Chương 105
Cố sự


Vừa mới trắsuQng sáng chói mắQFvt, bây giờrrQ trước mặt Robert lạWzi là một khoảing tối om.
Buột mồm chửi tục mấQRGy cái, hắDLn nhăn nhó khổ sở nhìn xuống dưới chân mình, khuôn mặt so với ăn nhầKm vài quảqwQ mướp đPiắnjng còn thê thảQRGm hơn.
KịQt sĩDt đDtang đFqUứnjng trên một cái đcpWầIQIm máu. Mặt sàn đsuQỏ lòm, bốc lên mùi tanh tưởi đUBDến đDuJiếc mũi. Không khí hít vào đnjều có gì đOó quai quái làm cho lồng ngực khó chịcqu như muốn bùng nổ.
Ừ thì bùng nổ. Cũng chẳng ai cấrrQm.
Nhưng mà bùng nổ với ai, với cái gì mới là vấRfIn đWzề.
Xung quanh tối đuKen như mực, quỷ dịIDy là hắUBDn vẫn nhìn thấQty màu đPiỏ máu ở mặt đvIZầQtm dưới chân. Trợn mắKt nhìn đMôi chân trầrrQn trắCODng trẻo của mình đuKang bịrA nhữWzng bàn tay máu dầqwQn dầNn kéo xuống đDYã tới đZCDầKu gối.
Robert đGhiã thử giãy dụa, nhưng càng giãy càng lún sâu hơn. Mỗi khi hắJMn đCODộng cựa, không khí như có thứWz gì đrAó nặng nề ấcqn hắDuJn xuống mặt đZCDầyTm càng sâu hơn.
“Chịhrb hai, em xin chịFqU !! Tha cho em một mạwNng đsuQược không !? Em cắFqUn rơm cắYn cỏ lạsuQy chịWz ! Giết em chịrrQ hết cái đDLểPi chơi là mấDuJt vui lắuKm á !!”
ĐườrAng cùng hết cách, Robert chỉcpW còn nước bán vinh quang kịM sĩDt đIQIã đGhiược cha ông truyền dạzny cho mấuNy con chi hua hua nó ăn, còn hắDYn thì đwNành liều mạQRGng mặt dày đfcsi cầiznu xin.
Danh dự hay phẩrAm chấDYt chó má gì đFqUó, Robert điznều coi là cái cánh con cò (cccc) hết. Mạfcsng nhỏ mới là quan trọng.
...
ĐứUBDng cách Robert khoảrAng 20m, Hind El nhàm chán nhìn tên kịpr sĩizn này nhăn nhó thảyTm hạrrQi, giống như đIPcang đeOóng một vở kịQKch kinh dịK nào đbEó. Xung quanh rõ ràng không có gì, nhưng hắQRGn hết ngó điznông lạvIZi ngó tây, ngó lên, ngó xuống.
HắUBDn cũng coi như là ngườrAi đIPcặc biệt. Dính phảuNi tinh thầznn lực công kích của Hind EL, đJMến loạDLi ngườCODi đqwQậm sát khí như Tanker, hay lính điznã trảQFvi trăm trận như Ji Won cũng phảQFvi nếm mùi khổ sở, không ngờq tên này ngoài nhăn nhó và nói nhảKm, còn lạPii chẳng làm gì khác.
Chính vì thế cô ta mới chán.
HắuKn phảMi kêu gào thảUBDm thiết chứIDy !? PhảKi khóc ròng lạLy lục chứQK !? À... hắDuJn có lạQRGy và van xin, nhưng sao dễ dàng quá, chẳng thấIPcy chống cự gì cảrA !?

Chẳng mua vui cho Hind El đUBDược chút nào.
Bốn phía không có ngườJMi, mấYy con tiểfcsu quỷ bụng phệ đqwQầuKu hói đvIZen xì thì bịBK chuyểLn đii hết. BứqwQc tranh quỷ dạCOD hành đNã trống không, cái xác trên tay đuKã chết cứPing từ đhrbờJMi nào rồi. Dù là tử đcqồ sống dai vô cùng, nhưng sau màn chăm sóc cắDuJt tỉMa ôn nhu của Hind El, làm gì có thánh nào sống nổi.
...
Robert khóc không ra nước mắJMt. Biết thế thà chịiu cái cảvIZm giác buồn nôn, muốn cho chó ăn chè vừa rồi còn hơn. HắDuJn vừa mạIQInh dạWzn yêu cầhrbu, King đDLã chọn ngay cho hắrAn một đMối thủ dễ thương vô cùng.
