Khu khám bệnh gồm nhiều căn phòng nhỏ xếp lại với nhau, sát vách có lối đi chung thông tới từng phòng khám phụ khoa. Cảnh sát tìm đến phòng khám của Cát Quang Huy, bên trong đang có một người đưa lưng về phía cửa cúi đầu cài nút áo blouse.

Đới Húc gõ cửa tượng trưng vài cái. Người kia nghe tiếng đập cửa, vừa quay đầu vừa nói: "Còn chưa tới giờ khám, phiền ra ngoài chờ một chút."

Người nọ lên tiếng, Đới Húc liền biết không đúng rồi, từ sau lưng chỉ có thể nhìn thấy dưới chiếc áo blouse trắng là dáng người cao rộng, cộng thêm tóc trắng, nhưng vừa trả lời, đây rõ ràng là giọng của phụ nữ. Chờ đối phương xoay người, bọn họ mới nhìn rõ, đây không chỉ là nữ bác sĩ, còn là cô gái trẻ tuổi, khoảng hơn hai mươi, gương mặt thanh tú xinh đẹp.

Nữ bác sĩ cũng nhìn ra ba người lạ mặt sáng sớm tới không phải bệnh nhân, nhíu mày hỏi: "Anh chị tìm ai?"

Đới Húc gật đầu chào hỏi, lấy ra chứng kiện, hỏi: "Xin hỏi đây có phải là phòng khám hôm nay của bác sĩ Cát Quang Huy không? Chúng tôi muốn gặp bác sĩ ấy để hỏi chút việc, không biết hiện tại có thể tìm ở đâu?"

"Đây đúng là phòng khám của Cát Quang Huy, có điều hôm nay anh ta có việc bận, xin nghỉ một ngày, đổi lịch với tôi, chỉ sợ đang không ở bệnh viện." Nữ bác sĩ đánh giá Đới Húc, dường như có chút tò mò.

"Nên xưng hô sao đây?" Đới Húc nghe vậy, không khỏi sửng sốt, trước đó hoàn toàn không ngờ vừa khéo Cát Quang Huy không ở đây, nhưng anh không định tay không trở về như vậy, nếu không gặp được Cát Quang Huy, vậy phải từ con đường khác có được chút tin tức mới được.

"Tôi họ Bạch, tên Bạch Tử Duyệt." Nữ bác sĩ trả lời, sau đó hỏi, "Còn anh."

"Đới Húc, hai người này là Phương Viên và Mã Khải." Đới Húc giới thiệu, rồi hỏi, "Bác sĩ Bạch và Cát Quang Huy làm cùng phòng khám này sao?"

"Chuyện của anh ta anh chị đừng hỏi tôi." Nữ bác sĩ tên Bạch Tử Duyệt còn chưa trả lời đã phủi sạch mọi quan hệ, "Tôi mới tới chưa đến nửa năm, ở đây còn trời xa đất lạ, với đồng nghiệp trong khoa chỉ là quen biết, chưa đến mức hiểu nhau, việc tư của họ tôi càng không dám hỏi tới, cho nên chuyện của mọi người tôi không rõ lắm."

"Thật ra cũng không phải việc riêng, là chuyện của bệnh nhân." Đới Húc nói.

Bạch Tử Duyệt vẫn xua tay, nói nhỏ: "Anh chị đừng hỏi tôi, bác sĩ Đổng ở phòng khám bên cạnh làm việc ở đây đã lâu, khá thân với Cát Quang Huy, bác sĩ ấy chắc cũng sắp tới rồi, chi bằng anh chị qua đó hỏi đi."

Nếu Bạch Tử Duyệt đã nói như vậy, Đới Húc cũng không định tiếp tục khiến cô ấy khó xử, khách khí nói cảm ơn, sau đó rời khỏi phòng bệnh. Tuy rằng giữa hai phòng khám nối liền, nhưng vấn đề không có việc gì không thể tự tiện vào Đới Húc vẫn hiểu, cho nên anh quyết định đứng ngoài hành lang chờ bác sĩ Đổng mà Bạch Tử Duyệt nhắc đến.

