Chương 133
Hư không sát.



Lầcn đRầwsAu tiên trong đCsờZCi Phi Kiếm cảpwm thấhWy tính mạwsAng của mình lạii mỏng manh đZCến thế. TấuwFt cảpw các kỹ năng, pháp bảCo đRPều đRã vận dụng, thủ đkkKoạWn đJwwáy hòm cũng lôi ra toàn bộ, nhưng chỉkkK dư uy của một giới hoàng cũng khiến cảZC hai ngườpwi sống dở chết dở.
Sự chênh lệch không thểQZR tưởng tượng nổi này khiến cho lòng tin của bấDt cứNj ai cũng dễ dàng bịuwF đFpfánh nát, hoàn toàn mấHct đQZRi sứDc phảpwn kháng.
Một đQZRợt sóng trùng kích từ nhữKfHng cú giao tranh của King và Thiên đHcế mạJenh mẽ đxFánh tới, cô chỉE kịRp điưa lưng ra che chắGMJn cho Hỏa Long đOHNã thoi thóp bên cạXDnh.
Uỳnh.
Cổ họng dâng lên vịZC ngòn ngọt. Trái tim như muốn bịGyu đpEXánh văng ra khỏi lồng ngực, bộ não bịuwF chấNjn đVpNộng, thấFpft khiếu trào máu, tư duy đktCã bắDt đvRầHcu hỗn loạGMJn. Phi Kiếm chỉP còn ôm lấPy Hỏa Long theo bảvGvn năng, ý thứJwwc càng ngày càng mơ hồ. Linh khí hộ thểwVG đaã toán loạuwFn, gân mạRch có lẽ cũng đcã bịvR chấRPn đWứNPt, việc lưu chuyểHEn năng lượng bịFpf trở ngạkkKi, đHcồng nghĩvRa với việc dùng năng lượng bảPo hộ đEã không còn khảZC dụng.
Khác với các giới hoàng có thểNP sử dụng năng lượng vô tận từ thiên nhiên, bấHct cứRP ai cũng phảJei lấpwy thân thểuwF làm bình chứsia, chuyểRn hóa năng lượng trước khi sử dụng. Bình chứtxa đKfHã rạwsAn nứNjt, bấZgt kểGMJ có thầKfHn thông cỡ nào cũng vô dụng. Tình cảhWnh của Phi Kiếm và Hỏa Long bây giờAa chính là như vậy.
Sóng trùng kích vẫn liên tục đtxánh tới. Nguồn năng lượng yếu ớt còn sót lạii vội vã ngưng tụ che chắcn chẳng khác nào đcom đkkKóm so với ánh trăng, dễ dàng bịfj chấZgn nát không thương tiếc.
Phi Kiếm ôm chặt lấRy Hỏa Long, dụi đhWầiu vào lồng ngực hắJen, nhắAam mắCst lạsii, chờwsA đXDợi tử vong giáng xuống.
Không còn hi vọng gì nữsia.
Nhưng đwsAột nhiên, sóng năng lượng vừa đjZhánh tới chỗ hai ngườCi lạci quỷ dịRP biến mấNjt vô ảktCnh vô tung, cứGMJ như chưa bao giờD xuấvGvt hiện, phảwkQi mấMmt hơn ba mươi giây, Phi Kiếm mới từ ngạWc nhiên ngẩWng đwVGầRPu lên nhìn xem...
Quanh ngườRPi cô và Hỏa Long, đVpNột nhiên trôi nổi một quầsing khí đFpfen đpwặc, đFem tấuwFt cảZC năng lượng đKfHánh tới hóa giảsii. Ma khí có thểOHN xóa bỏ tấQZRt cảkkK nhữsing năng lượng siêu nhiên khác trừ phật lực và ánh sáng lúc này đOHNã hiểZgn hiện. CườAang đvGvộ đWậm đyjOặc, tinh thuầBBJn hơn lửa đfjen của Richard khi trước rấvGvt nhiều.

Ngưng luyện ma khí đFpfến mứyjOc đHEộ này, cảFpf ma giới có lẽ chỉa một ngườCi làm đhWược.
Phi Kiếm mừng rỡ quay lạHci, nhưng phía sau chỉQZR là một khoảNjng không đHMen kịKfHt, ánh sáng từ nhữDng ngôi sao cũng bịHE che khuấRPt.
Giống như màn đxFêm phủ xuống, mây đJeen kéo tới, không một chút quang mang, nhấvRc tay cũng không thấGyuy ngón.
“Vân Tiên... Phảii không !?” Phi Kiếm thấpEXp giọng tự hỏi, nhưng không có tiếng đwsAáp lạyjOi.
...
Giống như một pho tượng đRá bàng quan đZCứQZRng nhìn hai đjZhạFi giới hoàng kịCch đGMJấDu, Dao Trì Thiên Hậu trong bộ dáng của cô bé chưa tới mườDi tuổi đGMJột nhiên xoay ngườJei, tròng mắhWt chớp chớp với vẻ ngạGyuc nhiên hiếm thấkkKy, hai nguyên nhân đfvxao quảvR vẫn luôn hộ vệ quanh ngườxFi đGyuột nhiên rung lên liên tục, nhữfvxng khối hình bên trong xoay tít càng lúc càng nhanh.
Phía sau lưng cô bé, trưởng môn không linh kiếm phái lưng già còng xuống bỗng thẳng lên, sắwkQc mặt kinh nghi bấuwFt đJwwịktCnh:
“Sát khí mạZCnh quá, là ai tới vậy !?”
Lão nhìn bốn phía, không thấKfHy gì cảNP, chỉjZh có duy nhấsit một đXDiểHcm đpwặc biệt, ánh sáng từ nhữpwng hành tinh xung quanh đGMJã tiêu thấuwFt từ lúc nào, không chút dấRu hiệu.
Lông tóc dựng đwkQứpEXng, bảCsn năng sinh tồn biến mấit đpEXã lâu đpEXột ngột xuấFt hiện trở lạHci, cảVpNnh báo lão liên tục. Rõ ràng sát khí cực mạCsnh, hiểan hiện rõ ràng như thực chấJwwt, giống như trọng trùy oanh kích lên tinh thầMmn ngườwkQi ta, nhưng hết lầRn này đXDến lầGyun khác nhìn quanh, lạGyui chẳng thấOHNy gì cảHE. Cái này nói lên đpEXiều gì !?
Là cảyjOnh giới đFpfối phương quá cao, vượt qua khảD năng cảyjOm nhận của mình !? Hay là một kẻ đGMJịkkKch am hiểkkKu ẩZgn nấNPp khí tứyjOc, tùy thờvRi điều có thểXD xuấxFt hiện cho mình một kích !?
Dù là cái nào, đktCều cũng chẳng tốt đRPẹp gì.
“Bách sát kiếm ý – TrảHMm phóng.”
Không linh đGMJạii trưởng môn không dám có chút sơ xuấyjOt nào, vừa ra tay đDã là tuyệt chiêu đQZRắXDc ý nhấZCt của mình, không hề cố kịJww thiên hậu đAaang ở gầwsAn đktCó, triệu tập vô số trườtxng kiếm đaậm đAaặc linh quang, bắyjOn ra ba trăm sáu mươi đMmộ quanh thân mình, chiêu thứkkKc này rấOHNt giống với cảGMJnh tượng: nhím xù lông.
Tuy nhiên rấFpft thực dụng, không đJeểjZh lạxFi góc chết, tấEn công bốn phương, bảvRo vệ tám hướng.
Veooo...

Kiếm khí mạFpfnh mẽ bọc quanh từng trườQZRng kiếm tạktCo hình cổ phác, gia trì thêm một lực lượng vô kiến bấKfHt tồi, sắHEc bén tuyệt đxFối, dẫu có là một tảRPng Orihancol đPược xưng là cứwVGng nhấRPt vũ trụ dưới nhữvRng luồng kiếm quang này, chỉHc sợ đXDộ bền so với đxFậu hũ trước dao sắyjOc còn kém hơn.
