Thời điểm Đới Húc nói ra câu đó, ánh mắt Tiền Chính Hạo nhìn anh như bị viết lên hai chữ ‘mê tín’, anh không quá để ý, vẫn tiếp tục hỏi: “Nói cách khác, anh có cách nào giải thích giấc mơ đó vừa diễn ra, Bào Hồng Quang liền được phát hiện thật sự xảy ra chuyện không?”

“Đây có gì kỳ quái, anh chị ngoại trừ những suy nghĩ duy tâm đó ra thì không thể khách quan nhìn nhận vấn đề sao?” Tiền Chính Hạo tức giận, “Tôi nói rồi, với quan hệ giữa tôi và Bào hồng Quang, cho dù muốn báo mộng, hắn cũng sẽ không nhờ vả tôi, khẳng định là do ban ngày nghĩ gì đêm mơ cái đó, trong tiềm thức tôi vốn còn giận Bào Hồng Quang, vì thế tới tối mới mơ thấy hắn đã chết, không ngờ lại trùng hợp như vậy. Tôi đây vì không rõ chuyện của đương sự nên mới kể với người khác, bằng không nếu tôi thật sự làm chuyện gì xấu, anh chị cho rằng tôi ngốc tới mức có thể vừa giết người vừa nói dối, bảo mình mơ thấy Bào Hồng Quang đã chết sao?”

“Anh nói nghe cũng có lý, tóm lại, anh có thể kể chi tiết quan hệ giữa anh và Bào Hồng Quang kém tới mức độ nào không?” Đới Húc nghe Tiền Chính Hạo nói hết, lại hỏi.

Tiền Chính Hạo do dự một hồi, từ biểu cảm mà xem, hắn hình như có chút hối hận lời giải thích về giấc mơ vừa rồi của mình, nói như vậy chẳng khác nào chứng minh quan hệ giữa hắn và Bào Hồng Quang thật sự không tốt. Chỉ là lời đã ra khỏi miệng giống như bát nước đổ đi, không thể thu về, hắn chỉ có thể căng da đầu trả lời: “Giữa chúng tôi trước nay đều không tốt, việc này tôi không định giấu diếm anh chị, nhưng chúng tôi xác thật chỉ đơn thuần là cãi nhau do cá tính không hợp, chẳng có gì nghiêm trọng cả.”

Đới Húc gật đầu: “Tính cách cụ thể của Bào Hồng Quang thế nào chúng tôi chỉ mới ghi nhận trong quá trình điều tra, bao gồm cả người nhà hắn, còn thầy, tôi cảm thấy thầy không giống người bạo lực.”

“Đúng vậy đúng vậy, chuyện này không thể nói đùa.” Tiền Chính Hạo nghiêm túc gạt đầu.

“Tính cách hai người cụ thể không hợp ở điểm nào?” Phương Viên hỏi.

“Chủ yếu là…” Tiền Chính Hạo không cần suy nghĩ đã nói, chỉ là vừa mở miệng, hắn lại có chút chần chờ, hai mắt liếc qua liếc lại liên hồi như đang cẩn thận với cách dùng từ, “Tôi không muốn bỏ đá xuống giếng, theo cá nhân tôi thấy, con người Bào Hồng Quang kia quá nông cạn, một chút chiều sâu cũng không có, cả người chỉ biết mang khí chất của giới nhà giàu, không có trình độ, không có tu dưỡng, kẻ như vậy ở trong trường người ngoài nhìn vào còn lầm tưởng là học sinh! Mấu chốt là hắn đặc biệt ngông cuồng, hết khinh thường cái này tới coi thường cái kia, tính cách của tôi và hắn hoàn toàn không hợp, không có cách nào giao tiếp.”

“Nếu Bào Hồng Quang xác thật là người như vậy thì anh cần gì để ý tới hắn? Hai người không ai để ý tới ai là được, có điều với tính cách của hắn, anh phản ứng lại, như vậy còn không cãi nhau, tự chuốc phiền phức vào người mình sao?” Đới Húc ra vẻ không thể lý giải cách nói của Tiền Chính Hạo.

