- "Nương nương suy nghĩ thật cẩn thận, hết thảy đều tốt."
Lan Chi nhìn trong ánh mắt Phó hoàng hậu tràn đầy sự vui mừng, là một người bồi ở bên người Phó hoàng hậu đi đến tận hiện giờ, nàng chính là người minh bạch nhất nỗi khổ sở mà Phó hoàng hậu đã từng trải qua.
May mà Vĩnh Gia Đế là một người đáng giá để dựa vào, chưa từng bởi vì chuyện của Phó gia mà ghét bỏ Phó hoàng hậu, may mà Phó hoàng hậu đầu óc thanh tỉnh.
Ngày sau, cho dù có bị Vĩnh Gia Đế ghét bỏ, mất đi tước vị, lại bị Phó gia đuổi đi, còn có thể gây ra cái sóng gió gì đây?
Không có Phó gia kéo chân sau, Phó hoàng hậu cùng Vĩnh Gia Đế, Đại hoàng tử ngày sau sẽ trải qua tốt hơn.
Lại nói tiếp, Vĩnh Gia Đế nhất định không chịu nạp phi, đối với Phó hoàng hậu mà nói, tuy là một chuyện không thể nào tốt hơn chuyện này, nhưng khó tránh khỏi sẽ làm bên trong hậu cung có chút quạnh quẽ.
Lúc trước Hứa thái hậu đã nói, để Phó hoàng hậu thường xuyên ôm Đại hoàng tử tới trong cung của người nói chuyện phiếm.
Hiện giờ, Bảo Lạc không có ở trong cung, Vĩnh Gia Đế lại bận bề chuyện chính vụ, cũng khó trách Hứa thái hậu sẽ cảm thấy tịch mịch.
Sau này a, Phó hoàng hậu nếu là lại vì Vĩnh Gia Đế sinh hạ vài vị tiểu hoàng tử hoặc là tiểu công chúa, trong cung này liền có thể náo nhiệt lên.
Đương lúc Vĩnh Gia Đế cùng Phó hoàng hậu xử lý tốt tất cả mọi chuyện phức tạp sau đó, Lam Thừa Vũ cùng Bảo Lạc đã đi đến biên thành.
Lam Thừa Vũ cùng Bảo Lạc thay đổi xiêm y bình thường nhất đi ở trên đường phố, một thị vệ bên người cũng không có mang theo.
Bọn họ nhìn qua cùng những vị bá tánh thông thường cũng không khác nhau là mấy.
Đương nhiên, bên người hai người là đi theo không ít ám vệ, rốt cuộc thì ở biên thành, thế lực rắc rối khắp nơi là rất phức tạp, vì bảo đảm an nguy của bọn họ, ám vệ không thể không thiếu.
Ở vị trí của Lam Thừa Vũ cùng Bảo Lạc, muốn chân chính bước chân vào thế giới của những bá tánh bình dân là phi thường khó khăn, bất quá cũng may hai người đều không quá để ý.
Chẳng sợ phía sau lưng bọn họ đi theo một đống đuôi nhỏ, nhưng cũng không làm ảnh hưởng gì tới tâm tình tốt của bọn họ.
Lam Thừa Vũ ở biên thành đánh giặc mấy năm, nên trình độ quen thuộc đối với biên thành mà nói, Bảo Lạc xa xa không theo kịp.
Hắn tựa hồ giống như một như mao đầu tiểu tử tràn ngập sức sống, nóng lòng cùng người trong lòng chia sẻ hết thảy những nơi mà mình đã từng đi qua, lôi kéo Bảo Lạc bôn tẩu ở phố lớn ngõ nhỏ.
Một vị chủ quán nhìn thấy Bảo Lạc ăn mặc một thân quần áo hồng đào, trên đầu chỉ mang theo một chút châu hoa linh tinh, cả người thanh lệ vô cùng, không khỏi giương giọng khen:
- "Phu nhân thật là tuấn tiếu, lang quân hảo phúc khí.
