‘’Đạo hạnh của thứ kia rất sâu, chỉ hai tấm bùa thôi thì không đủ, nên dùng nhiều tấm hơn.’’ Tô Mộc Hề vừa nói, vừa đóng ngăn kéo lại, ‘’Không có chuyện gì nữa thì tôi đi đây.’’
‘’Ôi ôi, đừng đi mà.’’ Mục Liễu Sắt lại gọi cô lần nữa.
Tô Mộc Hề xoay người: ‘’Còn có chuyện gì sao?’’
‘’Vậy tối nay mình còn đi hộp đêm không?’’ Mục Liễu Sắt cười hì hì nhìn cô, khuôn mặt mong chờ, ‘’Tiểu Mộc Mộc, cô vừa nói sẽ đưa tôi đi mà.’’
‘’Chỉ bằng mấy tờ bùa này của cô mà còn muốn tôi đưa cô đến hộp đêm?’’ Tô Mộc Hề trợn to hai mắt.
Mục Liễu Sắt bấm ngón tay tính toán: ‘’Nếu như tôi không tính sai, vị quý nhân kia sẽ ở hướng Đông Nam, mà chỗ tối nay tôi đi cũng là hướng Đông Nam, đúng không? Chuyện đêm nay, nói không chừng có khả năng sẽ tạo ra một bước ngoặt đó.’’
Tô Mộc Hề cười một tiếng, Mục Liễu Sắt này đúng thật là có tài, cái hộp đêm mà cô đã nói kia, thực sự là ở hướng Đông Nam.
‘’Cô không đi thì tôi tự đi.’’ Mục Liễu Sắt lùi về phía sau tấm rèm.
‘’Đi đi đi.’’ Tô Mộc Hề nói.
——
Sắc trời dần tối, Tô Mộc Hề và Mục Liễu Sắt đến hộp đêm lớn nhất trong trung tâm thành phố.
Tầng một của hộp đêm là quán bar, lúc này không có nhiều người, cũng không quá ồn ào, Mục Liễu Sắt không dừng lại ở nơi này mà đi vào thang máy lên tầng hai.
Tầng hai là pub, Mục Liễu Sắt giống như xe nhẹ chạy đường quen dẫn Tô Mộc Hề đi vào trong một căn phòng.
Ánh đèn rực rỡ trong phòng sáng lên, Mục Liễu Sắt mở nhạc.
Hai cái loa cùng nhau vang lên, Tô Mộc Hề giật mình một cái, cô nhanh chóng bịt hai tai lại.
‘’Ôi Mộc Mộc, cô đúng là điển hình của gái nhà lành mà.’’ Mục Liễu Sắt cao giọng nói.
Tô Mộc Hề nhìn cô ta từ trên xuống dưới, ánh mắt hết sức khinh bỉ.
Hiện tại Mục Liễu Sắt mặc một bộ váy ngắn bó sát màu đen thấp ngực, tóc dài màu nâu uốn lượn, lắc lư theo giai điệu nhạc hai lần, chẳng thể nhìn ra cô ta là một kẻ lừa gạt nữa.
Thần lừa ăn gạt uống.
Mục Liễu Sắt gọi nhân viên phục vụ tới rồi chọn một đống rượu mạnh, rượu vang, bia trắng gì đều có cả, còn tiện thể gọi thêm một tên tiểu bạch kiểm [1].
[1] Tiểu bạch kiểm 小白脸: Dùng để gọi những chàng trai trắng trẻo/ thanh tú. Còn có một nghĩa khác nữa là dùng để chỉ trai bao, thường mang nghĩa châm chọc.
‘’Cô gọi nhiều như vậy, uống hết không?’’ Tô Mộc Hề rót cho mình một ly rượu đỏ.
Nhấp một ngụm rượu vang, Tô Mộc Hề bắt đầu đánh giá tên tiểu bạch kiểm kia.
Dáng dấp quả không tồi, còn có chút nữ tính. Dáng người rất cao, nhưng lại hơi gầy một chút.
‘’Quá gầy.’’ Tô Mộc Hề nói, cô cảm thấy qua đêm nay có khả năng cậu ta sẽ không thể xuống giường được tận nửa tháng.
