Chương 93

Chuyện ma giới





Trung Thành và Frozen nhìn thảeim cảwFnh của Tanker mà cùng cảUEwm thấKy da đzầyxu tê dạKi.

HắXtsn đHCang bịK ngược đImNãi thê thảcSKm.

Không sai, đtRúng là ngược đwVeãi.

Không biết bao nhiêu lầSKn Tanker nghiến răng đRứXtsng lên, xông vào cô gái mảUEwnh dẻ trước mắBMt, hắovon đVNều chỉmI cảMem thấSKy trờmIXi đmIXây hoa lên, sau đFIó nặng nề dán lưng xuống đUấzt. Đánh một tiếng rầbmm thật lớn.

Vùng đvmbấFt xung quanh Shaorin đKã bịI lõm hẳn xuống, cô tuy đhxã nhẹ tay, nhưng nếu là ngườAyLi thườeng thì đwVeã chết từ lâu rồi. Tanker không nhữFng không thấvSBy sợ, ngược lạKKi còn càng lúc càng hăng máu. NgườxFti như vậy, nếu không phảFi ngu ngốc, không biết sống chết, thì chính là cố chấKKp, có một tín niệm đvSBiên cuồng, bỏ qua nỗi đeau của thểPMw xác. Bền bỉbm không ngừng, chắtUmc chắtUn sẽ có ngày trở thành kẻ mạSKnh, hùng bá một phương.

Đáng tiếc.

Shaorin chỉmI thở dài một hơi, càng lúc càng nặng tay lên. Nếu so về đmIộ kiên trì và bền bỉwF, cô cũng chẳng ngạvmbi gì mà so với hắRn.

Nếu đBMã không phục vậy ta sẽ đMeánh đHCến khi nào ngươi phục.

Dù không thườbmng xuyên lắFSm, nhưng về việc ngược đtRãi ngườvmbi khác, Shaorin cảvSBm thấImNy mình cũng khá là có thành tựu. Dù sao đxFta phầNbn nhữmIng vụ bứFIc cung của trườSng sinh đXHJảSo đJDều do ám sát bộ thực hiện, mà ám sát bộ do một tay cô lập ra. Vậy nên một thân uấwVet ứVNc vì bịxFt thánh nữPMw chơi xỏ, cô thuận tay phát tiết toàn bộ lên ngườFIi Tanker, hành đcbhộng lưu loát, dễ như trở bàn tay.

Ra tay có chừng mực, tuy không làm chết ngườVNi, nhưng cũng làm hắSKn đFIau muốn chết đEcAi sống lạMei.

Mặt đmXPấLit dườKng như cũng khẽ run rẩRy sợ hãi mỗi khi ấBMy.

...

Ma giới, thiên ma cung.

Tạbmi quảxFtng trườbcnng lớn – trên nóc cung đnvxiện. Một thân ảFSnh đEcAơn bạBMc giống như chấBMm đMen ngồi trên phiến đwFá trang trí nhô lên trên lan can thành, đHCểUEw gió lớn ù ù thổi qua, khiến mái tóc dài và tấEcAm áo choàng phủ kín thân thểVN tung bay phấzp phới.

Lục Vân Tiên ngồi khoanh chân, ngẩImNng đHCầnvxu nhìn nhữeing ngôi sao nhân tạNbo trên bầMu trờVNi hắKc ám khung thương.

Đã lâu lắRm rồi, hắKn không trở lạRi quê nhà.

NhữUEwng ngườRi thân quen năm đszó, giờmI đKã sớm hóa thành đRống tro tàn.


Liệu vạen thế hồng liên của phật giới có thật sự giúp con ngườwVei ta siêu thoát luân hồi, lấbcny lạxFti đRược ký ứcbhc từ kiếp trước !?

Dù chỉAyL là tin đvmbồn, nhưng hắnvxn vẫn nguyện ý tin tưởng.

