- "Bồi thường? Ngươi còn nghĩ muốn bồi thường cái gì? Lam Thừa Vũ, ta phát hiện ngươi càng ngày càng cưỡng từ đoạt lí ô ô.."
Lời còn chưa dứt, Bảo Lạc đã bị hắn nặng nề mà hôn lên.
Thật lâu sau đó, Lam Thừa Vũ mới buông lỏng nàng ra, vuốt ve cánh môi nàng sưng to no đủ, ánh mắt dần dần trở nên sâu thẳm
- "Tối hôm qua lần đó thể nghiệm, cảm giác thực không tồi.
Chúng ta thử lại một lần đi.."
* * *
Tổng thể mà nói, Lam Thừa Vũ vẫn là thập phần khắc chế.
Theo lý mà nói, hiện giờ hắn cùng Bảo Lạc tân hôn yến nhĩ, thực dễ dàng cầm giữ không được.
Bất quá, hắn mỗi lần đều cố kỵ tình huống thân thể Bảo Lạc, sẽ không lăn lộn lâu lắm, mặc dù cũng không phải mỗi ngày cùng Bảo Lạc làm chuyện đó, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ cùng Bảo Lạc đắp chăn thuần nói chuyện phiếm, giao lưu một chút ý tưởng lẫn nhau.
Tuy là như thế, nhưng Bảo Lạc cũng phải mất mấy ngày công phu mới khôi phục lại được.
Khi Bảo Lạc nhập phủ công chúa ngày thứ bảy, rốt cuộc cũng có thể bắt đầu xử lý công vụ phủ công chúa.
Nhưng là Bảo Lạc phát hiện trong phủ công chúa này, người chân chính nghe lệnh của nàng cũng không nhiều.
Tuy rằng nàng thân phận tôn quý, được Hứa thái hậu cùng Vĩnh Gia Đế sủng ái, bất quá, cũng chính bởi vì vậy nên dễ dàng cho người ta một loại cảm giác nàng bất quá chỉ là một công chúa được nuông chiều từ bé, không thông thạo công việc quản lý phủ.
Hơn nữa Bảo Lạc thân mình không tốt, người phía dưới liền tự giác có nghĩa vụ "Vì chủ tử phân ưu".
- "Này rốt cuộc là muốn lừa gạt ai a?"
Bảo Lạc nhìn chồng sổ sách ở trên bàn, sắc mặt lành lạnh.
- "Mời tất cả những lão nhân quản sự phủ công chúa đến đây cho bổn cung."
Xem ra là nàng nhân từ quá nhiều rồi, làm người nào đó quên mất nàng không phải là người có thể tùy ý mà người lừa gạt, có mắt như mù.
Bảo Lạc tuy thân mình không tốt, nhưng lại giúp đỡ Hứa thái hậu đem hậu cung quản lý được gọn gàng ngăn nắp, thủ đoạn này há là người khác có thể dễ dàng khinh thường?
Thực nhanh, các quản sự của phủ công chúa liền nhất nhất bị đưa tới trước mặt nàng.
- "Tất cả các quản sự trong phủ đều ở chỗ này sao?"
Bảo Lạc ánh mắt nhìn chung quanh một vòng, sau khi có được đáp án khẳng định, nàng hai tay giao nhau:
- "Như vậy, chúng ta bắt đầu đi."
- "Không biết Trưởng công chúa điện hạ có cái gì muốn phân phó? Trưởng công chúa điện hạ yên tâm, ngài thân mình không khỏe, trong khoảng thời gian này, trong phủ từ trên xuống dưới, bọn nô tài đều thay ngài chuẩn bị thật tốt, tất sẽ không làm điện hạ phiền lòng.
Điện hạ chỉ cần lo hảo hảo dưỡng thân mình, cùng phò mã tốt đẹp là được."
- "Không tồi, Nội Vụ Phủ đem chúng ta đến bên người Trưởng công chúa điện hạ chính là vì điện hạ mà phân ưu a."
Bảo Lạc còn chưa có mở miệng đâu, liền có người vội vàng, không ngừng mà nhảy ra nói chuyện tỏ lòng trung thành.
Bảo Lạc nhìn chằm chằm người nọ nhìn trong chốc lát, khóe miệng hơi hơi cong lên môi dưới, cũng không nói chuyện.
Nàng tuổi tuy nhỏ, nhưng trên người lại có một loại khí thế cực kỳ uy nghiêm, giờ phút này lại ngồi im lặng lắng nghe.
Người phía dưới thấy không khỏi trong lòng run sợ.
Không phải nói Trường thọ trưởng công chúa từ trước đến nay vẫn luôn ru rú ở trong nhà, đối với những công việc vặt vãnh cũng không quan tâm sao? Không phải nói, Trường thọ trưởng công chúa mấy ngày gần đây thân mình không khỏe, không có tinh lực hỏi đến những công việc vặt vãnh sao? Hiện giờ, sao lại như thế này? Vài tên quản sự trong lòng có quỷ hai, mặt nhìn nhau.