‘’Cô biết cái gì? Được việc là được.’’ Mục Liễu Sắt lườm cô một cái, thản nhiên kéo tên tiểu bạch kiểm kia sang ngồi bên cạnh, ‘’Đến đây, trước tiên chúng ta hãy làm quen với nhau một chút nào.’’
Kết quả, Mục Liễu Sắt với cậu ta bắt đầu thoải mái nói chuyện đời người, từ thơ ca cho đến triết học, trò chuyện với nhau rất vui vẻ!
Tô Mộc Hề ở bên cạnh nghe được một lúc, có lẽ bây giờ người người đều yêu thích lấy cho mình một cái tên tiếng Anh, cho nên tên của cậu tiểu bạch kiểm này cũng là tiếng Anh, gọi là Mike.
Cậu Mike này rất giỏi ăn nói, Mục Liễu Sắt nói chuyện gì cậu ta đều có thể nói tiếp liền mấy câu.
Tô Mộc Hề uống hai ly rượu vang, liền bắt đầu cảm thấy nhàm chán, cô gõ gõ bàn, ‘’Họ Mục, quý nhân của tôi ở đâu, chuyện này có thể có bước ngoặt mới sao?’’
Hai người đang trò chuyện vui vẻ bỗng nhiên bị người ngoài mạnh mẽ cắt ngang, Mục Liễu Sắt rất không vui.
‘’Cô ngồi ở đây thì nó có thể tự tạo ra bước ngoặt chắc?’’ Mục Liễu Sắt dịch đến bên người Tô Mộc Hề, ‘’Tiểu Mộc Mộc, cô cứ ngồi ở chỗ này thì chuyện này chắc chắn sẽ không chuyển biến tốt được đâu.’’
‘’Vậy tôi phải làm sao?’’
Mục Liễu Sắt vuốt cằm suy nghĩ một chút: ‘’Cô đi thanh toán tiền nước trước, khi trở lại tôi sẽ nói cho cô biết.’’
Trong nháy mắt Tô Mộc Hề có một loại cảm giác như bị dao động, bảo cô đi thanh toán, cô nhất định không làm.
‘’Tự mình gọi, tự tính tiền!’’ Tô Mộc Hề nhấn mạnh từng chữ nói.
‘’Tiểu Mộc Mộc, cô muốn tôi giúp cô, lại không muốn bỏ sức, cũng chẳng bỏ tiền, cô muốn há miệng chờ sung rụng?’’ Mục Liễu Sắt híp mắt.
Tô Mộc Hề mím môi không nói, được rồi, cô chính là muốn há miệng chờ sung rụng đó. Thế nhưng, hiện tại thật giống như không ổn rồi. Bất đắc dĩ cô lại đứng dậy: ‘’Vậy tôi đi thanh toán đây.’’
Tô Mộc Hề ra khỏi phòng, rốt cục cũng yên tĩnh được một chút, đi đến quầy thu ngân.
‘’Xin chào, tôi muốn tính tiền phòng 206.’’
Cô phục vụ trước quầy thu ngân lộ ra nụ cười chuyên nghiệp: ‘’Mời cô chờ một chút.’’
‘’Chào cô, tổng cộng 3555 tệ.’’
‘’Nhiều vậy sao?’’ Tô Mộc Hề trợn tròn hai mắt, cầm hóa đơn trong tay cô thu ngân trước mặt nhìn kỹ, mẹ nó, Mục Liễu Sắt này toàn gọi những món đắt tiền.
‘’Đúng vậy thưa cô, xin hỏi cô muốn quẹt thẻ hay trả tiền mặt?’’ Giọng nói của cô thu ngân vô cùng vui tươi, nhưng khi Tô Mộc Hề nghe vào tai lại như một con dao sắc bén, làm trái tim của cô rỉ máu…
…
‘’Quẹt thẻ đi.’’ Tô Mộc Hề nói, lấy một tấm thẻ tín dụng từ trong túi ra.
Thanh toán xong, Tô Mộc Hề trở lại phòng, lại phát hiện trong phòng không có một bóng người, hơn nữa những chai rượu trên bàn đều biến mất không còn dấu vết.