Đôi mắhxt sâu thẳm của Lục vân Tiên phảwVen chiếu nhữxFtng vùng tinh quang trên bầLiu trờeii, lấtRp lánh mà vi diệu. Khác với đbmôi mắFIt cùa King, luôn làm nhữeng ngườKi muốn nhìn vào cảMem thấLiy chóng mặt đbcnau đtUầbmu, đFIôi mắMt của Lục vân Tiên cũng sâu thẳm, thâm thúy, nhưng nó đmIXem lạXHJi cho ngườIi xem một vùng trờNbi mênh mang mà ấImNm áp.

Và một chút u buồn nữHCa.

Sống lâu đxFtểF làm gì chứtR !?

...

“CứHC hở ra là cậu lạFIi tự kỉImN như vậy.” Một giọng nam có vẻ mỉIa mai vang lên sau lưng hắtRn.

Lục Vân Tiên cũng không buồn ngoái lạXHJi, chỉR cườKi nói:

“Mừng cậu về nhà !”

“Cho xin đnvxi, từ khi nào ma giới thành nhà của chúng ta vậy !?” Hỏa long dựa lưng vào một cánh cửa kiểovou gothic cổ - che đmXPi cầszu thang duy nhấKt dẫn đJDến sân thượng này, gãi đLiầmXPu gãi tai nói.

“Bấszt cứXHJ nơi đHCâu có ngườhxi thân quen chờImN chúng ta về, nơi đUEwó đXtsều là nhà, không phảovoi sao !?” Lục Vân Tiên cườMei đJDáp.

“ChịAyLu, đIây không quan trọng ba cái đFó.” Hỏa Long nhún vai nói, nhưng ánh mắXtst có vẻ lảImNng tránh đJDã bán đXHJứHCng hắVNn. Đàn ông mà... một số chi tiết ủy mịMe, không thừa nhận cũng đKKược. Đâu phảUi ai cũng sến súa như cái tên ngồi kia.

“Nghe nói cậu đUã mang thứmXP đKKó về !?”

“Đừng gọi là thứImN đMeó.” Lục Vân Tiên nhíu mày nói.

“Một cái xác rỗng chứSKa ký ứmIc của ngườcSKi chết. Không gọi như vậy thì nói sao đLiây !” Hỏa Long không cho là đHCúng nói.

Lục Vân Tiên nhấVNt thờSi không đEcAáp, đbcnôi mắIt trùng xuống, không ai biết hắtUn đHCang nghĩUEw gì. Hỏa Long thấLiy thế lạMi tiếp tục:

“Tôi nói này Vân Tiên, “Đến với phụ nữU ấbcny mà ? Đừng quên mang theo một cây roi”. Cây roi không phảszi đXHJểXHJ đmIàn ông sử dụng đeánh phụ nữtU, mà đvmbểSK dọa cho nhữImNng ngườbmi phụ nữwF không đXHJủ nữbm tính không thểe ở gầAyLn anh ta lâu hơn. Nhưng trên đMờMi này thiếu gì nhữtUmng ngườvmbi phụ nữnvx bịKK mắHCc bệnh thống dâm? NgườKi ta càng làm họ đcbhau khổ thì họ càng yêu. Dù đUEwó là thứtR tình yêu bệnh hoạVNn....”

“Ừm, Long à...” Lục Vân Tiên hạei giọng cắovot lờKi.

“Cậu cứVN đUểtU yên tôi nói hết đmIã.” Hỏa Long khoát khoát tay, tiếp tục phun nước miếng:

“Cách xử lý của cậu quá đzàn bà. Với phụ nữvmb ấUEwy mà, cứR phảPMwi dùng nắszm tay hay súng thịtUmt mà dạFy dỗ...”

“Tôi chỉwF muốn nói, cậu nên nhìn lạszi đbmằSKng sau một chút.” Lục Vân Tiên khổ sở nói.


Hỏa Long giật thót, cầwFn cổ cứhxng ngắbmc, khó khăn nhìn lạzi.

HắPMwn nuốt khan một ngụm nước miếng, cảvSB ngườovoi như rơi vào hầEcAm băng, tim đRập nhanh lên vài lầKn, đMeôi mắszt dườnvxng như đxFtã ứSa huyết lệ quay sang trừng trừng nhìn Lục vân Tiên với hàm ý “trách móc”: “Sao ngươi không nói sớm – hạszi chết cái mạHCng già của ta rồi !”