Đương nhiên là dễ thương, vì trong tầIDym nhìn của kịDY sĩcpW, cải đuKội của con dơi kia chỉY có mỗi cô ta là nữZCD. Mà phái nữK thì đQFvều đqwQáng đKược tôn trọng và ca ngợi. BảWzn năng dạfcsi gái của kịrA sĩO dạLy bảRfIo hắeOn như vậy.
Nhìn kỹ thì nếu trảwNi lạOi cái đuNầZCDu bù tóc rối và thu lạKi cặp mắnjt long sòng sọc, ăn uống bồi bổ vào một chút thì Hind El cũng không tính là xấsuQu lắDLm.
Thậm chí cô ta còn có một khí chấwNt yếu nhược tự nhiên, khiến cho các điznấCODng mày râu muốn sinh ra cảMm giác bảLo vệ yêu thương. Và như thiêu thân lao vào lửa, cảizn đsuQám đQRGều chết không toàn thây.
Một cô gái đyTẹp mấqy mà ngày ngày tiếp xúc với xác chết cùng quỷ khí, chẳng mấDty chốc cũng sẽ thành ra như vậy thôi. Ánh mắNt của kịsuQ sĩDt rấDuJt chuẩfcsn, sắOc như một con hùng ưng trên cao mỗi khi săn mồi tìm gái...khụ.... ngườKi viết nhầfcsm vì đhrbã quá nhập tâm vào suy nghĩK của kịrrQ sĩCOD.
Nói chung là Robert có khảuN năng quan sát, nhìn ngườDYi và đWzánh giá sự việc rấIQIt sắGhic xảMo. HắFqUn không mấFqUy khi làm ra nhữPing quyết đfcsoán chớp nhoáng kinh ngườrAi, nhưng lựa chọn của hắin luôn chắQRGc chắMn, không hề có sai lầCODm nào, dù là nhỏ nhấIQIt. Chưa chắiznc đznã đuKúng, nhưng lựa chọn của kịDt sĩQFv không bao giờIQI sai.
Đó là lý do chính khiến hắQRGn còn sống đwNược tới bây giờsuQ.
...
“ChịDuJ hai, cứi đDuJánh đeOánh giết giết đBKúng là rấsuQt thú vịK, nhưng làm mãi một trò chịhrb không thấDuJy chán sao !? Chi bằsuQng chúng ta đYổi trò đIDyi !?”
Nhìn cái đIQIầDYm đKã ngập tới đKũng quầfcsn của mình, trong lòng Robert rét lạQKnh. HắuNn soắhrbn hết tấKt cảpr nhữvIZng cái gì có thểCOD soắBKn lạIDyi, đQKặc biệt là cái chỗ quan trọng nào đIQIó. Ai mà biết đMược, ngâm đyTồ trong cái biểBKn máu chết tiệt này có làm hỏng một vài chứKc năng quan trọng của hắznn không. Dẫu thế, kịM sĩWz vẫn cố gắvIZng duy trì sự tỉprnh táo đQKểM còn chém gió.
HắrAn muốn cược một ván, vì vậy mới không phảFqUn kháng gì từ đUBDầMu tới giờQt.
Dù hắyTn có phảyTn kháng cũng chẳng đGhiược, thậm chí còn chết nhanh hơn. Giống như khi bạBKn gặp một con chó đQKiên vậy, quát nó, mắCODng nó, hay quay đKầDYu chạKy nó đfcsều sẽ cắrAn bạIPcn, bình tĩKnh thì lạbEi chưa chắKc.
Tinh thầvIZn lực công kích của Hind El đBKến Ren còn phảqi choáng váng một hồi, kịCOD sĩJM tấDYt nhiên là bó tay bấFqUt lực. Cô ta trước mắDtt Robert chẳng kém một con chó đKiên với ngườFqUi thườKng là bao.
Hind El Hinnawy nghe thấPiy hắBKn hô hào, mới đIQIầQRGu cũng không điznểIQI ý, cô ta còn bận nhẩwNm tính xem nên khoét cái gì của hắeOn trước, gọt đqwQẽo hắIPcn thế nào mới là nghệ thuật. Đột nhiên nghe đQtược câu cuối của Robert, cô ta mới bừng tỉMnh.
“Ừ nhỉzn, phảrAi có trò gì mới hơn chứO, làm mãi như vậy cũng thật nhạIDyt nhẽo.”

Nghĩq vậy, Hind El giảvIZi trừ tinh thầJMn lực cho Robert, đZCDểrA hắOn há hốc mồm, quỳ mọp xuống thở hồng hộc giữhrba căn phòng trống. Mồ hôi đDtã ướt đKẫm lưng.
Cô ta cũng không sợ Robert đMột nhiên làm ra phảQtn kích gì đhrbó. Tinh thầIPcn lực của Hind El cực mạDuJnh, đqwQủ đuNểZCD bao phủ cảhrb căn phòng này, không có góc chết nào. Chỉizn cầeOn cô ta muốn, lúc nào Robert cũng có thểL lên đnjĩqa.
“Đúng, ta đeOang cảwNm thấhrby rấUBDt nhàm chán, ngươi có trò nào hay hơn không !?” Hind EL liếc nhìn Robert với vẻ trông đDYợi.
Trong lòng nở hoa, cúi đprầqwQu cườCODi tà đOắcpWc ý, dù tim vẫn đyTang đIPcập thình thịIQIch, Robert gắLng gượng ngồi dậy, khoanh chân thẳng lưng, tỏ vẻ mình không hề có ác ý.
“Vậy chịwN hai thích thú nhấOt với việc gì !?”
“Ta thích giết ngườRfIi...” Hind El vui vẻ như một đcpWứqa trẻ nói về đhrbồ chơi mà cha mẹ chúng mới sắFqUm, nhưng sau đLó lạeOi ngẩUBDn ra, sửa lạKi: “Ồ không đDtúng lắeOm, ta không thích giết ngườqwQi. Ta chỉsuQ muốn thấIDyy ngườeOi chết ! Ồ... vẫn không đuNúng...!! Đúng rồi ! Ta muốn thấIPcy ngườIPci ta giãy dụa chết, càng đwNau đMớn càng tốt, tiếng kêu gào đyTấWzy rấKt êm tai ngươi biết không !? Ta....”
Đến đIQIây thì Robert không nghe thấNy gì nữcpWa. HắbEn cảQRGm thấzny đBKoạsuQn cảDYm thụ cá nhân phía sau rấDtt là vô nghĩKa, giống như họa sĩDt vẽ tranh trừu tượng cố gắhrbng giảDti thích cho bạKn tâm đcqắeOc cá nhân của ông ta trên một bứUBDc hình nguệch ngoạvIZc, về phối màu còn thua đMám trẻ bôi sơn lên bảKng vậy. Nói chung khó hiểiznu mới là cao siêu, mà cao siêu mới là nghệ thuật ! Robert tự nhận mình là ngườYi thườUBDng, là phàm nhân tục tử chính hiệu con nai vàng ngơ ngác, vậy nên khỏi cầIPcn hiểQKu ba cái đQtó làm gì.
Hind El quảK thật nói một thôi một hồi, mới đZCDầIQIu còn ngắBKp ngứQFv, không đBKịiznnh hình đMược chính xác, nhưng càng về sau càng loạKn, nghĩPi ra cái gì cô ta nói cái điznó, còn Robert ở một bên toàn xoa mồ hôi lạsuQnh, rùng mình mấDty cái, nhưng vẫn làm ra vẻ mặt tươi như hoa, gật đPiầhrbu nheo mắDYt nhe răng phụ họa.
Tình hình cụ thểDY trong căn phòng Richard cũng không biết, hắNn chỉzn cảJMm thấIPcy âm thầOm kỳ quái, tạYi sao hai đznứhrba này đQFvánh mãi chưa xong vậy !? Với tính cách của Hind El, giờDuJ này hẳn cô ta đDuJã làm gỏi đznối thủ rồi mới đrAúng chứvIZ !?
Hắhrbn muốn đIPciều Hind El đcpWi cứwNu Kim Ji Jine, nhưng có vẻ không kịwNp rồi.
Ngẫm vậy, Richard ngán ngẩKm, loay hoay một hồi, di chuyểrrQn các quân cờN toán loạDYn, cũng có vài phầKn môn đDLạBKo, nhưng King giống như đIPcã bắOt bài hắZCDn, hoàn toàn khóa mọi nước có thểGhi can thiệp tới căn phòng của Ji Jine, vì vậy, theo thờDLi gian trôi qua, tình huống trong đIPcó càng lúc càng xấhrbu.
...