Nhưng quái sự lạwVGi xuấvGvt hiện, tấGMJt cảHc nhữvGvng thanh trườCng kiếm phóng về phía màn đwsAêm xung quanh, nhữpwng tưởng có thểGMJ rạsich phá không gian này đvGvột ngột đRPều mấOHNt đOHNi liên lạGyuc. Cách đHcạpEXi trưởng môn chưa tới 50m, tấct cảxF phi kiếm pháp bảFpfo đVpNều biến mấxFt, giống như chưa từng xuấZCt hiện.
ĐạwVGi trưởng lão sắxFc mặt tái nhợt, vội vã muốn tế ra bảAan mạXDng phi kiếm, nhưng đvGvột nhiên cảJwwm thấWy sau gáy mình lạtxnh toát, sau đvRó ý thứpwc rấFpft nhanh chìm vào đXDêm đktCen tĩcnh mịfvxch.
...
Phía bên Thiên Hậu, hai nguyên nhân đPạxFo quảR xoay tít không ngừng, thỉWnh thoảktCng lạfji lóe lên nhữBBJng vệt sáng như đPiện quang hỏa thạOHNch, thiên hậu dao trì đJeứFng bấHMt đuwFộng tạEi trung đZCiểRPm quỹ tích mà hai quảVpN cầwsAu ấcy bảjZho vệ, ánh mắjZht nhíu nhíu, nhìn quanh không ngừng.
Hai đMmạtxo quảvGv, mỗi cái đhWã thực hiện đHcổi hướng công kích không dưới vạHcn lầEn, tầGyun xuấJwwt công kích nhắWm vào cô bé vẫn không hề giảDm đtxi, mà ngày một tăng lên mãnh liệt, khiến cho hai đwkQạpEXo quảuwF liên tục xoay tròn bảRo vệ chủ nhân đhWã bắuwFt đNjầWu có dấRPu hiệu lực bấct tòng tâm.
Thế nhưng bóng dáng kẻ đsiịktCch ở chỗ nào cũng không thấCsy. Giống như hư vô có ma quỷ, liên tục áp sát muốn giết ngườNji, lạsii chẳng đFpfểF lạvGvi một bóng ảFpfnh.
Thiên đtxế muốn cô bé bảco vệ Lạsic TiểhWu Thanh vẫn đKfHang đXDược cắJwwp ngang hông này, vì vậy cô ta một mực đCsứNjng đMmó chấNjp hành, cho tới khi hắFn ra lệnh tiếp theo. Quan hệ của bọn họ từ lão phu thê chuyểKfHn thành chủ nhân và nô lệ hết sứwsAc quái dịGyu như vậy là chủ đfjề đCsược bàn tán nhiều nhấNPt ở tiên giới mấsiy chục năm nay. Không ai giảZCi thích đAaược tạJei sao ngườNPi cảHEi lão hoàn đyjOồng là thiên đNjế nay lạDi trở thành thiên hậu, và tạjZhi sao một giới hoàng đyjOang khỏe mạpEXnh tạFi đJwwỉfvxnh phong thực lực lạCsi trở thành một cô bé vô cảJwwm như vậy, chỉGyu có thểGMJ đBBJoán bừa, có lẽ do hai chủ nhân tiên giới sống lâu quá nhàm chán nên đaổi qua chơi SM chăng...
Nhưng không một ai có thểC nghĩCs đvRến, đjZhối với nhữvGvng câu lệnh của thiên đuwFế, dù hờwsAi hợt, mang tính bông đRùa như thế nào, cô bé này cũng sẽ chấNjp hành nó tuyệt đfvxối, còn hơn một nô lệ tận chung nhấtxt.
HắQZRn bảMmo phảDi bảWo vệ ngườHMi này, vậy cô bé sẽ toàn lực bảWo vệ. Không đxFểHc bấpwt cứZg ai cướp đJei đCược.
Ánh mắuwFt biến đwkQổi, tròng mắFt giống như nguyên nhân đjZhạvRo quảMm thu nhỏ, nhữFpfng hình tượng và đJeồ án bên trong bắwsAt đHMầwsAu tương tác với nhau hình thành một cổ trận mạHcnh mẽ, từ trong ngườVpNi cô bé bay ra năm lá cờxF nhỏ phân biệt năm màu: Lục – lam – hồng – hoàng – ám. Kết thành đGyuồ án ngôi sao năm cánh rộng khoảktCng chừng một sân vận đGMJộng nhỏ, mỗi lá cờktC cắvRm ở đHEỉsinh một cạZgnh.
Ngũ hành kỳ trận.
Ở giữvRa trung tâm, Thiên hậu cầuwFm một lá cờpw năm màu, vung tay cắCsm xuống mặt phẳng đZCược tạpwo lên từ ngôi sao năm cánh kia.
CảHM vùng sao đFột ngột rực sáng, màn đQZRêm u tối che phủ tấwsAt cảtx nhấpEXt thờii bịJww một kích này đGyuánh ta, bầEu trờRi sao lạvRi hiểvRn hiện, tấtxt cảRP nhữGyung công kích liên tục đjZhánh về phía nguyên nhân đJwwạsio quảyjO đRPều bịhW đGyuình trệ, lạwVGi một giây, sau đtxó dưới cỗ lực lượng huyền diệu dẫn dắRPt, tấRPt cảwsA chuyểpEXn hướng, công kích thẳng vào nhau, đRPểJww lạAai nhữRng tiếng nổ vang xé trờCi, hoàn toàn chẳng kém chỗ Thiên đGyuế và King đGMJang giao thủ.
Vùng trung tâm ngôi sao, cô bé cố chấhWp vẫn lẳng lặng đhWứZCng đZCó, ánh mắOHNt không còn xoay chuyểsin mà nhìn chằXDm chằQZRm về một hướng trên hư không, dù ở đHMó không có gì cảJww. TấCt cảpw đCòn tấQZRn công đDánh tới đktCều bịMm ngũ hàng kỳ trận chuyểGMJn hóa thành năng lượng thuân túy rồi cho tự va chạsim triệt tiêu.
NgườKfHi trong hư không nhấMmt thờCi cũng không có cách nào.

Đây mới thật sự là cái mai rùa vữVpNng chắCsc nhấCst lục đsiạCo đEạAai thế giới.
...
Đối thủ không đGyuộng, thiên hậu lạwsAi tiếp tục bàng quan đEứCng đwVGó. Nhiệm vụ chỉwkQ là bảBBJo vệ, không có công kích. Nếu ngườFpfi thầEn bí muốn tấZgn công, cô bé sẽ toàn lực kháng cự, dưới lớp bảhWo vệ của ngũ hành kỳ trận và nguyên nhân đwsAạEo quảfj, cho dù là một giới hoàng cũng đxFừng mong dễ dàng vượt qua đktCược.
Ngườai trong hư không nhấEt thờfji cũng không có cách nào thật, vì vậy mà sát khí đtxậm đktCặc bao phủ cùng vô số công kích vô hình vô ảVpNnh cùng lúc tiêu thấJet. Giống như chưa từng có việc gì sảpwy ra.
ChỉFpf có xác của đPạpwi trưởng môn không linh kiếm phái trôi nổi trên hư không, giống như minh chứPng thực chấEt nhấAat của một hồi quái dịwkQ vừa rồi. Vương Tử Trực hắuwFn ôm trong tay cũng đNPã biến mấCt.
Thiên hậu thu lạFi ngũ hành kỳ trận, cùng với hai nguyên nhân đtxạvRo quảwVG bồng bềnh bên ngườVpNi nhẹ nhàng bay tới tiểDu hành tinh nọ, nơi King và thiên đkkKế giao thủ.
...
“Ái chà, sát khí thật khủng khiếp ! Nếu đDã đHMến đGyuây bày tỏ hận ý như vậy, sao không ra mặt đfvxi !?” Thiên đJeế và King đcã ngừng tay, hắin chắktCp tay sau lưng, lẩZCm bẩHMm vài câu rồi ngẩfjng đfvxầjZhu hét lớn.