“Tôi không có ý định chuốc ngột ngạt cho mình, là hắn mỗi lần rảnh rỗi liền tới gây sự với tôi. Có đôi khi nhịn không được, tôi mới đánh trả hắn một chút. Kỳ thật chỉ là chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới.” Không biết vì nguyên nhân gì, thời điểm nói những lời này, ánh mắt Tiền Chính Hạo có chút lập lòe.

“Thôi được, nếu anh đã không muốn nói, chúng tôi cũng không miễn cưỡng, chỉ là có một việc, tôi nhất định phải nhắc nhở anh.” Thái độ của Đới Húc đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Hiện tại chúng ta đang nói tới một vụ án giết người, có vài điều nói ra có thể là chuyện nhỏ, nhưng không nói ra, có đôi khi chuyện nhỏ ngược lại sẽ biến thành chuyện lớn, khả năng này, anh chắc chắn không muốn thành sự thật đúng không? Ngoại trừ cảm thấy đối phương không thuận mắt ở ngoài ra, vấn đề khiến quan hệ của hai người trở nên căng thẳng là gì?”

Tiền Chính Hạo xoa xoa hai tay, cúi đầu, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng bộ dáng lại rối rắm không dám mở miệng. Phương Viên muốn thúc giục lại bị Đới Húc nháy mắt ngăn cản, hai người nhẫn nại chờ, cho Tiền Chính Hạo thời gian tự mình quyết định.

“Vậy…” Một lát sau, Tiền Chính Hạo rốt cuộc cũng ngẩng đầu, thoạt nhìn hắn vẫn còn chút do dự, “Mấy lời của chúng ta hôm nay, nói xong rồi có phải sẽ bỏ qua không? Anh chị sẽ không đi nói với người khác hoặc phản ánh với lãnh đạo của tôi chứ? Vì chuyện này tôi đã chọc vào phiền toái, hiện tại mọi thứ đã qua, đừng để nó lại ảnh hưởng tới tương lai.”

“Anh yên tâm, tôi tự biết chừng mực.” Đới Húc gật đầu, xem như đồng ý điều kiện của hắn.

“Tôi không biết anh chị đã hỏi thăm chuyện của tôi chưa? Nói ra không sợ anh chị chê cười, điều kiện nhà tôi không tốt cho lắm, lương của ba mẹ tôi rất ít, năm đó vì cho tôi đi học đọc sách mà thiếu nợ bên ngoài, vì thế sau khi tốt nghiệp, tôi phải gánh trêи người món nợ không nhỏ, ngay cả cuộc sống của mình còn phải mượn tiền người thân. Ba mẹ tôi đã già, tôi muốn trợ cấp cho họ một chút, để họ có thể ăn uống đầy đủ, cho nên… Về mặt tiền lương xác thật có chút căng thẳng.”

“Đây không phải chuyện mất mặt, anh không cần cảm thấy xấu hổ.” Đới Húc an ủi.

Tiền Chính Hạo lại lắc đầu: “Tôi biết, nghèo không mất mặt, nhưng… Tôi xác thật đã làm những chuyện không nên làm. Ngày thường quan hệ giữa tôi với đồng nghiệp không tệ lắm, cụ thể là ai tôi xin không nói, dù tôi làm sai chuyện gì, hậu quả gánh vác cuối cùng đáng lẽ không cần nặng như vậy, nhưng vì tôi, mọi người đều chịu liên lụy, tôi không thể nói người ta ra, miễn cho chuốc thêm phiền toái, mong anh chị thông cảm.”

“Được thôi, anh cứ nói thử xem là chuyện thế nào.” Đới Húc sảng kɧօáϊ đồng ý.