Bọn họ không chờ quá lâu, chỉ khoảng ba phút, một người đàn ông cao gầy khoảng 34 tuổi tay cầm áo blouse vội vàng tới, vào phòng khám sát vách phòng khám của Bạch Tử Duyệt, có lẽ vì quá gấp gáp mà hoàn toàn không chú ý tới ba người, nhìn dáng vẻ, đây chắc là bác sĩ Đổng thân thiết với Cát Quang Huy.

"Anh Đổng, anh tới thật đúng giờ." Bạch Tử Duyệt nghe cách vách có người tới, liền đi qua bên này, "Không phải đêm qua coi phim kinh dị, ngủ muộn nên sáng nay dậy không nổi đấy chứ?"

Bác sĩ họ Đổng kia bất lực lắc đầu: "Nào có, tháng sau tôi phải chuyển công tác qua bên kia, còn nửa tháng, tôi không được xem tình hình nhà ở bên kia sao? Không thể qua đó rồi mới sắp xếp! Còn nữa, Bạch Tử Duyệt, nếu để cô cho mấy người theo đuổi cô trong bệnh viện biết cô tới đây quan tâm một người đàn ông có ngủ ngon không, tôi chắc chắn sẽ bị họ xẻo thịt mất!"

"Ai xẻo ai, em không quan tâm họ thì để ý họ nghĩ gì làm gì?" Bạch Tử Duyệt hình như rất thân với bác sĩ họ Đổng này, biết anh ta đang đùa với mình, bản thân cũng hùa theo, sau đó cô bỗng nhiên nói, "Đúng rồi, khi nãy có mấy người tới tìm anh, muốn hỏi anh vài việc, đang chờ ngoài cửa kìa."

"A, lúc mới tới tôi đúng là có thấy ba người ở hành lang, không biết là tới tìm tôi!" Anh ta đứng ở cửa phòng khám nhìn nhóm người Đới Húc, thăm dò, "Anh chị tới tìm tôi sao?"

"Chào anh, bác sĩ Đổng đúng không?" Đới Húc cười chào hỏi, lấy ra chứng kiện, "Cảnh sát đội hình sự Cục Công An thành phố A, tôi tên Đới Húc, đây là hai đồng nghiệp của tôi, có vài việc tôi muốn hỏi bác sĩ."

"Được, mời vào, tôi tên Đổng Chí Thành, anh chị gọi tôi là gì cũng được, không cần khách khí." Bác sĩ Đổng vừa giới thiệu vừa nhiệt tình mời họ vào phòng khám.

"Chúng tôi cố gắng nói ngắn gọn, không ảnh hưởng quá nhiều thời gian của bác sĩ."

Đổng Chí Thành xua tay: "Không sao, phòng đầu tiên trêи hành lang là phòng dịch vụ, buổi sáng rất nhiều bệnh nhân tới khám, hơn nữa chỗ này có hơn mười phòng, ai mà biết có nữ bác sĩ như Bạch Tử Duyệt thì sẽ không qua chỗ tôi. Anh chị không biết là nam bác sĩ phụ khoa có bao nhiêu xấu hổ, bác sĩ nam ở chỗ này chỉ sợ đã chọn sai nghề rồi."

"Nghe nói ngày thường bác sĩ rất thân với bác sĩ Cát Quang Huy?" Đới Húc cười hỏi.

"Đúng vậy, trong khoa chúng tôi tổng cộng có ba nam bác sĩ, quý giá như gấu trúc vậy!" Đổng Chí Thành tự giễu, "Có điều tôi sắp đi rồi, lão Cát cũng vậy, chỉ còn lại một thằng em, đúng là thật sự trở thành gấu trúc!"

"Cát Quang Huy sắp đi sao? Thay đổi công tác?" Đới Húc hỏi.

Đổng Chí Thành gật đầu: "Đúng vậy, nhà vợ cậu ta ở chỗ khác, sớm đã muốn hai vợ chồng họ qua đó. Trước đây là vợ cậu ta tiếc công việc của mình, ngại qua đó không tìm được công việc tốt như vậy, cho nên không muốn đi, nghe nói gần đây sức khỏe ba vợ cậu ta không tốt, vì thế lão Cát mới làm công tác tư tưởng vói vợ mình, hai vợ chồng định mùa thu chuyển qua bên đó để tiện chăm sóc ba mẹ."