Phu nhân sinh ra tốt đến như vậy, lúc này, hưng hoa lụa ở trên người phu nhân, lang quân không ngại để phu nhân mua một chút mang về đi, phu nhân mang vào đã đẹp, trong lòng lang quân lúc nào cũng vui mừng mà nghĩ đến nàng a."
Lam Thừa Vũ vốn là chướng mắt những thứ hoa lụa đó, nhưng nghĩ đến hoa lụa dân gian đối với Bảo Lạc mà nói lại rất là mới lạ, lại thấy người này nói ra những lời làm trong lòng hắn thoải mái, liền đáp:
- "Đem những hoa lụa đó mỗi loại đều gói lại cho ta một phần đi."
Mặt khác, những chủ quán thấy bán hoa lụa này không phí nhiều sức lực liền nhanh chóng bán được nhiều như vậy, trong lòng thập phần hâm mộ, liền nhanh chóng thét to đến càng thêm hăng say, những lời dễ nghe liên tiếp tuôn ra ngoài.
- "Lang quân không ngại mua thêm lược bạc đưa cho phu nhân, một lược đến già, nhị lược đầu bạc răng long, tam lược con cháu đầy đàn.."
Lam Thừa Vũ nghe được những lời chúc phúc này, đến khi nghe được câu "Con cháu đầy đàn", không khỏi nhìn thật sâu vào Bảo Lạc, liếc mắt một cái, chọc đến cho Bảo Lạc thẹn thùng vô cùng.
- "Nếu đã nói như thế, lược này ta nhất định phải mua mấy cái mới được."
Lam Thừa Vũ cao giọng cười to, chẳng sợ không vì cái gì khác, liền vì biểu tình của Bảo Lạc giờ phút này thẹn thùng, lược này liền rất có giá trị kỷ niệm a.
Hắn tiến đến bên tai Bảo Lạc, không biết nói cái gì, chọc cho Bảo Lạc đỏ mặt.
Từ trước khi Bảo Lạc xuất giá, thân thể nàng không tốt, thái y từng mịt mờ nói nàng ngày sau sợ là việc có con liền có một chút gian nan, giống như lời chúc của tân nhân bực này sớm sinh quý tử, con cháu đầy đàn mà nói, đều thật cẩn thận mà tránh đi, liền sợ khiến nàng để tâm.
Bất quá trước mắt lại là không có gì đáng ngại..
từ khi quốc sư vì Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ hạ cổ xong, thân thể Bảo Lạc liền dần dần khôi phục khỏe mạnh, lần trước, thái y đã từng xem qua, nói là chỉ cần điều dưỡng thật tốt, nhất định có thể vì Hứa thái hậu sinh ra cháu ngoại a, khiến Hứa thái hậu mừng đến mức nhanh chóng liền trọng thưởng cho tên thái y kia.
Lam Thừa Vũ tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng đối với chuyện này là ngập tràn chờ mong.
Hắn biết, lúc trước Bảo Lạc bởi vì việc con nối dõi mà phải chịu nhiều tin đồn đãi vớ vẩn, đã nghẹn đến mức sinh ra tâm bệnh.
Hiện giờ, đã có hy vọng, là rất tốt.
Lam Thừa Vũ từ trong lòng vẫn luôn chờ đợi có thể cùng Bảo Lạc có hài tử chung với nhau.
Kế tiếp, Lam Thừa Vũ lại mua vô số đồ vật, hắn cùng Bảo Lạc đều xách không được, đành phải để cho đám tôi tớ tới xách, đem đồ vật đều đưa cho bọn họ giữ, lúc này mới tiếp tục đi dạo.
Bởi vì chuyện này mà Bảo Lạc đối với Lam Thừa Vũ liền có chút bất mãn:
- "..
Ngươi mua nhiều đồ vật vô dụng như vậy, một đống lớn, đống nhỏ như thế, khi trở về, hơn phân nửa đều mang ném đi a."
Lam Thừa Vũ biết Bảo Lạc còn vì chuyện xấu hổ mà buồn bực, liền nói:
- "Những thứ khác hoặc là để chúng ta dùng, hoặc là mang tặng cho người khác, thưởng cho người khác, đều không không thể, duy độc mấy cái lược kia, ta tất nhiên là muốn lưu lại."
Nói đoạn, hắn đè thấp thanh âm:
- "Ngày sau, khi chúng ta có hài tử rồi, mấy cái lược kia chính là đại công thần của chúng ta a, ta là muốn đem mấy cái lược kia làm tành đồ gia truyền mà lưu lại."
Bảo Lạc tà tà mà liếc hắn một cái:
- "Ngươi nếu như còn nói bậy nữa, ta liền không thèm để ý tới ngươi."
- "Ta như thế nào là nói bậy đây, chẳng lẽ, ngươi không nghĩ sinh cho ta một tiểu hài tử? Nương tử..
chậm một chút đi, chậm một chút đi, nơi này đông người, ngươi đi nhanh như vậy, lỡ như chúng ta phải bị đám người kia tách ra.."
Một lúc lâu sau, Lam Thừa Vũ mới nắm chặt lấy tay Bảo Lạc, lôi kéo nàng xuất hiện ở nơi nào đó náo nhiệt.
- "Nơi này là tòa thành trì phồn hoa nhất ở địa phương này, mỗi tháng một ngày này, đều sẽ có vũ nữ ở chỗ này biểu diễn vũ đạo ở bên ngoài.
Chúng ta thật là may mắn, thế nhưng vừa lúc đuổi kịp tới.
Nhìn một lát, ngươi liền sẽ thấy vũ đạo của các nàng thật sự là có một phen tư vị khác a."
Bảo Lạc cười như không cười mà nhìn Lam Thừa Vũ liếc mắt một cái:
- "Vũ đạo? Lam tướng quân thật đúng là rất hưởng thụ a, vũ mỹ, chỉ sợ người càng mỹ đi?"
Lam Thừa Vũ cười, nhéo nhéo gương mặt Bảo Lạc:
- "Ngươi lại vì cái gì mà ăn dấm a? Ta bất quá chính là quy củ mà thưởng thức vũ đạo tái ngoại, cũng muốn bị ngươi quở trách một hồi.
Xem ra ngày sau ta là không thể ra ngoài xem mấy thứ này, nếu không, còn không biết ngươi muốn nghĩ như thế nào về ta nữa đâu!"
Bảo Lạc nhướng mày:
- "Ta bất quá chỉ tùy ý nói hai câu, lại khiến ngươi một phen thao thao bất tuyệt như vậy.
Nếu là không có chút chột dạ, ngươi vì sao lại có thể kích động như thế?"
Bảo Lạc đương nhiên tin tưởng Lam Thừa Vũ sẽ không coi trọng những vũ nữ đó, nhưng mỗi lần nàng chính là nhịn không được muốn cùng Lam Thừa Vũ cãi nhau một trận, không nghĩ muốn để Lam Thừa Vũ đắc ý.
Lam Thừa Vũ hiển nhiên cũng minh bạch cái tâm tư này của Bảo Lạc, hắn nhìn nhìn xung quanh, thấy mọi người đều đang xem vũ đạo, không có người nào chú ý tới bọn họ ở nơi này, liền nhanh chóng tiến đến gương mặt của Bảo Lạc in lại một nụ hôn:
- "Ngươi rốt cuộc là đối với chính mình không có tin tưởng, hay là đối với ta không có tin tưởng? Những kẻ dung chi tục phấn đó, lại như thế nào cùng ngươi so sánh được? Liền tính ngươi đối với ta không có chút tin tưởng, thì cũng nên đối với ánh mắt của ta có tin tưởng mới đúng."
- "Vẫn là..
Ta gần nhất không có thỏa mãn ngươi, dẫn tới ngươi bắt đầu miên man suy nghĩ?"
Bảo Lạc nghe vậy, tức khắc nghiến răng nghiến lợi:
- "Ngươi..
Ngươi thật là.."
Nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, Lam Thừa Vũ cư nhiên ở dưới mí mắt của mọi người liền bắt đầu cùng nàng tán tỉnh!
