngay trên không, chia thành sáu khúc.
Chỉ có điều, sau khi chém chết ba con Yêu Lang thì sắc mặt của Ngô bá cũng không nhẹ nhõm hơn, mà ngược lại càng thêm ngưng trọng. Thanh Phong Yêu Lang vốn là yêu thú cấp thấp, trí khôn rất kém, phần lớn đều dựa vào bản năng để hành động, thế nhưng đêm nay, đám Yêu Lang tới đột kích này lại vô cùng quy củ, như là đang có người đứng sau chỉ huy, mà điều càng làm cho người ta kinh hãi chính là mấy trạm gác ngầm phân bố ở ngoài doanh địa lại cũng không phát ra được bất kì báo động nào. Chỉ số thông minh của đám Yêu Lang này có phần cao đến nỗi không hợp với thói thường!
Nhìn thấy càng lúc càng nhiều Yêu Lang vượt qua bức tường ngăn cách được dựng bằng xe hàng, Ngô bá liền biết rõ nơi này không thể ở lâu. Lão nhanh chóng ngồi lên càng xe, kéo dây cương, cố gắng khống chế con ngựa còn đang kinh hãi chạy về phía lối ra của doanh địa, muốn thừa dịp hỗn loạn này mang theo thiếu gia lao ra ngoài. Tiềm thức của lão mách bảo rằng, đêm nay Yêu Thú đột nhiên xuất hiện tập kích chính là nhằm vào hai chủ tớ lão.
Giờ phút này, trong doanh địa đang vô cùng hỗn loạn, khắp nơi đều là chiến trường chém giết giữa người và sói. Ngoài ra, do có người giẫm phải đống lửa trong lúc hoảng sợ bỏ chạy, mà trong sơn lâm lại toàn là vật dễ cháy, cho nên hỏa hoạn đã bùng lên ở khắp nơi, biến doanh địa thành một biển lửa rực sáng trong đêm.
Ngô bá điều khiển xe ngựa xông qua từng cây đại thụ đang bốc cháy, một số Yêu Lang ở trên đường định công kích thì đều bị một đạo kiếm mang chém chết từ ngoài hai trượng. Rất nhanh ngay sau đó, sự dũng mãnh phi thường của Ngô bá đã thu hút chú ý của một số Linh Kiếm Sư và kiếm khách. Bọn họ liền nhao nhao tiếp cận với xe ngựa, và chỉ trong chốc lát đã có hai vị Linh Kiếm Sư và hơn mười vị kiếm khách tụ tập bên cạnh xe ngựa. Đối với điều này, Ngô bá khẽ nhíu mày! Lão vốn định thừa dịp hỗn loạn mà lao ra khỏi vòng vây, thế nhưng những Linh Kiếm Sư và kiếm khách tụ lại thế này thì chẳng phải sẽ khiến địch nhân phát hiện ra ư?
----------------------------
*quỷ hỏa: ma trơi.
:yy67:
:oe75: