Chương 101

Lờogi tỏ tình của anh lính



Lưỡi kiếm lướt ngang qua cầYaSn cổ hắZn, không mảJrJy may xao đrTZộng, tựa như một vì lưu tinh quét ngang bầfu trờmi. Kéo theo đNoó là một dảZnti đNboen dày đaTặc

Ma khí như chấBxTt keo dính, bám theo lưỡi kiếm, ồ ạft tràn ra ngoài.

Trước khi cái sự khó hiểgu của King chấrdDm dứaTt, khuôn mặt hắTfn đNoã trở lạkpi vẻ trắFHng sáng thườThBng lệ. Mái tóc không còn bịrdD ma khí kềm hãm, nhanh chóng trở lạJNZi màu bạZZc thuầrdDn chấThBt. Giống một mảZuQng tuyết phủ trên đQWrầQhu.

Phượng hoàng kiếm đnVã cắht đSứmt hoàn toàn sự xâm thực của ma khí trong cơ thểWS King. Thực lực của hắYaSn nhanh chóng hồi phục lạYaSi quá nữZuQa.

ChỉIoq cầCNCn cho hắSkn đZZủ thờNoi gian, nhữFHng vùng bịNDJ tổn thương sẽ hoàn toàn đTfược chữrja trịdq trở lạBoi.

Shaorin thấgy vẻ mặt khó tin tưởng của hắQhn, lòng thầZuQm thở dài. “HắuZn quảBo nhiên không bao giờZZ tin tưởng ai hết, luôn luôn nắZuQm thóp đSối phương mới chịVu đbối thoạJrJi.” Nhưng khuôn mặt cô gái lạyyti ngập trong ý cườThBi, nhẹ nhàng nói:

“Dù biết cảtIBm xúc này là giảf. Nhưng cũng như Ren, tôi không thểog cưỡng lạaTi đfược, luôn mong muốn có thểDk bảhJo vệ anh !”

“Trước khi tìm đQWrược cách cắTft đhứThBt loạSi cảoYrm xúc này, chi bằuZng cứoYr thuận theo tự nhiên đZi !”

Nói xong cô gái khom mình, cung kính hành lễ:

“Hân hạZnh đkpược gặp ngài ! King của ta !”

...

TạZZm dừng với hai vịNbo lãnh đZwạZo của trườyytng sinh đkbảaTo.

Phía bên đhây còn có một đZwôi khác lộn xộn hơn:

“Này, chờhJ đtmã...”

Trong một căn phòng trắYaSng tinh khác, một thanh niên đhểBo mình trầhn, bám them một cô gái với mái tóc xanh dương, rủ xuống bờS vai nhỏ nhắZwn, đCNCang bước đZnti với đSôi chân trầZuQn trắkpng muốt.

CảQhm thấuZy khó chịtmu với sự đThBeo bám của chàng trai, cô gái nghiến răng một chút rồi quay ngoắDkt lạbi, đogôi mắYaSt băng hàn, có chút chán ghét.

“Tôi không muốn giết anh. Vậy nên, biến đDZQi, trong khi tôi vẫn kếm chế đxNkược.”

Băng.


Không khí xung quanh Trung Thành nhanh chóng lạFHnh xuống. Trận pháp trước ngực hắrjn tự đDZQộng vận chuyểogn, một lớp vụ khí mờBo mờBo bao bọc lấJrJy hắDZQn, xua đmi hoàn toàn cái lạZZnh giá kia.

Nhưng Frozen không chỉDZQ dừng lạmi ở đdqó, nhữTfng hơi nước mỏng manh trong không khí nhanh chóng tụ tập, ngưng kết, sau đZó biến thành một dãy cọc băng dài, nhọn hoắDZQt.

Hàng hoạoYrt cọc băng cắDkm xuống mặt đFHấZt, hình thành một hàng rào chắtIBn giữdqa hai ngườogi.

Trung Thành thoáng sữZng ngườBoi. HắThBn có chút không ngờS, cô gái này lạgi dứuZt khoát đuZến vậy. Anh lính trẻ đJrJứZng ngây ra đSkó, trầWSm mặc.

CảZZm thấogy bước chân hắjn đZntã dừng lạtIBi, Frozen thu hồi cái nhìn lạhJnh giá của mình, có chút bấkbt nhẫn, sau đtmó xoay ngườNoi rảFHo bước tới một trong tám cánh cửa khắJrJc hình chim lạuZc bay lượn kia.

“Orsolya Szotyory !” – Trung Thành hét lớn.

Bước chân của Frozen chậm dầDZQn, khuôn mặt quay lạkbi, thảfn nhiên nói:

“Không ngờNo anh cũng biết, Claude nói hảFH !?”

Trung Thành gật đfầmu. Cũng không nói gì thêm. HắSn chờtm cô ấfy quay lạNDJi hoàn toàn.
“Nói đFHi, chuyện gì?”

Frozen lạQhnh lùng nói, ánh mắhJt không còn nhìn thẳng vào Trung Thành nữdqa, mà có vẻ lảSkng tránh, liếc sang ngang.

Trung Thành cườhJi cườqFZi vẻ e ngạThBi, nhưng khi nói ra thì một chút thẹn thùng cũng không có.

“Tôi thích em.”

Trung Thành tỏ tình không hề báo trước.

Frozen quay phắNDJt đrjầnVu lạyyti. Mặc dù sớm đogã nhìn ra tình ý của tên này nhưng cũng không cầtIBn nói trắnVng ra như thế chứkp.

“Tôi biết ! Nhưng thế thì sao !? Chúng ta không hợp. Chung hoạfn nạIoqn thì có thểh, chung hạhJnh phúc thì thôi đCNCi. CảnV anh và tôi đaTều có việc cầyytn làm đgúng không !? Đừng phí thờbi gian vào nhữhng chuyện vớ vẩbn đbó.”

Frozen nghiến răng nghiến lợi nói.

“Thích một ngườxNki mà là chuyện vớ vẩFHn sao !? Vì cũng thích tôi nên em mới không thểDk ra tay đNDJó chứZw ! Sáng nay em còn tỉuZnh dậy trước cảTf tôi, nhưng vẫn giảrj vờog ngủ, không phảNDJi sao !? Muốn giết tôi thì đZuQó là lúc tốt nhấIoqt còn gì !?” Trung Thành cườkpi cườdqi nói.

“Anh cố tình không hiểkpu đNboúng không !? Tôi không có hứNong đogùa giỡn với anh !” Frozen tứDZQc giận, nhíu mày nói.

“Tôi không biết em lảtmng tránh tôi vì lý do gì !? Nhưng tôi thích em, đaTó là sự thật. ChắFHc em cũng biết tôi là quân nhân !?” Trung Thành bấogt đuZộng, cườSki nhẹ nói.

“Thế thì sao !?”

“Tôi là một ngườyyti lính, hay có thểrj nói cách khác, tôi là một ngườaTi không biết lúc nào sẽ chết. Lúc thực hiện nhiệm vụ trên thực nghiệm đWSảBoo này, tôi đjã có xác đrTZịBxTnh rằaTng mình khó lòng mà rờZZi khỏi đSkây.”


“Tôi luôn phảFHi tập luyện. Bấkpt cứQh thờNoi gian nào rảNonh rỗi tôi đZntều phảgi tập luyện. ĐểZuQ không bịZnt thụt lùi, thậm chí còn phảfi mạkbnh hơn, đIoqểDZQ có sứBoc đCNCương đDZQầoYru với đWSủ loạZi dịNDJ năng giảoYr trên thế giới.”

“Tôi học rấSt nhiều thứh, thậm chí cảuZ trận pháp của các ma pháp sư tôi cũng học. Phương pháp tu luyện về hệ thống đkpấdqu khí tôi cũng biết. TấVt cảSk nhữhng thứZZ đNDJó đWSều là vốn giữS mạkbng cho tôi !”

“Tôi chưa từng uống rượu quá say, bởi vì tôi sợ nếu chậm một bước sẽ bịBo kẻ trộm ám sát.”

“Tôi chưa từng ngủ quá sâu, vì tôi sợ sẽ lườDki biếng, mà chiến trườJNZng thì không có hai chữaT “nhân đrjạSo”.”

“Tôi chưa từng thích một cô gái nào, vì căn bảxNkn tôi không có thờJNZi gian cho chuyện đbó. Bớt luyện tập đSi một chút thì xác xuấDZQt sống sót của tôi trên chiến trườoYrng lạDki thấWSp đkbi một chút.”

“Nhưng tấqFZt cảxNk nhữThBng thứThB đZZó cũng không thểtm đuZảQhm bảJNZo tôi sẽ bấThBt tử. Tôi có thểaT chết vì một viên đSkạZwn lạJNZc bấqFZt kỳ nào đkbó. Thậm chí thực nghiệm đbảgo này cũng tồn tạmi đYaSầQWry rẫy nhữgng thứrTZ có thểrTZ giết chết tôi.”

“Có lẽ em cảtmm thấZy tôi rấjt đNDJườZng đqFZột, rấSt liều lĩoYrnh, nhưng tôi muốn nói, tôi là một ngườji đkpàn ông không biết sẽ chết khi nào, cho nên tôi không muốn trước khi tôi chết, tôi không có cơ hội bày tỏ tấjt cảqFZ tình cảqFZm của mình với ngườThBi tôi yêu. Vì vậy, xin em hãy tha thứFH cho sự đQWrườnVng đhJột này của tôi.”

Trung Thành nói một tràng một hồi, giọng đBxTiệu chắkpc chắCNCn, ngữaT khí ổn trọng, hoàn toàn không cho Frozen một cơ hội nào đjểrj ngắSkt lờFHi cảS. Hắfn nói đJNZến mứfc cổ họng khô rát, thanh âm khàn khàn. Dườyytng như đrjặt tấaTt cảCNC linh hồn mình vào trong đWSó.

“Ở quê tôi có một câu nói khá hay. Nếu đZã có gan cờQhi xuống quầZn lót của một cô gái, thì hãy sẵkpn sàng mặc cho cô ấby một bộ áo cưới !”

“Tôi cảZuQm thấWSy nó rấqFZt đNDJúng. tôi phảdqi thừa nhận rằZZng, nếu như em lấYaSy tôi, tôi không thểf ở bên em mỗi ngày, cũng không thểnV chăm sóc em từng ngày, nhưng tôi sẽ dùng tấuZt cảDk nhữZng thứrj tôi có thểJrJ dùng ra đrTZểrdD thề với em:

“Nếu tôi còn sống, tôi sẽ đThBểh cho em chết ở trong lòng tôi. ĐờFHi này, nếu như tôi chết, tôi sẽ ở dưới đZuQểhJ phù hộ cho em, đJrJợi em ở kiếp sau.”

“Orsolya Szotyory, xin hãy lấmy tôi !”

NhữNong lờIoqi nói run run khiến không khí ở đZây cũng run theo. Frozen cũng thấFHy run run luôn.

Cô gái lắYaSc mình, bàn chân trắBxTng nhỏ đtIBiểBom nhẹ một cái. Cặp cánh băng sương như chớp hiện ra, vũ lộng.

Frozen như biến mấJrJt, lúc xuấht hiện đZã ở bên cạkpnh Trung Thành. HắDkn thoáng ngạZc nhiên, nhưng cũng không làm ra cử đIoqộng gì đnVặc biệt.

Bụp.

Một cú đbấaTm vào bụng, cộng với tốc đuZộ di chuyểrTZn cực nhanh kia khiến nắSkm tay nhỏ nhắDZQn cũng có sứkpc bạQWro phát kinh ngườQWri.

Trung Thành lập tứBoc cong lưng xuống, như một con tôm. Ôm bụng mà mặt tái mét.

Thế vẫn chưa đZủ, Frozen lắBoc tay, không khí nhanh chóng ngưng kết lạhJi, hình thành một cột băng vừa phảuZi, tỏa ra hàn khí lạZZnh ngườnVi, băng cô đZwặc, chắThBc chắjn vô cùng.


Frozen cầhm cán cột băng này, hoàn toàn thay đQhổi, giống hệt một nữJrJ vương đBxTiểoYrn hình, giã lên giã xuống liên tục vào “Con tôm” ở phía dưới.

“Cái đtIBồ chết tiệt này, không thểIoq cho ngườkbi ta một chút thờZi gian suy nghĩkb hay sao !?”

Bốp.

“Tôi thật sự không biết nên đZwối mặt với anh như thế nào !”

Bốp.

“Anh chảxNk đDkủ tiêu chuẩhn gì cảrj, cái gì cũng không có, chỉg có tranh thủ kiếm lợi là giỏi !”

Bốp.

“Nói cái gì mà quầThBn lót với áo cưới, khó nghe kinh khủng, chẳng thấWSy ngượng mồm gì à !?”

Bốp.

“Ừ, tôi cũng thích anh đaTấIoqy, anh cứZuQu mạrjng tôi hai lầTfn, là ngườxNki đZầmu tiên chăm sóc cho tôi ngoài thầNoy Carlos Vanegas, đBoúng là tôi có cảYaSm đqFZộng đogấZy. Nhưng sao anh cứh phảYaSi ép tôi thế hảNo !?”

Bốp.

“Anh vừa đZuQè tôi xuống đnVược có một ngày, đNoã nói yêu tôi, nếu như tôi cũng ù ù cạhJc cạtmc nghe theo thì tôi là loạNDJi gái gì chứJrJ hảBo !? NgườBoi ta cũng phảYaSi có đZặc quyền e thẹn chứog !?”

“Ặc, thế ra nãy giờqFZ em chỉWS e thẹn thôi hảV !?” Trung Thành gian nan ngẩDkng đJNZầju lên, cố gắQhng nhảS lạQWri một tiếng. Nếu mới chỉQh thẹn thùng đSã đZến mứuZc này thì khi cổ tứrdDc giận chắQWrc hắBon phảuZi viết sẵjn di chúc quá. Tuy nói rằxNkng lúc nào cũng có giác ngộ phảNDJi chết, nhưng quảnV thật Trung Thành vẫn không muốn dẹo sớm vô tội vạrj chỉS vì cưới nhầZZm vợ như vậy.

Nào ngờxNk tiếng gió lạZnti rít, gậy băng lạoYri đBxTập xuống, lầSkn này thì đZã tan nát.

Đánh cỡ này thì tấJrJt nhiên với Trung Thành hiện tạaTi không xi nhê chút nào. ChỉBo hơi ê ẩBxTm một chút mà thôi. Dù sao hắIoqn bây giờf da thô thịTft dày, đDZQểS cho ngườQhi đNboẹp phát tiết một chút cũng không là gì. Cô ấoYry không bơ hắQhn là đaTược rồi. Nếu như đZau quá thì nhấuZt đxNkịJNZnh hắFHn sẽ chạyyty.

“Không có.”

Nhìn khúc băng trên tay đogã vỡ vụn mà tên này vẫn còn cườQhi méo mó đNboược, Frozen cũng đfã nguôi ngoai đogi phầZn nào. Nghe thấhJy câu hỏi của hắTfn, nhấIoqt thờIoqi cô lạVi hắkbng giọng quát một tiếng cho bõ, sau đNboó lạSi cúi ngườNoi thở hồng hộc.

Trung Thành da thô thịht dày, mặt cũng dày, vừa thấSky Frozen ngừng tay, hắNDJn lập tứfc nhào tới. Với thân thểuZ khỏe mạZwnh, chỉWS vài cái đrdDã ấQhn chặt đZược cô nàng xuống đJNZấBxTt.

“Anh lạDZQi muốn làm gì đtmây !?” Nghĩh đIoqến cảgnh tượng đVêm qua và rạBong sáng nay, khuôn mặt cô gái đNDJã nhuộm một màu hồng.

“Đeo nhẫn cho em !”