Phía bên này, Robert và Hind EL cuối cùng cũng tìm ra đJMược tiếng nói chung. Thậm chí kịuN sĩQt còn thành công tiến lạQKi gầDuJn cô nàng trong khoảeOng 10m.
Có đDuJược thành tích này là nhờwN mấCODy lầcpWn khoa chân múa tay, phụ họa trong sung sướng, kịizn sĩuN không cẩKn thận tiến về phía trước vài bước đprểuK biểCODu đJMạQRGt niềm vui của mình.
Còn cô gái ngốc nào đfcsó vẫn hồn nhiên không nhận ra đKược.
Lúc này, đJMề tài đGhiã chuyểJMn.
“Vậy chịQt hai yêu quý, tạDLi sao chịyT lạpri thích nhìn thấqy ngườQti ta đLau đRfIớn vậy !?”

Hind El nghiêng nghiêng đJMầcqu, gãi lên gãi xuống mớ tóc đDYã rối bù, chớp chớp con mắZCDt đcpWã bớt đwNi vài phầprn hoang dạQKi, thêm chút long lanh hưng phấqwQn, ngẫm nghĩq một chút rồi đsuQáp:
“Bởi vì ta đhrbã từng rấGhit đIQIau đprớn !”
Robert hỏi: “TạuKi sao chịqwQ lạqi đfcsau điznớn !?” Trông Hind El hơi yếu nhược một chút, nhưng nhìn chung là vẫn khỏe mạNnh lắIDym, nhìn số ngườyTi đOã chết thê thảiznm trên tay cô ta là biết. Đến cảwN trai tơ... nhầFqUm, trai tráng khỏe mạKnh như Robert cũng không đNịich lạWzi nổi cô ta, gầLn như đuNã mấyTt nửa cái mạDLng kịM sĩcq mới tìm đcqược chút điznườRfIng sống nhỏ nhoi này, cô ta thì có bệnh tật gì đGhiược chứY !?
“Ta đQRGã từng bịZCD đIPcau.... rấyTt đUBDau...” Ngoài ý muốn, Hind El đcpWột nhiên ôm đqầMu có vẻ thống khổ, giọng nói cũng yếu ớt đWzi hơn rấuKt nhiều.
Thế là một đQFvoạQtn ký ứQtc đznược kểIDy ra, Robert nghe rõ mồn một.
DĩwN nhiên hắfcsn phảIQIi nghe, dù sao đKây cũng là khóa giữq mạWzng cho hắrAn.
Ngày xửa ngày xưa, theo lờrAi kểfcs của Hind El thì Robert thấIDyy nó cũng không xưa lắJMm, nhưng thôi, tiểNu tiết, bỏ qua.
Hind EL Hinnawy sinh ra đwNã là một đIPcứqwQa trẻ rấuNt yếu đQFvuối.
Cô bé này thích vẽ, thích nặn tượng. Nhà cô ta làm thủ công, chuyên ngành gốm sứqwQ, bởi vậy hai cái sở thích này rấCODt đvIZược hoan nghênh. Bố mẹ Hind El Hinnawy yêu thương cô ta rấRfIt nhiều.
Nhưng yêu thương tới đsuQâu cũng không lạQFvi đyTược với trờQFvi. Căn bệnh của Hind El như đDYã có từ khi mới sinh ra, chạKy chữrAa thế nào cũng không thuyên giảznm đeOược.
Hind El ngày càng yếu nhược. DầJMn dầLn, cô bé không còn nặn đGhiược tượng nữDLa. Không sao, Hind El rấQRGt có nghịqwQ lực, cô bé vẫn còn có thểQRG vẽ.
Dưới sự cổ vũ của bố mẹ, Hind EL cầMm bút lên, dù cánh tay run rẩDty yếu đIDyuối, cô bé vẫn nghuệch ngoạRfIc vẽ ra vài bứQtc tranh khá có giá trịqwQ, đGhiược bố mẹ đIQIem đpri triểMn lãm, giành về vài cái giảcpWi khuyến khích.
Hind El vui lắDuJm. Ít ra bé còn có thểnj làm ra cái gì đbEó, khiến cho bố mẹ tự hào, khiến cho mình nhận thứZCDc đDuJược bảeOn thân của chính mình.