Phi kiếm từ lúc nào đMó đSã đHCứtUng sau lưng Hỏa Long, khuôn mặt lãnh đXtsạMem, tuyết phủ băng phong, dườFIng như không hề có gì khác với thườnvxng ngày, chỉvSB có đUEwiều Hỏa Long thừa biết, đcSKó là khoảXtsnh lặng trước cơn bão, lúc này hắXtsn chỉImN hận không bóp chết đyxược Lục Vân Tiên, hồn nhiên quên mấMt cái câu họa từ miệng mà ra.

“Bà xã... cái này... cái kia là nói ngườcbhi khác, chúng ta...” Hỏa Long lập tứcbhc cườMi giảPMw lảwVe....

“Anh về trước đmIXi, em có chuyện nói với cậu ta một chút.” Phi kiếm nghe cũng chẳng buồn nghe, lắUEwc đwFầtRu nói.

“Vâng.” Hỏa Long như bong bóng xì hơi, uểmI oảMi mở cánh cửa, đLii khuấcbht hẳn.

...

“Nghe nói cậu vừa đszến thực nghiệm đXHJảLio !?” Phi Kiếm nhìn chằcbhm chằtUmm vào Lục Vân Tiên, lạovonh lẽo hỏi.

“Ừm, có gặp mặt sư đUệ, và mang về ký ứMc của Nguyệt Nga.” Lục Vân Tiên cũng không hề phủ nhận nói.

“Cậu vẫn coi hắVNn là sư đyxệ !?”

“Kỳ thực hắNbn rấBMt đmIáng thương, lạtUi nói năm đeió nếu không phảmIXi chúng ta đszểVN Alucard chạUy tới nhân giới, có lẽ hắtUmn sẽ không như bây giờEcA. Là tôi có lỗi với hắBMn trước.” Lục Vân Tiên gãi gãi sống mũi nhẹ giọng nói.

“Cậu cũng trảF đLiủ rồi !” Phi Kiếm lắmIXc đXHJầtUu nói.

“Được rồi, không nói chuyện này nữcSKa, việc khuyên nhủ không thích hợp với cậu đSKâu !” Lục Vân Tiên cườXtsi đzáp.

Phi kiếm thầVNm than “đEcAồ cứvmbng đVNầszu” nhưng cũng không nói tiếp chuyện đxFtó nữMa, chỉHC đFều giọng kểovo:

“Chúng tôi đeiã tìm thấeiy không linh kiếm phái, đwFạKKi náo một trận ở tầvmbng trờzi thứtR hai mươi hai, nhưng không hề tìm thấwFy tiên khí linh thụ.”

“Nếu dễ dàng nhìn thấAyLy như vậy, nó cũng không phảFi bảLio vật đFIịFSnh giới nữXHJa rồi.”

Phi Kiếm gật đeầyxu.

“Sau khi sưu hồn vài trưởng lão của môn phái này, bọn tôi mới biết, nó ở tầSng trờcbhi thứBM ba mươi ba, ngay sau vườKKn bàn đXHJào của thiên đXtsế và thiên hậu.”

Lục Vân Tiên ồ lên một tiếng hứtRng thú.

“Rồi sau đKó !? Hai ngườVNi trở về luôn !?”


“Không, chúng tôi báo cho ngườcSKi của thầcSKn giới. Cậu nói xem, thầbmn giới sẽ đzến trước hay thiên đszế và thiên hậu rờvSBi đAyLược linh thụ đmIi trước !?”

“Tu chân giảKK có rấmIt nhiều cách truyền tin tứtUc, có lẽ ngay khi các cậu tiếp cận không linh phái, ông trẻ kia đNbã biết tin rồi. Đám ngườImNi của thầXHJn giới tới chỉUEw uổng công thôi, lạeii có thểvSB rơi vào bẫy rập nữSKa, Athena không ngốc như vậy.” Lục Vân Tiên lắxFtc đxFtầImNu đszáp.

“Đừng quên, ngườXHJi của thầovon giới cái gì cũng thiếu, chỉJD có mỗi nhân thủ là thừa.” Phi Kiếm nói.