Trước kia Lam Thừa Vũ tuy nói là cũng không đứng đắn như vậy, nhưng cũng chỉ là khi hai người ở cùng một chỗ, ai biết, hắn hiện giờ thế nhưng lá gan lại có thể lớn đến loại tình trạng này! Bất quá, biên quan, dân chúng phóng khoáng, cho dù ngẫu nhiên có người thấy được, cũng sẽ chỉ cho rằng đôi phu thê này cảm tình tốt, sẽ không có phản ứng quá lớn.
Đại khái là khi trong mắt Bảo Lạc tràn ngập nghi hoặc cùng tức giận quá rõ ràng, Lam Thừa Vũ hơi hơi mỉm cười, nói:
- "Lúc trước ta e ngại thân phận, lúc nào cũng khắc chế chính mình.
Chẳng sợ lại nghĩ như thế nào muốn cùng ngươi vui đùa ầm ĩ, cũng chung quy là có điều ngăn cản.
Hiện giờ, ta ở ngoài biên quan đi qua một hồi sinh tử, lại là càng thêm minh bạch tận hưởng đạo lý lạc thú trước mắt.
Người sống cả đời, chung quy là muốn được sống thống khoái một chút, nếu không, chẳng lẽ ngày sau muốn đem tiếc nuối mang vào mộ phần hay sao?"
Hắn vừa nói như vậy, Bảo Lạc ngược lại có chút đau lòng, liền cắn môi dưới nói:
- "Ngươi..
đúng là không có chút đứng đắn nào, ta cũng liền ngoài miệng nói với ngươi vài câu, nào dám để ngươi bực mình? Ngươi đã từng chịu khổ như vậy, làm sao lại không nói ra chuyện này? Là cố ý muốn cho ta đau lòng chết sao?"
- "Như thế nào sẽ làm ngươi đau lòng?"
Lam Thừa Vũ lặng yên chế trụ tay Bảo Lạc:
- "Ta chỉ là muốn cùng ngươi công bằng nói ra suy nghĩ trong lòng mà thôi."
Dừng một chút, Lam Thừa Vũ nói:
- "Bảo Lạc, chúng ta đều đã từng trải qua quá trình sinh tử, đáng lý ra nên so với người bình thường có thể nhìn thấu được một chút.
Ngươi cũng không cần quá mức kiêng kị.."
Hắn hướng về phía Bảo Lạc cười cười:
- "Dù sao thì, vô luận là đi đến nơi nào, chúng ta luôn là ở cùng nhau."
Người trong thiên hạ đều giống nhau, bọn họ ai cũng không rời ai đi.
Bảo Lạc lặng im một lát, liền nắm chặt lấy tay Lam Thừa Vũ:
- "Chúng ta vẫn sẽ luôn ở bên nhau."
Nữ tử dị tộc ca vũ quả nhiên đúng là có chút phong tình, đủ để cho người xem quen ca vũ trong kinh thành như Lam Thừa Vũ cùng Bảo Lạc liền có cảm giác mới mẻ.
Đáng tiếc hai người này, một người cúi đầu, không biết là đang suy nghĩ cái gì, một người thì vẫn luôn chú ý tới phản ứng của đối phương, liền có chút thất thần, liền không để ý tới một trận ca vũ này.
Sau khi biểu diễn xong, Bảo Lạc vừa ngẩng đầu lên, lại phát hiện Lam Thừa Vũ không biết đã đi nơi nào, tức khắc nhăn mày lại, ánh mắt ở trong đám người băn khoăn.
Chỉ là người chung quanh thật sự là quá nhiều, nàng nhất thời thế nhưng không tìm thấy bóng dáng Lam Thừa Vũ.
Hay là bị đám người này tách ra ư?
Ngay khi Bảo Lạc kìm nén không được, muốn để ám vệ tìm hắn, một bóng người quen thuộc rốt cuộc từ trong đám người đi ra.
Lam Thừa Vũ hưng phấn mà đi đến trước mặt Bảo Lạc, lôi kéo tay nàng, đem một kiện đồ vật nhét vào trong tay nàng.