"Vậy bác sĩ cũng thay đổi công tác sao?" Mã Khải ở cạnh hỏi.

Đổng Chí Thành xua tay: "Tôi không tính, tôi là muốn đổi nghề. Bên kia có trường y muốn mời tôi làm giảng viên. Tôi á, đúng lúc cũng chán làm lâm sàng, áp lực lớn, bệnh nhân còn bài xích nam bác sĩ, khiến tôi vô cùng buồn bực, chắc cũng do tâm lý tôi không tốt như lão Cát."

"Là, chúng ta trong khoa mặt tổng cộng liền ba cái nam đại phu, cùng gấu trúc dường như như vậy quý giá." Đổng chí thành tự giễu nói, "Bất quá ta đi mau, lão cát cũng đi mau, liền dư lại một cái tiểu lão đệ, thật thành gấu trúc!"

Bạch Tử Duyệt nghe vậy bật cười, xen vào: "Anh đúng là cái gì cũng nói được, trong khoa chúng ta chỉ có ba nam bác sĩ các anh, anh và Triệu Thanh đều chán nản, chỉ có Cát Quang Huy, em thấy anh ta rất hưởng thụ công việc này, có phải anh ta trời sinh chính là bạn bè của phụ nữ không?"

"A, cô đừng nói vậy, lỡ truyền tới tai vợ cậu ta, cô chắc chắn gặp họa, cô cũng không phải không biết vợ cậu ta lợi hại thế nào, hơn nữa nhà bọn họ ngày thường đều nhờ ba vợ giúp đỡ, tôi không muốn tìm thêm phiền toái cho cậu ta." Đổng Chí Thanh vội ra hiệu bảo Bạch Tử Duyệt dừng lại, đừng nói nữa.

Bạch Tử Duyệt sửng sốt: "Sao thế? Trước đây anh ta từng gặp chuyện gì sao?"

"À, tôi quên cô mới tới, thôi, không nhắc tới chuyện này nữa, dù sao cũng là chuyện râu ria thôi."  Đới Húc xua tay, không muốn trả lời câu hỏi của Bạch Tử Duyệt.

Đúng lúc này, bên ngoài đã bắt đầu gọi tên, có bệnh nhân tới phòng khám của Bạch Tử Duyệt, Bạch Tử Duyệt đành phải trở về phòng của mình.

Đới Húc cũng không định nói nhiều, lấy sổ tay điều trị của Hoàng Tiểu Hồng đưa cho Đổng Chí Thành, hỏi: "Có thể phiền bác sĩ hỗ trợ xem trong cuốn sổ điều trị này có phải chữ của Cát Quang Huy không? Nếu có thể, phiền bác sĩ giải thích những gì viết trong đây, bệnh nhân mắc bệnh gì vậy? Mấy chữ này với chúng tôi hơi khó đọc."

Đổng Chí Thành nhận lấy xem, cười khổ: "Đây chắc chắn là chữ của Cát Quang Huy, đừng nói là anh chị, ngay cả tôi đọc cũng cảm thấy khó khăn, chữ của cậu ta như chữ trêи trời, vì việc này mà từng bị bệnh nhân khiếu nại, bệnh viện cũng đã phê bình cậu ta nhiều lần, có điều đây là thói quen, muốn sửa cũng không dễ, hơn nữa vì không gây ảnh hưởng gì nên về sau bệnh viện của mặc kệ. Từ miêu tả chứng bệnh và đề nghị điều trị mà xem, bệnh nhân... Hoàng Tiểu Hồng đúng không, bệnh phụ khoa của cô ấy khá nghiêm trọng, Cát Quang Huy kê cho cô ấy đơn thuốc dùng trong ba tuần, thuốc tiêm tĩnh mạch và thuốc uống đều là loại thường dùng, theo tôi không có chỗ nào không ổn cả."

"Vậy nguyên nhân của căn bệnh này là gì?" Đới Húc hỏi.

