*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Rồi sẽ có kết quả thôi.” Cố Dĩ Bạch nói, chỉ cần không ngừng tìm kiếm, kết quả mình muốn chắc chắn sẽ xuất hiện.
Tô Mộc Hề nhìn sắc trời đã tối, cũng đến giờ cơm rồi, cô bèn nói: “Không nói chuyện này nữa, chúng ta đi ăn cơm chiều đi.”
Cố Dĩ Bạch nhìn thời gian một chút lại thấy đã bảy giờ tối rồi.
“Tôi không đi cùng cô được, trong cục còn có việc.”
“Được, thế anh mau đi đi.”
Tô Mộc Hề vẫn tới nhà hàng Tây mà mình hay đi, sau khi ăn xong thì trở về.
Lúc xuống lầu, cô nhìn thấy cách đó khoảng hai mét có một bà lão đột nhiên ngã xuống đất, kêu rên: “Ôi!”
Bà cụ đột nhiên ngã xuống đất khiến cho túi ni lông đen trên tay cũng rơi xuống, nhiều chai nước suối lăn ra ngoài
Đầu năm nay, không ít người già giả vờ bị thương. Hơn nữa người này thật kém chuyên nghiệp, cách có hai mét mà cũng ngã được…
Vì muốn tránh gặp phiền phức, Tô Mộc Hề dứt khoát chọn đi đường vòng.
Đúng lúc đó, một anh chàng đạp xe đạp ngang qua, trông thấy bà cụ ngã anh ta liền dừng xe lại, đỡ bà cụ dậy rồi lại đạp xe đi. Cả quá trình không quá một phút.
Tô Mộc Hề chứng kiến tất cả, xem ra vừa rồi cô suy nghĩ nhiều quá, chợt cảm thấy có hơi xấu hổ.
Cô cúi xuống nhặt một cái chai đưa cho bà cụ.
“Cảm ơn, cảm ơn.” Bà cụ cảm ơn liên tục, “Thanh niên bây giờ vẫn còn người có lòng nhiệt tình!”
Tô Mộc Hề cười cười: “Không có gì đâu ạ.”
Vừa nói xong, bà cụ lại cúi xuống nhặt những chai khác lên, mỉm cười cảm ơn.
Tô Mộc Hề thấy răng bà cụ rụng gần hết, tóc hoa râm, mặt có rất nhiều nếp nhăn, da trùng xuống. Nhìn kiểu gì cũng thấy phải khoảng tám mươi tuổi rồi, buổi tối thế này rồi sao còn ra ngoài đường nữa? Đã thế còn cầm rất nhiều chai nước uống, mà nhìn có vẻ giống chai đi nhặt được.
“Bà lớn tuổi rồi, đi đứng không còn vững nữa nên ban nãy mới tự dưng ngã xuống. Dọa đến cháu rồi hả?” Bà cụ hiền lành nói.
Nói đến chuyện này, Tô Mộc Hề có chút ngượng ngùng.
“Không ạ, không ạ.”
Bà cụ còng lưng đi vào trong một khu nhà đơn, sau đó ngồi xuống bậc thang lầu.
Tô Mộc Hề cũng đi vào thì nhìn thấy phía dưới bậc cầu thang lại có thêm một cái giường và chăn nệm, bên cạnh còn có rất nhiều loại chai nhựa với rác rưởi đã được phân loại.
Bà cụ nhìn cô, cười hỏi: “Cô gái, cháu cũng ở đây à?”
Tô Mộc Hề gật đầu: “Còn bà?”
Thấy cô gật đầu, bà lão xê mông một chút sang bên cạnh để nhường đường cho Tô Mộc Hề đi.
“Bà cũng ở đây, mới tới hôm qua thôi.” Bà cụ nói, “Thời buổi bây giờ, bà già rồi cũng chẳng có lấy một nơi để dưỡng già, chỉ có thể lang thang bên ngoài, nhặt rác mà kiếm sống.”
Tô Mộc Hề nghe xong có chút kinh ngạc: “Vậy con gái bà đâu?”
“Con gái? Con gái cái gì, bà ước gì chưa từng sinh ra chúng nó. Bà từng này tuổi rồi, chúng nó không nuôi thì thôi còn đuổi ra khỏi nhà, lang thang ngoài đường.” Bà cụ nói đến đây thì đau lòng, nước mắt lưng tròng.
Tô Mộc Hề nghe xong cũng biết được bà lão này thật sự rất đáng thương, lại cảm thấy con gái bà ấy còn không bằng cầm thú.
“Haizzz, cô gái, mau về nhà đi.” Bà cụ còn nói, “Trời tối rồi, bên ngoài lắm người xấu, nên về nhà sớm một chút.”
Tô Mộc Hề gật đầu, lại nhìn thoáng qua góc phòng nhỏ nơi bà cụ ở, cứ cảm thấy là lạ nhưng không biết rốt cuộc lạ chỗ nào.
——
Ngày hôm sau, Tô Mộc Hề chạy bộ vào buổi sáng.
Từ sau cái đêm chạy bộ gặp phải thi thể Lý Mại trong hẻm nhỏ, cô quyết định từ bỏ thói quen chạy bộ buổi tối, chạy bộ buổi sáng vẫn an toàn hơn.