Bảo Lạc mở lòng bàn tay ra nhìn nhìn, là một kiện tiểu vật phẩm trang sức, tiểu vật phẩm trang sức là bạc chế thành, có bốn cánh hoa, nhìn thập phần tinh xảo, phía trên cũng không phải là phong cách Đại Hạ, nhìn giống như là đồ vật dị vực.
Ngay sau đó, Lam Thừa Vũ liền chứng thực phỏng đoán của Bảo Lạc:
- "Đây là các nàng dị tộc tặng cho người mà mình ái mộ - bùa hộ mệnh, bên trong ẩn chứa những mong ước tốt đẹp của các nàng dành cho người khác.
Mỗi lần các nàng tới nơi này biểu diễn, đều sẽ mang định lượng bùa hộ mệnh nhất định, tặng cho các khách nhân hào phóng.
Thời điểm ta mới vừa nhìn thấy đồ vật như vậy, liền nghĩ, rồi sẽ có một ngày, ta cũng muốn có được một tấm để dành tặng cho người chung sống với ta cả đời."
Bảo Lạc nhìn trang sức vật phẩm kia, trong lòng liền ấm áp, mặc kệ tin hay không chuyện này đó, nhưng đây là một phen tâm ý của Lam Thừa Vũ hắn đối với nàng, nàng liền thập phần trân trọng.
Bất quá, trong miệng nàng tất nhiên là sẽ không thừa nhận, chỉ nói:
- "Ngươi tội gì vì cái này mà phải làm như vậy, liền không màng tất cả đi tới trong đám người mà lấy lễ vậy như vậy đâu? Lại không phải không có cái này, ta liền không biết tâm ý của ngươi."
- "Ta biết, nhưng là, ta còn là muốn cho ngươi.
Ta so không được giàu có như ngươi, có thể đưa lên, cũng chỉ có một mảnh thiệt tình, không biết ngươi chịu vui lòng nhận lấy hay không?"
- "Ngươi không phải đã sớm biết đáp án rồi hay sao?"
Bảo Lạc quay đầu đi, lỗ tai hơi hơi có chút đỏ lên, ánh mắt lại không được mà hướng trên mặt Lam Thừa Vũ mà nhìn ngắm.
- "Nhưng ta muốn nghe ngươi nói."
Con ngươi Lam Thừa Vũ hơi hơi tỏa sáng, khiến người khác nhìn thấy liền không đành lòng làm hắn thất vọng.
Thôi, Bảo Lạc nghĩ, còn không phải là chỉ nói một vài lời dễ nghe thôi sao? Người này nếu đã muốn nghe như vậy, nói cho hắn nghe, làm hắn cao hứng một hồi, thì có quan hệ gì?
Bảo Lạc đem ngọc bội trên cổ mình mang gỡ xuống, đem Lam Thừa Vũ đưa kia kiện vật phẩm trang sức kia nhận lấy, rồi sau đó đeo ở trên cổ:
- "Đã là một mảnh tâm ý của ngươi, ta liền miễn cưỡng mà mang vào."
Nói đoạn, làm bộ lơ đãng mà đem ngọc bội chính mình đưa cho Lam Thừa Vũ:
- "Đây là ngọc bội ta từ nhỏ mang đến hiện tại.
Hiện giờ, ta mang đồ vật tăng cho ngươi, ở đây ta cũng không có gì ngoài khối ngọc bội này, liền thưởng cho ngươi mang đi."
- "Hảo a."
Lam Thừa Vũ ôn nhu cười, như đạt được chí bảo đem khối ngọc bội kia thu vào trong lòng ngực:
- "Đợi ta hồi kinh, liền phái người làm một cái dây xứng đôi với khối ngọc bội này, liền mang lên."
Không phải là không thể treo ở bên hông, nhưng hắn cảm thấy, Bảo Lạc tặng đồ vật cho hắn, hắn muốn thời thời khắc khắc đều đặt ở cách gần nhất vị trí trái tim mình.
.