“Thừa ngườwVei nhưng không có nghĩmIa là đeiều muốn chết ! TầUng trờxFti thứcSK ba mươi ba có hai giới hoàng trấtUn thủ, dù thiên đSKế bây giờFS không còn đmIược như năm đbcnó, nhưng làm thịFSt vài chủ thầUn hẳn cũng không khó khăn gì, muốn xông vào đxFtó mà không biết đnvxịtUma đbmiểmIXm chính xác của linh thụ chính là tìm chết.” Lục vân Tiên duỗi lưng, uểF oảbmi dựa lưng vào bệ đVNá nhô lên trên tườmIng thành phía sau, gãi gãi mái đvSBầFIu đxFten bóng nói.

“Ừm, vậy nên, chiến tranh có lẽ sẽ lùi lạHCi, đcbhúng ý cậu rồi đKKó.” Phi Kiếm gật đszầFSu.

“Bao lâu !?”

“Có lẽ là ba năm.”

“Hi vọng tôi không còn sống đcSKến ngày đtUmó !” Lục Vân Tiên cườei giễu.

“Ăn nói linh tinh, cậu sẽ không chết đMeâu. Chúng tôi chắnvxc chắImNn sẽ cướp đtUược tịAyLnh thế liên hoa về cho cậu. Ngâm mình trong đwVeó, cậu sẽ giống đcbhạSSti phật bây giờHC, sống thêm vài ngàn năm nữsza cũng không có vấtUn đImNề gì !”

“Mọi ngườSKi việc gì phảKi khổ như vậy !?”

“Ai bảhxo cậu là sếp của chúng tôi !?”

...

GiữmIa ma đhxiện, trong căn phòng bên cạMenh bứSKc tườmIng băng ngăn cách ma giới khỏi các thế giới khác.

Linh lạKKi một lầIn nữeia tỉtRnh dậy. Nhưng cô không dám mở mắSStt nữtUma.

Mỗi lầwFn Linh tỉJDnh dậy, muốn hỏi gì đImNó, ngườbcni đzàn ông kia lạFIi làm Linh tiếp tục ngủ mê. Dù ở hắSKn có chút gì đvSBó phảxFtng phấFt như vô cùng quen thuộc với cô, nhưng Linh cũng đFSã bắxFtt đRầUu sinh ra ác cảeim.

Hắnvxn là ai !? Nơi này là đzâu !?

Hai câu hỏi này cô đPMwã nghĩcSK nghĩtR mấVNy chục lầwFn rồi. Nhưng cũng đUEwành chịxFtu, không thểyx nào trảSK lờSi đUược. NgườKi có thểKK trảwF lờFIi thì chỉJD chực chờSK làm cho cô ngủ tiếp.

HắXtsn muốn gì đSKây chứsz !? Nuôi thú cảwFnh sao !?

Linh ấbmm ứIc thầbmm nghĩz.

Năm nay có lẽ đLiúng là năm hạbcnn nhấSStt đvmbờyxi cô. Không dưng bịbm lôi tới một hòn đUảAyLo toàn các siêu nhân và quái vật chỉei có trong tiểKKu thuyết, bịwVe ngườovoi ta vạeich trầMen tình đxFtầyxu và nói rằtRng nó vô vọng, vừa đRoàn tụ với anh trai thì lạHCi suýt chết và tỉFInh dậy ở một nơi lạtUm hoắPMwc. Đen đFIủi không thểXHJ tảSK.

Cô rấSKt muốn hét lên “mẹ ơi con sợ quá” sau đFIó tỉUEwnh dậy khỏi giấwVec mộng quái ác này. Nhưng biết bao lầHCn ngủ rồi tỉmInh lạEcAi, cũng quá đAyLủ đmIXểMe nói lên... mọi thứtUm đxFtều là thật. Và dù không muốn, nhưng cái cảUEwm giác vĩwFnh viễn mình cũng sẽ không đeiược đNboàn tụ lạbcni với gia đtUình nữXHJa cứHC ngày một dâng cao trong lòng cô gái. Trực giác của cô trước giờFS đImNều rấwFt chuẩEcAn.

Mình sẽ chết ở đtUmây sao !?

Nghĩe đszến đNbây, cô chỉUEw muốn òa khóc.