Các bạLn cũng đvIZối xử rấbEt tốt với Hind El. Dù ngày ngày cô bé vẫn phảKi sống trong phòng bệnh, ngắznm nhìn mấuKy chiếc lá cứeO rụng lúc cuối mùa mà thở than cho cái thân bệnh tật của mình, nhưng cứnj đZCDịprnh kỳ, các bạrAn lạpri xếp hàng vào thăm nom cô bé, kểDL cho cô nghe nhữMng chuyện vui vẻ của cuộc sống bên ngoài.
Cô bé vẫn luôn mơ ước đyTược ra ngoài, ngắeOm nhìn cái thế giới rực rỡ đDYó một lầLn nữDta. Nhưng điôi chân đKã vô lực, đKôi tay chỉJM còn yếu ớt. Muốn bò ra ngoài cũng khó.
Xuân đuKến rồi lạKi đNi. Hind El bé nhỏ ngày càng tàn tạK.
Đôi má bầDuJu bĩOnh trắJMng hồng nay đvIZã tái xám, hóp lạuKi. Hốc mắrAt đDLã thâm quầDYng, vì nhữGhing đhrbêm khó ngủ, nhưng vẫn không giấcqu nổi nhữcpWng tia khát vọng ẩIPcn ẩbEn tận sâu.
Xuân năm nay, Hind El không còn vẽ đsuQược nữcpWa.
Công cụ duy nhấvIZt đqểQFv liên lạDYc với thế giới bên ngoài của Hind El Hinnawy cũng đWzã biến mấIQIt. Cô bé trở lên vô lực, ú ớ cũng không nói thành tiếng, khóc ròng nhữIDyng đOêm dài. ĐểL cho nước mắiznt cứbE rơi rơi, thấrAm ướt bờcq gối, mà không thểrrQ tự lau đUBDược.
Lysa là y tá chăm sóc cho Hind El. Cô là ngườJMi rấBKt tốt, dịuNu dàng, giọng nói cô ấnjm áp, luôn mang cho bệnh nhân sự tin tưởng, yên tâm thanh thảCODn.
Cô đCODã chăm sóc Hind El từ ngày cô bé nhập viện. ThấcpWy đbEược nghịwN lực sống của cô bé, cô rấKt là khâm phục, Lisa tự nguyện ở bên chăm sóc cho cô bé cảK ngày. Chiếc gối thấvIZm đPiẫm nước mắRfIt của Hind El Hinnawy mỗi ngày cũng là do Lisa thay cho.

Hai ngườNi thân nhau như hai chịuN em.
Nhìn thấDLy Hind El ngày càng yếu đIPci bởi quái bệnh, Lisa thương lắyTm, nhưng cô cũng không biết làm sao. Bệnh viện này là nơi tốt nhấqwQt Ai cập, các thiết bịDL cũng thuộc loạCODi tiên tiết nhấQRGt, đQRGội ngũ bác sĩGhi luôn đrrQứznng đJMầRfIu về sự tận tâm và kinh nghiệm. Nhưng không ai biết cô bé bịQFv bệnh gì, Lisa làm sao giúp gì đfcsược.
Hind El không chỉK yếu đsuQi. Mỗi ngày ba lầqwQn, cuối tuầprn là bốn lầiznn, gầIQIn đWzây lạyTi còn nhiều hơn, theo số lầqn đbEếm của Lisa, Hind El phảcqi chịKu một cơn đQFvau đZCDầMu khủng khiếp. Nhìn chỉbE số dao đuNộng thầcqn kinh kịIQIch liệt qua nhữQKng báo cáo gửi về, Lisa cảKm thấzny lòng đCODau nhói. Cô không thểY tưởng tượng đUBDược cơn đIDyau của cô bé nhỏ nhắprn kia phảDLi kinh khủng đKến mứbEc nào mới làm cho cột số liệu dao đsuQộng kịDLch liệt như vậy. Nhưng cô bé ngay cảUBD kêu cũng không thểfcs. Lisa mỗi ngày đfcsều khóc thầBKm.
Theo chỉuN số sinh mệnh ngày càng yếu đOi, Hind El chắsuQc chắPin không còn sống đbEược bao lâu nữOa. ThầwNn kinh của cô bé đfcsã bịcq tổn hạrAi nặng nề, cơ thểIDy đcqã tới mứNc giới hạnjn cuối cùng.
Hôm nay là ngày chỉK số xuống thấLp nhấrAt.
Hind El Hinnawy sắznp chết.
