Chương 114
Thôn phệ - vĩnoznh viễn bấsvBt siêu sinh.


Claude vừa thở dốc vừa nhìn cảDRnh vật cứduw trôi dầRn qua đXMằRng sau giống như ngườzui ta đUang ngắzDTm qua bên ngoài cái cửa sổ của máy bay phảTXUn lực.
“Mẹ của con ơi, còn phảCCi bay bao lâu nữggYa đduwây !?”
Hắzqn mang khuôn mặt tái mét, đCôi mắgct vô hồn nhìn ra đfGằgcng sau, đwRập vào khung nhìn đlCDầcku tiên là cái mõm dơi na ná mõm chó, sau đXMó là cái lưỡi dài đCDỏ lỏm còn chảXMy dãi loằacwng loằIzng giống miếng cao su dài đUong đsoưa. Cuối cùng là cảA cái thân hình đpJIồ sộ của một tên Ghouls đCDã tiến hóa gầCCn hết, chỉC còn mang chút dáng dấzup nhân hình.
Còn may nó chưa tiến hóa hết, chứCQa nếu không chỉwR sợ hắfGn đYzCã toi đlCDờDlBi từ nãy. Claude xin thề , cha sinh mẹ đzẻ, đvPAây là lầUn đCầnozu tiên hắwRn bay đzqược với vận tốc cao đBCsến thế này, chẳng biết từ lúc nào, giới hạpJIn bảgcn thân đzã đoược đoột phá, nhưng ngoạDnti trừ giúp hắRn nhanh chân chạzy chối chết ra, chẳng có tác dụng gì khác. Mà thôi, có còn hơn không ! Còn mạBpdng là còn vui vẻ, anh Robert dạduwy thế ! Nhưng Claude sắAUp kiệt lực rồi, có ai cứAu hắDn không !?
Vừa buồn nôn vì di chuyểzDTn quá nhanh trong thờRi gian dài, vừa cảCQam thương cho cái số phận hẩwRm hiu, nước mắCQat và đduwống cháo trong lòng sắXMp sửa cùng phun ra một lượt. Claude bi ai oán thán, nhưng đIzám lạwRi hắson chỉzDT là tiếng gầCm ghè rống giận vì mãi không cạop đDlBược con mồi của tên Ghouls kia.
Đúng lúc Claude bé bỏng nhưng lớn xác sắCp sửa đacwầYzCu hàng trước số phận nghiệt ngã, cảTXU hòn đpJIảzo thực nghiệm bỗng rung lên ầuIm ầzqm từng đBCsợt lớn, sau đIzó vách tườsong như bịck thứzq gì đUcó ăn mòn, tấCCt cảtOg cùng sụp xuống một lúc. Claude thấsoy thế mừng rơn, hắacwn đCCã phảBCsi bay lòng vòng gầlCDn hai tiếng rồi, nếu không cũng không đDến nỗi chóng mặt buồn nôn như vậy.
Vung tay đCDánh ra một quảXM cầvPAu lửa vào chỗ vách tườIng đzuang sụp đRổ, thông đpJIạAo nho nhỏ vừa đnozủ cho một con ngườnozi lọt qua, Claude thấBCsy thế nhắzqm mắPAt xuôi tay, thẳng chân ngẩCng cổ, đDlBâm sâu vào tới lút cán, cảzu ngườAUi bọc trong lửa đCỏ, ra sứDlBc khoan sâu vào, hi vọng thấduwy bờU bên kia.
RầDsDm...
Grao...
Có tiếng vang vọng đDằQzfng sau như sấduwm đDsDộng, nhưng Claude lạgci thấnozy êm tai vô cùng, hắAn biết tên Ghouls đacwó bịDR chặn lạsvBi rồi. Ma khí không có tính công kích thực chấzqt, con Ghouls đuDuó muốn đAUi qua cái khe hẹp hẹp đoJó chỉlCD còn cách lấRy tay chân mà bới thôi.

HắYzCn thoát rồi.
Nhưng Claude lạnozi lập tứwRc buồn bực.
Đập vào mắlCDt hắson lạRi là một khung cảIznh quen thuộc, đzuầCCu tiên là cái mõm dơi na ná mõm chó, sau đfGó là cái lưỡi dài đzuỏ lỏm còn chảBCsy dãi loằIzng loằnozng giống miếng cao su dài đsoong đnozưa. Cuối cùng là cảAU cái thân hình đggYồ sộ của một tên Ghouls đBpdã tiến hóa gầRn hết. Ý, không phảpJIi, con này đRã tiến hóa hết luôn rồi. ĐảUo mắwdt nhìn quanh, cây thương gãy kia chẳng phảzui của thằCng cha Simon sao !? Mới ở cùng nhau không lâu, nhưng cũng đQzfủ đDsDểJ Claude đAUáng thương nhớ đIược hết tên của mấAy nhân vật nổi trội, nhưng nhìn thấzy di vật của cố nhân, hắDsDn chẳng còn chút xúc đoJộng nào, lúc này Claude chỉA còn muốn ngửa mặt lên trờpJIi, mỉpJIm cườDnti thật sáng lạzDTng, rít một đzuiếu thuốc lá tiêu sái như anh Robert hay bảzDTo, sau đCQaó thốt lên nhữpJIng câu kinh đwRiểBpdn, đzDTạnozi loạpJIi như: “ĐờwRi là bểsvB khổ, hết khổ là hết đvPAờfGi, tập bơi dầckn cho quen...”
...
“Nào thì bơi tiếp.... ấsvBy lộn, bay tiếp.” Lửa bao bọc quanh thân, nhấtOgt là hai chân, hình thành một kiểXMu tên lửa mini, đCẩRy Claude lên, hắlCDn mỉfGm cườwRi có phầCQan chua chát, đCQaộng thân bay đUi. Tên Ghouls đOIã tiến hóa xong kia thấzy mùi thịfGt sống đUcược lửa bao quanh chín phừng phừng, tròng mắDRt đAã mở lớn, nước dãi lem nhem, dĩQzf nhiên là bám theo không dờwdi.
Dù mệt muốn chết, nhưng vĩuDunh viễn không đwdược đacwầQzfu hàng số phận, cho dù đsoó có là giây phút cuối cùng.
Thế là lạzDTi một tràng rượt đRuổi nữQzfa diễn ra, nhưng lầDRn này có vẻ hoàn cảoJnh đCQaã khác, Claude đDRã hết xí quách, còn tên Ghouls vừa tiêu hóa xong Simon đfGang cực kỳ sung sứAUc, cứfG đUà này, chưa đzDTầCDy 5 phút nữlCDa hắQzfn sẽ nằBpdm gọn trong bao tử của nó.
Đen khó tảso....
...
Hiệu ứong ăn mòn của Richard khiến toàn bộ bàn cờXM đuDuều bịzu ảPAnh hưởng, giống như virus lan tràn, tấgct cảso các bứoIc tườwRng lúc trước kiên cố vô cùng nay đuIã bắlCDt đCCầduwu mục rữggYa dầuDun đacwi, giống như phế tích vài trăm năm đuIến hồi phong hóa. Các thành viên lẫn tử đsvBồ đIều thi nhau phá tườfGng phá vách, bỏ chạBpdy toán loạzqn, tấCQat cảgc đOIã loạOIn cào cào thành một đDsDám, nhưng không ai rảggYnh mà quan tâm đCCến chuyện này. Yếu thì lo chạwRy giữtOg mạCng, mạonh thì đDsDục tườPAng đCCi kiếm đDlBồng đCội hay con mồi, việc ai nấRy lo, tiến hành rấJt chuyên nghiệp, hiệu suấCCt cực cao.
Vách tườzDTng màu trắCQang tinh đYzCã nhiễm một màu đRen u tối, sau đzuó chuyểDRn thành màu xám ảOIm đwdạCm, Shaorin bước qua xác tên Ghouls nhẹ nhàng, đUứuIng trước cánh cửa hình chim lạIzc, đpJIưa tay khẽ đlCDẩvPAy.
Két...
QuảpJI nhiên, chim lạoJc là biểsou tượng của Queen, fake Queen cũng có thểsvB đAi qua dễ dàng. Cô gái này cứduw thế thuận đDlBườuIng tiến thẳng, không có gì cảQzfn trở.

“King. Cố gắCCng chờggY một chút.”
...
King đRã mở mắoIt, nhưng sau đfGó lạCDi cau mày, đPAến mứIc giữgca hai chân mày đzDTã hiện ra một đlCDống nếp gấDntp.
HắCn không cử đCDộng đXMược.
Xoay nhẹ cơ thểfG - không đCDược, co giật ngón tay – cũng không đduwược.
TấDRt cảDR nhữDlBng gì của khối lập phương nhỏ hắnozn đDlBều đpJIã tiêu hóa hết. Thực lực của hắIn lúc này ít nhấckt cũng đUã đDntạPAt tới 40% sứduwc mạUnh cube, nhưng với chân lý và ánh sáng hủy diệt, dù phảCDi đuDuấRu với một cận giới hoàng hắwRn cũng không mấuIy e ngạoi. Nếu đgcã tiêu hóa hết, tạUci sao còn không thểJ rờUci đTXUi !?
Rốt cuộc cô gái này muốn làm gì đuDuây !? Chẳng lẽ còn muốn hắCn đwRợi thứuI gì đDsDó.
King đvPAột nhiên có một dự cảfGm không tốt chút nào.
QuảtOg nhiên, vách tườsvBng phía trước đsvBột nhiên nhiễm đIzen, theo sau đoJó, thân hình Richard đDsDã ở trạTXUng thái dơi hóa hoàn toàn cũng xông ra.
Trên tay hắwdn cầuIm một quảso cầlCDu năng lượng đlCDen tuyền thật lớn, tràn đCQaầJy khí tứtOgc tử vong nồng nặc. Vừa thấDlBy King đzqang lơ lửng ở đuIó, hắAn không chút do dự ném ra.
Nếu như bình thườBCsng, King có thểC dự toán mà dễ dàng tránh đDRược đwRòn này, nhưng hiện tạAi hắnozn như bịgc trúng tà, không thểIz cử đRộng lấIy một ngón tay. Dựa vào số liệu tính toán đRược, nếu trúng phảacwi quảwd cầDsDu này, hắXMn phảXMi chết, không còn nghi ngờso gì.
“Cái cô ta muốn mình chờBCs, là cái chết ư !? “ Tròng mắzDTt vịgc vua mở lớn. Ánh sáng màu vàng kim chói lọi kịggYch liệt chuyểDntn đtOgộng nhữUcng số liệu bên trong, nhưng cũng không thểR ngăn cảsvBn đBCsược quảoI cầDu màu đlCDen, đuIi kèm với tử vong lớn dầzqn lên trong mắwdt.
...

Lục Vân Tiên đDntang đzuứzqng trong một không gian kỳ quái.
Giống như một hành lang trảtOgi dài, hai bên trưng bày thật nhiều nhữDntng bứUcc tranh sống đPAộng. Gọi là bứwdc tranh cũng không chính xác lắduwm, vì mỗi một bước chân Lục Vân Tiên bước tới, cảUcnh vật trong tranh lạoi thay đAUổi. Giống như nhữOIng thước phim tua chậm.
Bên trên, bên trái, bên phảRi, lầCQan lượt là ba bé gái, trong ba môi trườAUng khác nhau.
Đứgca bé ở bứzuc tranh bên trên đDsDược vẽ rõ ràng nhấzqt, thế giới của nó tràn ngập màu sắYzCc, cảCQanh vật đRơn giảvPAn, nhưng khuôn mặt đTXUứCCa bé lạuIi vô cùng phứDc tạsvBp, biểAu cảggYm thay đPAổi liên tục, sinh đsoộng vô cùng. Rấduwt rõ ràng, đggYứoJa bé này phảCQan ánh tâm trạsong của một ngườfGi bình thườuDung, trong một thế giới bình thườzqng, tươi đzDTẹp, nhưng cũng rấuIt phứsoc tạsvBp.
ĐứpJIa bé ở bên phảBCsi sống trong một thế giới cổ xưa, nơi mà mọi ngườzqi ăn mặc quầTXUn áo rườUm rà vô cùng, cảQzfnh vật trong bứBpdc tranh này lúc nào cũng có phầAUn mờAU mờduw ảsoo ảPAo, nhưng không giấoIu đBpdược vẻ ảfGm đAạvPAm vô cùng.
Còn đoJứXMa bé cuối cùng, nơi nó sống đRơn giảDsDn chỉXM là một thế giới màu trắzDTng, xung quanh không hề có gì, chỉXM một mình bé gái ấuIy lơ lửng giữza không gian trắBCsng tinh, đQzfôi mắIzt vô hồn, giống như chẳng có gì cảo.
Mỗi bước Lục Vân Tiên tiến lên, cảzDTnh vật trong tranh lạcki thay đDsDổi, bứoIc tranh trảDRi dài tưởng như vô tận, giống như muốn phác họa hết thế giới của ba cô bé vào trên vách trầpJIn và hai hành lang. HắYzCn cứTXU như vậy lãng du, dọc theo cuộc đvPAờnozi của ba cô bé.
Lục Vân Tiên bỏ qua hai bứJc tranh bên trên và bên trái, chỉuDu tập trung nhìn sang hành lang phía bên phảwdi, vì đoIó mới là ký ứAc của ngườCi hắCn muốn tìm, còn lạacwi chẳng cầzun quan tâm nhiều đJến vậy.
Dọc theo bước chân của hắXMn, bé gái ấvPAy dầRn dầCDn lớn lên, từ hoạUt bát hiếu đwRộng trở nên ôn nhu, nhẹ nhàng hơn, mọi ngườzqi xung quanh yêu thương nó, dạcky nó đCCủ thứUc lễ nghĩggYa rườoJm rà đDlBểUc trở thành một cô gái tốt trong thờCCi đoó. TứIc là đCCầDlBy đYzCủ tam tòng tứuI đsoứQzfc, hiền thục mà vẫn giữPA gia giáo hà hắoJc.
“Đến mứvPAc muốn ra nhìn mặt một ngườzi đCQaàn ông cũng không dám.” Lục Vân Tiên cườgci mỉom, nhẹ nhàng dạUo bước.
Xuân đYzCến thu đcki, bé gái ngày nào đsoã lớn lên, trở thành một thiếu nữCC xinh đduwẹp, mặn mà. Dù trong tranh chỉYzC như phác họa, nhưng gương mặt ấDnty, đuIánh chết hắCn cũng không quên đDlBược. Lục Vân Tiên đggYưa tay lên nhẹ nhàng xoa vào gò má cô gái trong tranh.
Thiếu nữoI gương mặt ửng hồng, nhìn chằzm chằIm qua rèm che cửa. Bên trong xe ngựa kín bưng, có phầUcn cô đDộc mà đduwơn bạsvBc. Bên ngoài trờDsDi cao gió lộng, tóc một thanh niên bay bay, thổi lay đlCDộng vài cọng lá trên cây trúc hắlCDn cầtOgm. Một tay thanh niên ấQzfy giơ lên cây trâm bạoIc, ánh mắBCst nhu hòa có vẻ tán thưởng.
Nhìn lạgci mình ngày ấIzy trong tranh, Lục Vân Tiên chẳng biết nói gì hơn là cườOIi khan vài tiếng, hắlCDn miết tay lên bứvPAc tranh, như lưu luyến nhữOIng năm tháng ấacwy, tiếp tục xảDnti bước.
Kiều Nguyệt Nga năm đzqó gặp chuyện gì, tạYzCi sao lạzui trở thành True Queen của Trườnozng sinh đlCDảzuo, hắon nhấBpdt đRịDntnh phảTXUi biết.
Nhưng chỉBpd đDntược vài bước chân, Lục Vân Tiên đQzfã phảRi dừng lạDi, bởi chỗ này có một ngã rẽ.
Bên trên không lối, bên trái, đJứDsDa bé gái ấAUy vẫn chỉnoz cô đtOgộc trong không gian trắCDng tinh kia, thơ thẩuDun một mình, chỉDlB có bên phảYzCi, nơi chứOIa bứlCDc tranh về Kiều Nguyệt Nga là có lối.

Nhíu mày một chút, dù rấAt muốn biết phía trước là nhữwdng gì, nhưng Lục Vân Tiên vẫn muốn rẽ vào hành lang đfGó xem sao. Hắgcn muốn biết hết, không xót chút nào, kểoJ cảDR ngã rẽ này.
Hành lang không lớn, đzi đRến cuối cùng của ngã rẽ là một cánh cửa cổ xưa, trùng hợp là nó giống hệt như nhữwdng cánh cửa trên thực nghiệm đgcảoJo, bên trên đUiêu khắuDuc hình chim lạUcc sống đPAộng vô cùng.
Dự cảQzfm bấsvBt an trỗi dậy ầYzCm ầDRm, Lục Vân Tiên thoáng chữRng lạggYi, nhưng rồi vẫn đoIánh bạCCo mở cửa ra.
Phía trước... tối đYzCen, không có gì cảPA.
ChỉAU có một âm thanh trong trẻo như chuông bạCDc, văng vẳng bên tai.
“Hì hì, ta biết ngươi sẽ tới mà !!!”
Ào ào...
KhoảUng không phía trước như một lỗ đCQaen không đIáy, không ngừng rút đBpdi linh hồn lực lượng và cảR sứPAc mạoJnh giới hoàng của hắIn.
Lục Vân Tiên biến sắAc, trong mắfGt hiện lên vẻ đwRau khổ tột cùng. Không phảzDTi vì sứOIc mạDlBnh đzuang không ngừng bịBpd rút đzqi, ngườBpdi có thểacw làm hắuDun đlCDau khổ, vĩXMnh viễn chỉJ có Kiều Nguyệt Nga.
True Queen vẫn hiện hữTXUu, ngay cảUc trong phầCQan tranh mang ký ứzDTc của Kiều Nguyệt Nga, đpJIiều này nói lên gì đckây !?
CảwR thân xác và linh hồn cô ấJy, đoJều đDlBã bịU nuốt gọn rồi.
Nếu linh hồn cũng đnozã bịU đwdồng hóa và thôn phệ, thì làm sao có thểuDu phục sinh !? Có chăng cũng chỉDsD hồi sinh lạOIi True Queen mà thôi.
Kiều Nguyệt Nga thực sự đIã…
VĩXMnh viễn bấfGt siêu sinh.