Đối mặt với câu hỏi của Cố Tri Dân, những chuyện cũ trước kia đột nhiên trỗi dậy, ập đến giống như thủy triều, vây kín lấy Thẩm Lệ.

Mỗi lần nhớ tới những chuyện này, Thẩm Lệ đều cảm thấy vô cùng đau khổ.

Vào lúc người ta thống khổ, sẽ muốn phát tiết những nỗi đau này ra ngoài.

Phương pháp trực tiếp nhất, chính là làm người bên cạnh mình tổn thương.

“Lúc ấy khi anh ra nước ngoài bỏ mình tôi ở lại, anh có nghĩ đến tâm trạng của tôi khi ấy không? Anh có biết khi ấy tôi đau khổ đến mức nào không? Sau khi anh đi bao nhiêu năm như vậy, tôi vẫn không có cách nào quên đi được chuyện này để bắt đầu một cuộc tình khác!”

Khi nghe thấy từng từ từng chữ Thẩm Lệ nói ra, sự chất vấn trong ánh mắt Cố Tri Dân dần dần vỡ vụn.

Không nhắc đến chuyện này thì thôi, vừa nhắc đến chính là cả hai cùng đau khổ.

Hai người họ, đều chưa từng quên đi việc kia.

Cho dù là Thẩm Lệ hay Cố Tri Dân, cả hai đều chưa từng thoát ra khỏi bóng ma của quá khứ.

Cố Tri Dân hối hận tự trách, còn Thẩm Lệ thì mang lòng oán trách.

Cố Tri Dân muốn bù đắp cho cô, muốn bắt đầu lại một lần nữa.

Thẩm Lệ cũng muốn bắt đầu lại, nhưng trong lòng cô vẫn chứa đầy sự oán hận.

Trong chuyện tình cảm, tổn thương thì hai người đều đau, không ai có thể làm đối phương bị tổn thương sau đó vẫn thản nhiên như không có chuyện gì được, trừ khi, người đó chưa từng yêu.

Nếu đã yêu nhau, thì không có cách nào chỉ lo cho mình được.

“Cho nên…” Cố Tri Dân cười tự giễu: “Em nói chúng ta làm lại từ đầu, chính là muốn để anh nếm thử sự đau đớn vô cùng mà năm đó em đã phải chịu có đúng không?”

“Đúng vậy” Thẩm Lệ trả lời rất dứt khoát, giống như không thể chờ đợi được muốn cho anh biết, không phải cô thật lòng muốn bắt đầu lại với anh thêm lần nữa.

Ánh mắt Cố Tri Dân trở nên u ám.

Giống như ánh đèn bị dập tắt.

Thẩm Lệ trơ mắt nhìn anh, trong lòng không hiểu sao hơi khổ sở.

Nhưng đồng thời cũng hơi hả hê.

Thậm chí cô còn cảm thấy, giữa cô và Cố Tri Dân nên như vậy, cả hai phải cùng đau đớn, cùng cảm thấy bị tổn thương, như vậy mới đúng.

Sao bọn có thể sống hạnh phúc bên nhau được chứ?

Nếu như có thể vui vẻ hạnh phúc bên nhau thì từ nhiều năm trước, bọn họ đã ở bên nhau rồi.

Năm ấy Cố Tri Dân cũng không có khả năng bỏ lại cô một mình để đi xa cách cả đại dương.

Tất cả chuyện này đều là số phận rồi, một cái kết đã được viết ra từ trước.

Không phải sao?

Có lẽ đây mới là kết cục của cô và Cố Tri Dân.

Bọn họ không thể nào ở bên nhau được.

Cho dù có ở cạnh, cũng sẽ không hạnh phúc, không phải sao?

Một lúc lâu sau, Cố Tri Dân mới ngước mắt nhìn về phía cô.

“Không đúng, đây không phải là lời nói thật lòng của em.”

“Đây chính lời nói thật của tôi!”

Thẩm Lệ phản bác lại lời anh, cô cất cao giọng nói, giống như nói càng to thì càng có sức thuyết phục vậy.

“Không phải!” Giọng Cố Tri Dân hơi khàn khàn, anh cũng lớn tiếng hơn.

Thẩm Lệ nhìn anh, trong ánh mắt xuất hiện một chút do dự, nhưng lập tức đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh tỉnh táo.

“Tôi mệt rồi, tôi muốn nghỉ ngơi, anh không đưa tôi về thì tôi tự mình gọi xe.”

Nói xong cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như không muốn nói thêm một câu nào với Cố Tri Dân nữa.

Cố Tri Dân nhìn cô chằm chằm, dường như muốn nhìn ra suy nghĩ thật ở sâu trong lòng cô

Nhưng mà cuối cùng anh vẫn thất bại.

Trong đêm lạnh giá, vết thương trên người cô vẫn chưa khỏe hẳn, đúng là về nhà nghỉ ngơi sớm.

Cố Tri Dân buông tay ra, anh ngồi lại chỗ mình, sau đó khởi động xe chở cô về nhà.

Áp suất thấp trong xe khiến người ta hít thở không thông.

Thẩm Lệ hơi hé cửa sổ ra một chút, cô muốn hít thở không khí bên ngoài nhưng lại bị Cố Tri Dân đóng lại.

Thẩm Lệ không vui quay đầu trừng mắt với Cố Tri Dân, nhưng anh vẫn nhìn thẳng về phía trước không quay lại nhìn cô: “Trời lạnh rồi, cẩn thận trúng gió.”