Bên kia, King cũng đpwã thu lạfji nhữsing cây gậy ánh sáng trôi nổi quanh ngườyjOi, đktCôi con ngươi vàng kim xoay tròn liên tục, phân tích rõ từng phiến không gian xung quanh, nhưng hắxFn ngạpEXc nhiên phát hiện...
“Mình không ngờXD, không nhìn thấFy gì cảktC !”
Đây là lầQZRn đkkKầwVGu tiên chân lý không thểF đKfHưa ra kết quảkkK như hắxFn mong muốn, vịkkK vua trẻ tuổi âm thầpEXm nhíu chặt chân mày.
Tình hình thay đOHNổi, Thiên đktCế cũng mấfjt đkkKi hứhWng thú đyjOánh đNjấJwwm, hắRn vốn vì nểwVG mặt không linh đRạMmi trưởng môn, ra mặt tìm ngườktCi của trườNjng sinh đFảPo đaòi lạWi con gái cho lão, nhưng giờZg lão ta chết tốt, xác còn trôi lềnh phềnh trên không trung kia rồi thì còn đxFòi ngườCsi làm gì nữyjOa. Xem như kiếm môn này đfjen đHcủi đktCi. NgườxFi chết rồi chẳng còn giá trịQZR gì cảKfH, không nhấvGvt thiết phảQZRi hao phí sứwkQc lực. Hơn nữRPa, xung quanh còn đHEang có một kẻ lúc nào cũng nhìn chằDm chằKfHm vào cảfj đZCám như vậy, chẳng dễ chịZgu chút nào.
Một mảang hưng phấFn nhàn nhạhWt đaược King khơi lên lúc này cũng đpwã tắJet ngúm, hắfjn tấFpft nhiên chẳng muốn ở lạwsAi đPây làm gì nữkkKa.
Về phầZgn muốn lấXDy đVpNám ngườwsAi tứOHN đFạci ma tướng, thuầPn túy chỉwsA là tiện tay, ý tưởng bộc phát mà thôi. Không quá quan trọng.
Thiên hậu đPã trở lạfvxi, đNjứHcng sau lưng hắGMJn. Ba giới hoàng đKfHứcng cùng một chỗ, uy áp tỏa ra khiếp ngườZCi. NhấxFt thờjZhi, sát khí đpwậm đWặc bao phủ bọn họ tiêu thấpwt không thấVpNy chút nào. HiểHMn nhiên, ngườwsAi trong hư không cũng không dám cuồng vọng đGyuến mứwVGc một mình đktCối chọi lạNji tấxFt cảwsA.
Thiên đNjế liếc nhìn Mộc đpwã sống dở chết dở đVpNang đvRược Thiên hậu cắZCp ngang eo, hình ảHEnh cô bé cố sứFc vác một ngườCi trưởng thành như vậy có phầpEXn hoạpEXt kê, hắxFn cườAai khẽ, xoa xoa đNPầZgu, nựng má cô bé một chút, rồi quay sang đJeối diện với King nói:
“Hôm nay đwsAến đhWây thôi ! Nếu còn muốn đMmánh tiếp, ta chời ở tiên giới !”
King gật đGyuầCu không đuwFáp, hào quang bao phủ hắpEXn, vịwkQ vua nhân giới nhẹ nhàng tiêu thấQZRt trước mắZgt hai ngườktCi. Chỗ này hiểpEXn nhiên là một vũng nước đHEục, hắwVGn tạsim thờxFi không muốn liên quan quá sâu. Còn về trận chiến đXDang điánh dở với thiên đxFế !? ChỉpEX là khúc dạEo đVpNầpwu mà thôi, hắktCn chưa triệu tập trườvGvng sinh đCsảao, thiên đCsế cũng không vận dụng tiên khí linh thụ, mấMmy đvGvòn đWấHcm đWá chân tay qua lạpwi vừa rồi nhìn thì khiếp ngườwVGi, nhưng với cấZCp bậc của bọn họ, hiểGyun nhiên còn chưa đkkKủ đFộ nghiêm túc.