Từ sớm chúng bạUBDn đKã tới thăm cô bé, nhỏ nhữOng giọt nước mắZCDt thương tiếc, chia buồn, an ủi... cho bố mẹ Hind El và cô giáo nhìn thấfcsy, cuối ngày chúng sẽ đznược thưởng phiếu bé ngoan.
Đã mấhrby năm rồi kểDL từ khi chúng thực hiện cái công việc nhàm chán này đIQIều đznều mỗi tuầfcsn. Ấn tượng về cô bé Hind El năm nào trong mắQRGt chúng đYã nhạWzt tới không thểQRG nhạuNt hơn. Hơn nữWza, nhìn con bé toàn thân trắznng ngắznt, mắfcst thâm quầGhing, môi nứcqt nẻ, má hóp tóc xù kia mà là Hind El chúng từng quen sao !?
Nếu không phảFqUi mỗi lầprn như vậy đWzều đQtược thưởng phiếu bé ngoan, chúng đDtã chẳng buồn tới. Dẫu vậy, mỗi lầCODn tới chúng đuNều có cái vẻ buồn mang mác rấnjt tự nhiên, nhìn vào thương cảIQIm lắQFvm.
Đang là giờQK đYi chơi, lạQRGi phảQti vào cái phòng toàn mùi thuốc khử trùng này, có đDtứwNa trẻ nào lạIQIi không buồn.
Cha mẹ Hind EL cũng buồn lắCODm. Họ buồn vì cứQRG phảizni làm mặt buồn, bắIPct tay các nhà từ thiện liên tục, nói nhữiznng lờQti xáo rỗng, đbEểPi các phóng viên còn quay với chụp. Họ buồn vì tiền từ thiện cứnj gửi về cho một đUBDứDYa bé sắqwQp chết mà không vào túi họ. Họ càng buồn hơn khi biết nếu đIQIứbEa bé này chết đrrQi, tiền sẽ không đqổ về căn nhà nhỏ của họ nữDYa, danh tiếng của cửa hàng cũng không còn tăng lên theo nhữBKng lượt chia sẻ, cảMm thông nữJMa.
Đứia bé năm nào họ nhấqt mực thương yêu, giờyT đDuJây ngoạhrbi trừ là một cái gánh nặng, còn lạIDyi chỉIQI là một công cụ kiếm tiền và danh tiếng không hơn không kém.
ThờIQIi gian đLã quá lâu, đcqủ cho ai cũng thay đnjổi.
Khách khứKa đDLến thăm ai cũng buồn. Cái buồn của mỗi ngườii nó không có giống nhau. Nhưng chẳng mấCODy ai buồn vì cô bé đOang vật vã trong cơn đNau đDtớn đIDyằMng kia.
NằvIZm trên giườyTng bệnh, Hind El không nói đwNược, không đKộng đfcsậy đUBDược, nhưng thái đIDyộ của mọi ngườOi xung quanh cô bé đIPcều cảfcsm nhận đDLược. CảRfIm nhận đIQIược tấwNt cảvIZ.
Hind El Hinnawy có một khảK năng đfcsặc biệt mà không nói với ai khác. Hay đqwQúng hơn là khảCOD năng này xuấnjt hiện ngay khi cô bé mấrAt đuNi giọng nói và khảDt năng không chế cơ thểK. Đó là nhìn thấbEu tâm linh ngườYi khác. Mỗi lầPin như vậy, đIPcầWzu cô bé đCODau đDtớn âm ỉK, đZCDau tưởng muốn chết đOi đDYược. Và nhữDtng luồng suy nghĩRfI này, dù cô bé có muốn hay không, vẫn cứQFv như vậy tràn vào đYầqu cô bé, gây ra nhưng đyTợt tai biến khiến bộ não bé nhỏ gầBKn như trực tiếp hỏng mấNt, cứsuQ vài lầqwQn một tuầKn.
Cái tâm tình phứuKc tạDYp sau sự buồn của mỗi ngườrAi, cô bé nằDLm đrrQó nhưng cảIQIm nhận đRfIược tấuNt. Nhưng cũng đbEểDL làm gì đDLâu !? Dù sao cô bé cũng sắGhip chết, hãy cứQt đDtểrA họ vui mừng thôi, ít ra mình cũng đFqUã từng làm đCODược chút gì đIDyó cho mọi ngườPii.
Mọi ngườNi đJMều đDLã thay đLổi. Chẳng ai thực sự thương cảhrbm cho cô bé. ChỉwN có Lisa luôn ở bên cô. Đến phút cuối cùng này.
...