Đáp án rất rõ ràng, cô bị Mục Liễu Sắt lừa.
Tô Mộc Hề cố nén lửa giận trong lòng, cô ngồi ở trong phòng một lúc, sau đó mới đứng dậy rời đi. Bây giờ cô đang tính toán, phải tìm cơ hội đột nhập vào nhà của Mục Liễu Sắt, như vậy mới có thể giảm bớt cơn giận của cô.
Tầng một của hộp đêm là quán bar, có sàn nhảy còn có ghế dài.
Tô Mộc Hề tùy ý đi một vòng, tìm một cái ghế dài ngồi xuống, gọi một chai Whisky.
Tâm tình thật sự rất buồn bực, Tô Mộc Hề uống liền hai ly. Ánh sáng chói lóa khiến cô hoa cả mắt, đờ ra nhìn những dáng người đang nhảy trên sàn nhảy.
Không lâu sau lại có người đến gần cô.
‘’Hi, người đẹp, đi một mình sao?’’
Tô Mộc Hề liếc mắt nhìn, người kia mặc áo sơ mi màu xanh lam, vóc người hơi mập, mặt bóng loáng, cô nhìn một chút liền có thể nhìn ra dáng người thấp lùn của gã, nói cũng lười nói.
Lúc tên nghèo xấu lùn kia đang định tiếp tục nói, thì bên cạnh cô lại vang lên một giọng nói: ‘’Chào anh, đây là chỗ ngồi của tôi.’’
Là giọng nói của Cố Dĩ Bạch, Tô Mộc Hề vô cùng kinh ngạc. Cố Dĩ Bạch, sao lại đến những chỗ như vậy?
Cái tên vừa lùn vừa xấu kia nhìn Cố Dĩ Bạch, do dự một chút, cuối cùng cũng đứng dậy rời đi.
Cố Dĩ Bạch ngồi xuống bên cạnh cô, anh ngồi rất ngay ngắn, ánh đèn có màu sắc rực rỡ chiếu vào mặt của anh, vẫn thanh tú sạch sẽ, dường như rất yên tĩnh, hoàn toàn cách biệt với nơi ồn ào náo nhiệt này.
‘’Con gái sao lại đến một nơi như thế này, quá nguy hiểm.’’ Anh mở miệng nói.
‘’Ha ha.’’ Tô Mộc Hề cười lạnh hai tiếng, lườm anh một cái, ‘’Đàn ông đến đây một mình cũng không an toàn, anh phải biết, phụ nữ bây giờ như hổ với sói. Với cả, đàn ông bây giờ cũng hơn một bậc rồi.’’ Cô vỗ vỗ vai Cố Dĩ Bạch.
Sắc mặt của Cố Dĩ Bạch thay đổi, ‘’Tôi đến đây là có việc.’’
Tô Mộc Hề nhướng mày, ‘’Việc gì?’’
Cố Dĩ Bạch nhìn cô, không lên tiếng, cũng không có ý định nói với cô.
‘’Cắt, không nói thì thôi.’’ Tô Mộc Hề quay đầu đi, tiếp tục nhìn những người trên sàn nhảy.
Cố Dĩ Bạch cụp mắt, dừng lại hai giây: ‘’Tôi đến để tìm chủ tịch tập đoàn Vĩnh Chính, ông ta đang giữ một bộ tranh chữ bị thất lạc không tên, tôi muốn đến mượn một bức?’’
‘’Chủ tịch tập đoàn Vĩnh Chính? Lôi Vĩnh Chính?’’ Tô Mộc Hề thú vị nhìn Cố Dĩ Bạch, đây chính là khách hàng lớn của cô đó, thì ra Cố Dĩ Bạch cũng tìm ông ta.
Anh khẽ vuốt cằm.
‘’Anh muốn xem tấm tranh chữ thất lạc không tên của ông ta?’’ Trong mắt Tô Mộc Hề xuất hiện ánh sáng.
Anh gật đầu lần nữa: ‘’Chỉ là tôi chưa từng nhìn thấy ông ta, nên không biết ông ta đang ở phòng nào.’’