Hắfjn chịwkQu đKfHánh, chỉC bờAai vì cỗ giận giữVpN trong lòng vẫn chưa tiêu tan hết, thuầDn túy chỉHE muốn giận cá chém thớt, thiên đWế mạjZhnh mẽ vừa tới, hiểvGvn nhiên là một cái thớt rấvRt tốt, mặc sứktCc hắtxn băm bổ thế nào, nó cũng không vỡ đWược. Thậm chí còn dội lạJei khiến tay cầFm dao đFpfau nhứyjOc.
Đánh qua đRPánh lạZCi một hồi cũng khiến hắin bình tĩHMnh hơn một chút.
Lúc này mới đCsột nhiên nghĩOHN tới: NgườFi vốn đGyuã chết rồi, lịAach sử không thểjZh thay đDổi, việc hắMmn cầPn làm bây giờHM không phảHci là lồng lộn đXDên đAaập bàn ghế như đsiám thanh niên máu nóng, có lẽ cô ấRy chỉNj cầwVGn...
Một sự tưởng niệm nho nhỏ mà thôi.
Nghĩc vậy, tốc đQZRộ đHcột nhiên bấRt giác nhanh hơn vài phầHEn, hắNPn như một dảjZhi sao băng, giáng xuống thực nghiệm đwkQảHco.
...
Thiên đZCế nhìn hắvRn dứDt khoát bay đWi không nói một lờBBJi, lắHMc đZgầkkKu cườHci nhạEt, vung tay lên hư không một đMmườvGvng, không gian dễ dàng bịtx hắfvxn chấhWn nứCt, lộ ra một thông đkkKạFo nhỏ.
HắVpNn và thiên hậu đaang đtxịtxnh bước vào thì đfvxột nhiên sát khí vừa rồi tiêu thấEt lạAai nổi lên trầWm trọng, giống như một trườtxng trọng lực vô hinh ép xuống, nhằhWm thẳng vào cảsi hai ngườuwFi.
Thiên đFpfế chẳng buồn ngoái đsiầBBJu lạfji, chỉvGv đuwFểZC lạfji âm thanh với giọng khinh miệt:
“Đừng phí sứJwwc, ngươi vốn không thểa đFpfột phá qua phòng ngự của Dao nhi, muốn tiếp cận ta !? Tu thêm một ngàn năm nữPa đwsAi nhé !”
Thân ảCnh hắVpNn không dừng lạFi một bước nào, biến mấct dầHMn dầktCn sau thông đsiạHMo không gian đfvxó. Dao Trì Thiên hậu khó khăn vác Mộc với vóc dáng trưởng thành to muốn gấHcp đFpfôi mình lên vai, tập tễnh chạCsy theo sau, trong hư không chỉKfH đNjểOHN lạAai tiếng nói văng vẳng:
“NgườwkQi ta tạjZhm giữHE, yên tâm, nhấEt thờFi không có hạOHNi gì với nàng ta ! Huyết mạwkQch thuầRPn chủng cuối cùng của Long tộc rấfjt đJwwáng giá ! Muốn đZCòi lạCsi, 3 năm nữvRa tới Tiên giới tìm ta ! Ta cho ngươi cơ hội !”
...
TiểwVGu hành tinh nọ sau khi hắHMn đfvxi mấkkKt trở về một vẻ hoang vu tĩFpfnh mịHcch, kèm theo sự u ám, chết chóc lạPnh gáy.
Tiếng ngườhWi nghiến răng, khớp xương tay kêu răng rắcc do nắvGvm quá chặt, sau cùng, vang vọng trong không gian là một tiếng hét lớn phẫn nộ.
Vô số kiếm khí trong hư không đyjOột ngột xuấNjt hiện, đPiên cuồng oanh kích mặt đFpfấCt, giống như đZgạQZRi nạEn diệt thế.
Chưa đMmầRPy năm phút, cảZC hành tinh đvGvã bịhW vô tận kiếm khí trảCi dài này chặt cho nát vụn.
Hệt như chảpEX băm viên.