Sau khi đến sân vận động, cô nhìn thấy Cố Dĩ Bạch đã ở trên đường chạy rồi, đang chạy ngang qua trước mặt cô.. Tô Mộc Hề chạy theo, anh cũng nhìn thấy cô bèn thả chậm tốc độ.
“Sao hôm nay lại chạy vào buổi sáng?” Cố Dĩ Bạch hỏi, vẻ mặt còn mang chút ý cười, ánh nắng sớm dừng trên khuôn mặt của anh, khiến anh trông càng đẹp trai hơn bình thường.
“Vì sợ tối lúc về lại gặp ma.” Tô Mộc Hề nói đùa ngược lại.
“Lần sau tôi sẽ gọi cô.” Anh cười càng tươi nói.
“Được thôi.” Tô Mộc Hề gật đầu, lúc trước cô không thích việc chạy bộ mỗi ngày nhưng hiện tại lại cảm thấy thể xác lẫn tinh thần đều rất thoải mái.
Cô thuận miệng hỏi một câu: “Nhà anh ở gần đây à?”
“Ừ, ở khu Thủy Mộc, số 6 phòng 606.” Anh điềm đạm đáp, “Nếu rảnh thì có thể đến nhà tôi làm khách.”
Anh tự động nói địa chỉ ra khiến Tô Mộc Hề cảm thấy có chút kỳ lạ.
“Không thích.” Cô nói. Cô vốn là đứa lười, thường ngày trừ khi có việc phải đi ra ngoài còn không thì chính là ba điểm một đường [1].
[1] Ba điểm một đường 三点一线: Ý chỉ quy luật sinh hoạt: Chủ yếu là ở học sinh, người đi làm: Phòng học/ chỗ làm, nhà ăn, phòng ngủ. Đây là hình thức sinh hoạt “Ba điểm một đường”. (Nguồn: Baike)
Cố Dĩ Bạch nhìn cô, cũng không xấu hộ vì bị cô từ chối, chỉ cười nói: “Không sao, sau này còn nhiều cơ hội.”
“Hả? ”
Cô không hiểu, Cố Dĩ Bạch cũng không giải thích, chỉ nói: “Thôi, không nói chuyện với cô nữa, tôi còn hai vòng nữa xong rồi sẽ về nghỉ ngơi.”
“Tối qua tăng ca muộn lắm à?”
“Cả đêm.”
“A, thế anh mau về nghỉ ngơi đi, tôi từ từ chạy vậy.”
“Nhớ chạy cho tốt nhé, rèn luyện cơ thể rất quan trọng.”
Chạy bộ xong, Tô Mộc Hề nghỉ một lát rồi đến cửa hàng gần đó mua một bát cháo và một quả trứng trà [2] mang đi. Sắp sang đường thì cô bắt gặp bà lão tối hôm qua đang lục thùng rác bên cạnh, bà lấy được hai chai nước suối cho vào túi màu đen.
[2] Trứng trà hay còn gọi là trứng luộc trong nước trà 茶叶蛋: Người Trung Quốc thường dùng món trứng trà này vào trong những ngày đầu năm mới để cầu mong sự thịnh vượng, may mắn và an lành. (Nguồn: kenh14)
“Chào buổi sáng, bà ăn sang chưa ạ?” Tô Mộc Hề đến chào hỏi.
Bà cụ thấy cô liền cười: “Bà chưa ăn.”
“Cháu vừa mua bữa sáng, bà ăn đi.” Tô Mộc Hề đưa bữa sáng cho bà.
“Sao thế được?” Bà cụ không nhận, “Cháu gái, cháu cứ giữ đó ăn đi, bà ăn tạm cái gì là được rồi.”
“Cháu vừa ăn rồi, bà cứ cầm đi.”
Bà cụ còn đang do dự có nên nhận hay không thì Tô Mộc Hề đã nhét luôn đồ ăn vào tay bà.
“Cảm ơn, cảm ơn, cháu gái, cháu thật đúng là người tốt.” Bà cụ cầm lấy bữa sáng đi sang một bên để ăn.
Hiếm khi Tô Mộc Hề giúp người tự nguyện như vậy, trong lòng cô rất vui. Sau đó cô lại trở lại cửa tiệm bán đồ ăn sáng lúc nãy để mua đồ ăn sáng.
Tô Mộc Hề đã đến tiệm bán đồ ăn sáng này mua nhiều lần rồi, bà chủ cũng biết cô, bà nhịn không được lại hỏi.
“Cháu vừa nói chuyện với bà lão kia à?”
“Vâng.” Tô Mộc Hề trả lời, “Rất đáng thương.”
“Đúng là rất đáng thương, hôm qua bà ấy có đến đây, cô cho bà ấy hai cái bánh bao.” Bà chủ quán nói, “Nhưng mà bà cụ ấy lại là người câm, không nói gì cả.”
Tô Mộc Hề chợt thấy khiếp sợ, có thứ gì đó bỗng hiện lên trong đầu cô nhưng lại nhanh chóng biến mất khiến cô không sao nắm bắt được.
“Bà ấy bị là người câm sao?”
Bà chủ gật đầu: “Đúng vậy, khi cô nói chuyện với bà ấy, bà ấy không trả lời.”
Tô Mộc Hề nghe xong chỉ thấy sợ hãi trong lòng. Rõ ràng tối hôm qua với vừa rồi cô nghe thấy bà cụ nói chuyện…