Thái độ của anh khiến Tiền Chính Hạo kiên định hơn nhiều, không còn do dự như trước: “Anh chị cũng biết, trường học hàng năm đều mua rất nhiều đồ dùng, mặc kệ là sách vở hay văn phòng phẩm, số lượng đều không hề nhỏ, vốn dĩ tôi có thể mượn sử dụng của đơn vị, cố gắng không tiêu tiền của mình. Sau đó có một lần trường tổ chức một hoạt động, yêu cầu hội trường và các lớp học phải trang trí, khi đó trường không đủ nhân lực, vừa lúc tôi đang không có chuyện gì làm nên được nhờ đi hỗ trợ mua sắm. Tôi khẳng định mình không có lợi ích gì trong đó, chỉ đơn thuần là giúp người ta chạy việc, mua xong liền mang đồ về trường thôi. Lúc đó quan hệ giữa tôi và đồng nghiệp không tệ lắm, hắn nói còn cần mua thứ khác, kêu tôi đi cùng, tôi liền đi, sau khi mua xong, hắn đột nhiên cho tôi một phần, tôi hỏi đây là ý gì, hắn nói… Hắn nói… dù sao trêи biên lai và hóa đơn đều viết là đồ dùng trường cần mua, hai chúng ta có thể lấy một chút, lúc ấy tôi cảm thấy cũng có đạo lý nên không từ chối. Ban đầu trong lòng còn hơi lo lắng nhưng sau thấy không có chuyện gì, tôi liền an tâm. Chuyện như vậy tôi đã trải qua mấy lần, kết quả, không biết sao lại bị Bào Hồng Quang phát hiện, ban đầu mấy lời ám chỉ của hắn tôi không quá để ý, không ngờ về sau lại…”

“Bị hắn báo cáo lên trên?” Đới Húc thuận miệng tiếp lời dò hỏi.

Sắc mặt Tiền Chính Hạo lập tức trở nên khó coi: “Anh biết trước rồi sao? Vậy còn kêu tôi nói làm gì?”

“Tôi sao có thể biết chuyện này?” Đới Húc lắc đầu, “Vừa rồi anh có nói trước đó anh gặp chút phiền phức, còn liên lụy tới đồng nghiệp, nếu chuyện của anh và đồng nghiệp đó không bị phát hiện, không phải sẽ không gặp phiền toái sao? Hơn nữa người tiết lộ là Bào Hồng Quang, chuyện này dù anh không nói tôi cũng có thể đoán ra.”

Tiền Chính Hạo sửng sốt, ý thức chính mình hiểu sai liền vội gục đầu, không hé răng.

Thấy hắn lại mang vẻ ủ rũ cụp đuôi như vậy, Phương Viên cố gắng dùng ngữ khí bình tĩnh động viên: “Anh cứ tiếp tục, không ai trách anh hiểu lầm đâu.”

Tiền Chính Hạo đỏ mặt, hắng giọng, vội dời tầm mắt: “Ban đầu tôi bị lãnh đạo gọi đi nói chuyện, lãnh đạo không nói rõ, nhưng từ ý tứ tôi có thể nghe ra được, trong lòng đặc biệt lo lắng, sợ ảnh hưởng tới công việc, cũng không có lòng hỏi xem ai là người báo cáo, sau đó một nhóm người được tuyển chính thức, vốn dĩ tôi đã có cơ hội vào biên chế, nhưng danh sách đưa ra, phía trêи không có tên tôi, cũng không có tên đồng nghiệp kia. Tôi khổ sở rất lâu, sau càng nghĩ càng thấy không thích hợp, vì thế mới lén lút nghe ngóng, là Bào Hồng Quang viết báo cáo khiến chúng tôi bị hiểu lầm. Từ đó, tôi liền không thuận mắt với hắn, chính hắn cũng chột dạ, lúc rảnh rỗi cứ nhắm vào tôi, cho nên chúng tôi bắt đầu thường xuyên cãi nhau.”