Frozen ngẩCNCn ra, nhưng lập tứxNkc lắZp đThBầDZQu, nghiến răng:

“Tôi đZã đDkồng ý đfâu !?”

“Đồng tiền đSki trước là đxNkồng tiền khôn. CứS phảYaSi đogặt chỗ cái đxNkã !” Trung Thành chẳng thèm quan tâm đjáp.

Frozen bó tay bấrTZt lực với tên này, muốn nói gì đuZó lạSi thôi. Trong đaTôi mắDZQt ẩogn ẩZuQn có chút tò mò. LạuZi có phầqFZn mong đoYrợi. Phụ nữZw ấIoqy mà, đThBôi khi suy nghĩDk rấThBt phứuZc tạYaSp.


Trung Thành sắBxTc mặt trịNbonh trọng lấZuQy ra một chiếc nhẫn.

Một chiếc nhẫn.

Làm bằSkng cỏ.

Frozen nhìn thấFHy hắrTZn đfang cẩCNCn thận nâng bàn tay trắYaSng muốt của mình lên, muốn đThBeo chiếc nhẫn cỏ đNDJó vào, khóe miệng chợt giật giật, đrjôi mắgt như muốn cụp xuống hôn mê.

“Đây là tâm ý của anh đaTó hảJNZ !?”

Trung Thành gãi đtmầNDJu một cái, nhưng mặt không đZwổi sắNboc, nói với vẻ thảBon nhiên.

“NgạrdDi quá. Đi đJNZườSng gấSkp gáp, trên đrjảZo lạtIBi làm gì có tiệm nhẫn nào, với cảCNC chỉCNC là đBxTặt chỗ trước, cầrjn gì đNoồ đrTZắZZt tiền. TấJrJm lòng mới đTfáng quý !”

“TấSm lòng của anh bịg quỷ tha đji rồi !” Frozen tứWSc giận, muốn bật dậy cho hắThBn một trận nữZa. Nhưng chợt ngừng tay, đFHôi mắjt màu lam xinh đkpẹp mở lớn.

“Sao vậy !? CảZntm đIoqộng quá không nói lên lờBoi à !?” Trung Thành nghi ngờrdD hỏi. Từ khi nào cô nàng này dễ nói chuyện vậy !? Nhưng ngay lập tứBoc, đoYrôi mắnVt hẵFHn cũng trợn lên như hai cái đIoqèn pha.

“Trên đThBầnVu anh...”

“Trên đDkầNou em...”

Lơ lửng, trong suốt. Chữrj knight của Trung Thành và chữkb Bishop trên đtmầbu Frozen cùng lúc hiện ra.

Sau đtmó, hai ngườDZQi cùng lúc biến mấht, đBoều bịkp chuyểgn tới một căn phòng đtIBịSknh trước. Ứng với vịZ trí của mình trên một bàn cờdq lớn.

ChỉYaS còn chiếc nhẫn cỏ rơi ở đZntó. Trơ trọi một mình trong căn phòng trắYaSng, vắmng lặng.
...

CứBxT thế, cấtIBp bậc của toàn bộ nhữJNZng ngườZnti có mặt trên thực nghiệm đNboảDko đThBều bịtIB chia ra dựa trên chiến lực trung bình.

Lee Ji Won – ThầDkn Tiễn – Trung Thành là cấhp Knight.

Frozen – Hind El là cấBxTp Bishop

Robert + Claude – Song đuZao Mike + Jack – Thương thủ Simon – NữhJ chiến binh Anna và vài trên Ghouls chưa tiến hóa hết là Rook.

Đám tử đVồ, quỷ dạZZ hành và các ma pháp sư còn sống sót đYaSều là Pawn.

Lão Bat và Shaorin đJNZồng cấDZQp – Queen.

NgoạNoi trừ King và Queen có thểNbo ở cùng một chỗ, còn lạZi tấtIBt cảtm đrjều bịJrJ tách ra, đQhưa tới một căn phòng chờDk riêng biệt.

Hệt như nhữfng quân cờCNC.
...