TạUEwi sao chứvSB !? Cô đcbhã làm sai đXHJiều gì !?


Cửa phòng bật mở. Linh vội vã nhắUEwm mắvSBt vào. Nuốt ngược lạMei mấovoy giọt nước mắeit đKã trực trào ra. Hồi hộp lắxFtng nghe.

HắmIXn lạMei đyxến sao !?

Không. Không phảJDi hắSKn, có mùi hương thơm thoang thoảmIng. Là con gái.

Là ai đPMwây chứEcA !?

ĐầKu óc Linh cấPMwp tốc vận chuyểtRn, nhưng cô cũng không phảIi loạImNi ngườKi thông minh tuyệt đzỉKKnh gì, hiểLin nhiên là nghĩtR không ra.

Đột nhiên, ngườSi đyxến ngồi xuống cạSnh giườBMng cô gái, cấtUmt giọng nhẹ nhàng nói:

“Hân hạXtsnh đcSKược gặp cô ! Xin tự giới thiệu trước, tôi tên là LạHCc TiểUu Thanh, tên thườImNng gọi ở ma giới là Mộc.”

Lạcbhc TiểSu Thanh !? Họ thật lạHC, ngườAyLi Trung Quốc !? Còn ma giới, ma giới là ở đcbhâu !?

Linh hoảVNng hốt thầNbm nghĩUEw. Chỉnvx một câu thôi đFSã nói ra hai dang tự lạK hoắvmbc. Chỗ này càng nhiều thứovo xa lạmXP thì khảBM năng trở về của cô lạImNi càng ít.

“Không cầein hoảUEwng sợ, cũng không cầNbn mở mắmXPt. Nếu đLiối mặt, tôi nghĩNb chúng ta sẽ rấFt khó nói chuyện.” LạAyLc TiểKu Thanh tiếp tục nói.

“ChắRc cô thấMey rấcSKt lạbcn, tạMi sao mình lạKi ở đFIây !?”

Im lặng.

Im lặng chính là đmXPồng ý.

“TấtUt nhiên, cái gì cũng có nguyên do của nó. Cô không làm gì sai cảSSt, chỉwVe là cô mang trong ngườovoi thứSSt không nên xuấKt hiện trên thế giới này nữmXPa.”

Không làm gì sai cũng gặp nạKn !? Đây là đEcAạSo lý gì !? NằcSKm cũng trúng đmIạxFtn sao !? Còn thứtU đImNó là cái gì !?

Càng nói Linh càng cảKKm thấhxy mê hoặc, cô rấAyLt muốn nhào dậy thống khoái chửi đUổng một trận như là : “Có gì thì nói toạRc hết ra từ đIầRu coi, còn làm ra vẻ bí hiểNbm, bà liều...”

À, tấSt nhiên lúc này không thểK làm vậy đcbhược, từ lúc tiếp xúc với các siêu nhân trên thực nghiệm đmXPảNbo, Linh đovoã cẩSn thận hơn rấHCt nhiều.

LạIc Tiểzu Thanh dườvSBng như chẳng cầnvxn biết đEcAến tâm tư phứAyLc tạtUmp của ngườSi đcbhang ngủ kia, thở dài nói tiếp:

“Có phảEcAi cô có trực giác vô cùng nhạmXPy bén, có phảnvxi cô thườRng gặp nhữyxng ký ứeic kỳ lạe, có phảcbhi đXtsột nhiên thấovoy khuôn mặt ai đPMwó vô cùng thân quen, luôn phảSSti chịKu đeựng nhữvmbng cảcSKm xúc đImNau khổ hay áy náy vô cớ.”

Giọng kểFI như đUiệu nhạAyLc, rấKt du dương, nhưng đRến cuối câu chợt cao lên, đovoầnvxy vẻ khẳng đBMịhxnh:

“Đó chính là thứmIX mà cô không nên mang !”

Linh chợt rùng mình, một cảRm giác bấJDt an nhanh chóng lan tỏa, cảxFt ngườmXPi cô lặng đVNi, giống như bịtR bóng đRè. ĐầtRu óc Linh như rơi vào một vòng xoáy hỗn loạIn.

Cô ta có ý gì !?

...