Đổng Chí Thành sửng sốt, có lẽ không ngờ anh sẽ hỏi tới vấn đề này, xấu hổ cười. Nhìn Phương Viên đứng cạnh, lại nhìn Mã Khải, Đổng Chí Thành mới nói: "Có rất nhiều nguyên nhân, có thể là hậu sản hoặc sau khi quan hệ mà lây nhiễm, cũng có thể do nhiễm trùng sau khi phẫu thuật $đáy huyệt, hoặc là... Đến kỳ kinh nguyệt sinh lý không chú ý vệ sinh, thời gian đó không kiểm soát hành vi của mình hoặc đồ dùng vệ sinh cá nhân không chất lượng. Tôi chưa tiếp xúc với bệnh nhân này, bệnh của cô ấy cũng không phải do tôi chẩn đoán, vì thế rốt cuộc là nguyên nhân gì tôi không thể tùy tiện nói bậy, ảnh hưởng tới danh dự của người ta, nếu anh chị muốn biết cụ thể thì vẫn nên đi hỏi Cát Quang Huy."

"Bác sĩ có biết hôm nay Cát Quang Huy xin nghỉ vì lý do gì không? Anh ta xin nghỉ dài hạn hay ngắn hạn?" Đới Húc hỏi, dù sao anh cũng tiếp xúc với nhiều trường hợp tương tự, đương nhiên vẫn giữ được bình tĩnh, không xấu hổ như Mã Khải.

Đổng Chí Thành nghĩ nghĩ, lắc đầu: "À, việc này tôi thật sự không biết, thật ra hôm nay sau khi tới bệnh viện thấy Bạch Tử Duyệt ở đây, tôi mới biết chuyện lão Cát xin nghỉ."

Bạch Tử Duyệt ở phòng bệnh cách vách đang khám bệnh, Đới Húc đứng dậy đi qua đứng ở cửa nhìn, cảm thấy thời điểm này không tiện vào trong quấy rầy, huống chi vừa rồi Bạch Tử Duyệt duy trì thái độ phủi sạch quan hệ, không muốn tham dự, nói không chừng hỏi cũng uổng phí, vì thế anh liền quay lại.

"Bác sĩ Đổng, theo kinh nghiệm cá nhân của bác sĩ, trong các nguyên nhân vừa liệt kê, bác sĩ cảm thấy khả năng nào chiếm tỷ lệ lớn? Hoặc là theo hiểu biết của người thường thì đâu là nguyên nhân?"

Ban đầu Đới Húc không hiểu ý Đới Húc, tâm trạng có hơi hoang mang, sau đó nhận ra vấn đề, anh ta nhìn về phía phòng bệnh cách vách, vẫy tay với Đới Húc, ý bảo anh lại gần, hỏi nhỏ: "Có phải cái người tên Hoàng Tiểu Hồng này xảy ra chuyện gì không?"

"Sao bác sĩ lại hỏi thế?" Đới Húc cười ha ha, không trả lời.

Đổng Chí Thành cũng cười: "Phản ứng của tôi hơi chậm, nhưng càng nghe càng cảm thấy có chỗ không đúng, anh chị là cảnh sát của Cục Công An, tôi nhìn chứng kiện, còn là cảnh sát hình sự, thật ra cho dù là cảnh sát gì, cố ý chạy tới bệnh viện hỏi thăm về một bệnh nhân, hơn nữa còn là nữ mắc bệnh phụ khoa, đây chắc chắn không phải việc nhỏ, chỉ cần nghĩ một chút liền có thể nhận ra vấn đề."

"Bác sĩ suy nghĩ thấu đáo, lúc trước không đi theo ngành của chúng tôi đúng là tổn thất cho đội ngũ cảnh sát." Nghe Đổng Chí Thành nói vậy, Đới Húc cười đùa với anh ta.

"Từ nhỏ tôi đã hứng thú với mấy chuyện này, ngày thường cũng thích quan sát mọi thứ xung quanh, sau đó phân tích vấn đề từ nhiều góc độ, đây cũng là kỹ năng hỗ trợ cho công việc của tôi, anh đừng thấy bác sĩ chúng tôi ở bệnh viện chỉ biết khám bệnh, thật ra cũng giống cảnh sát như anh chị phá án, chúng tôi phải suy luận rất nhiều mới có thể tìm được bệnh căn, vì thế ngày thường chú trọng rèn luyện đầu óc vô cùng quan trọng."