Mọi người không hiểu Bảo Lạc đưa bọn họ triệu tới chỗ này rốt cuộc là ý gì, trong lòng bất ổn, cố tình Bảo Lạc lại không nói lời nào, chung quanh không khí liền càng thêm áp lực.
Thật lâu sau, Bảo Lạc mới khẽ mở môi đỏ:
- "Bổn cung còn chưa nói lời nào đâu, các ngươi ngược lại, lại có một đống lời muốn nói.
Nếu như thế, đơn giản chờ các ngươi nói xong, bổn cung sẽ nói sau."
Nàng nói lời này là đang chỉ trích hai gã tôi tớ vừa mới mở miệng nói chuyện kia đã đi quá giới hạn.
Hai người kia vô pháp, chỉ đành phải khom người hướng Bảo Lạc thỉnh tội.
Bọn họ tuy khinh Bảo Lạc tuổi trẻ, ở bên trong lén lút làm không ít động tác nhỏ, nhưng bên ngoài lại không dám đối với Bảo Lạc bất kính.
Rốt cuộc, những kẻ dám can đảm đối với Bảo Lạc bất kính thì đều phải trả giá rất thảm.
Bảo Lạc khóe mắt dư quang nhìn bọn họ, liếc mắt một cái, mới nói:
- "Không có lần sau."
Lúc này, các quản sự đều ý thức được Trường thọ trưởng công chúa tới không có ý tốt.
Còn chưa nói đến vấn đề chính đâu, cũng đã bất động thanh sắc mà cho bọn họ một cái ra oai phủ đầu.
Vài tên quản sự ngầm động qua tay chân trong lòng bắt đầu bất an lên, rốt cuộc tâm tư không sâu, liền ở trước mặt Bảo Lạc lộ ra manh mối.
Bảo Lạc liền nhận chén trà do Bích Nghiêu đưa qua, uống một ngụm, mới đưa sổ sách tới trước mặt các quản sự:
- "Ai có thể nói cho bổn cung biết việc chọn mua thượng trướng là chuyện như thế nào?"
Có một người quản sự hiểu biết, liền tiến lên nhìn sổ sách kia:
- "Điện hạ, trướng mục này không có vấn đề gì a."
Bảo Lạc cười như không cười mà nhìn tên quản sự kia:
- "Bổn cung trước khi ra khỏi cung liền từng phái người đi tìm hiểu qua giá hàng nay.
Trong sổ sách chọn mua đồ vật này, giá ước chừng là cao hơn bình thường vài lần.
Tổng số cũng không khớp, có thể thấy được ngươi mặt khác còn mua những thứ khác, lại không nhớ ghi chép lại vào sổ sách này."
- "Điện hạ sợ là không biết vật giá nay đã khác xưa.
Tự sau khi địa chấn qua đi, trong kinh giá hàng tăng cao, không ít đồ vật giá cả đều cao."
Người nọ xoa xoa mồ hôi trên trán mình, nỗ lực trấn định nói:
- "Trướng mục này mức giá này cũng không có cái vấn đề gì, điện hạ sợ thử xem mấy thứ khác đi?"
- "Ngươi chẳng lẽ cảm thấy bổn cung là một ngốc tử hay sao? Địa chấn qua đi, chính bổn cung cùng mẫu hậu và hoàng tẩu cùng nhau giảm bớt chi phí trong cung, chọn mua các đồ vật bá tánh khan hiếm đưa đến trong tay bọn họ.
Trong kinh có một đoạn thời gian giá hàng tăng cao, nhưng sau khi xuất hiện loại tình huống này, hoàng huynh liền lập tức ra tay can thiệp.
Ngươi thật cho rằng bổn cung cái gì cũng đều không hiểu sao?"
Bảo Lạc ánh mắt lạnh băng mà xem kỹ tên quản sự này:
- "Bổn cung nếu đã tới hỏi ngươi, ngươi cho rằng bổn cung sẽ đối với những việc này hoàn toàn không biết gì cả, chỉ có thể tin lời nói bậy của các ngươi hay sao? Các ngươi bực này lừa trên gạt dưới, ăn chặn đồ vật của chủ nhân, vong ân bội nghĩa, bổn cung xem ra cũng không cần lưu các ngươi, đều đuổi hết ra ngoài đi!"
- "Cầu điện hạ thứ tội, nô tài cũng là nhất thời bị mỡ heo che tâm, lúc này sẽ mau chóng sửa sai, cầu điện hạ cho nô tài một cơ hội hối cải để làm người mới, nô tài lại không dám phạm vào!"
Hai người kia vội không ngừng mà quỳ trên mặt đất xin tha, trong lòng rất hối hận.
Hai người bọn họ hiện giờ có thể ở trong phủ Trưởng công chúa làm việc, không biết có bao nhiêu người hâm mộ bọn họ, một khi bọn họ bị Trưởng công chúa điện hạ đuổi đi ra ngoài, mất thể diện không nói, ngày sau sợ là cũng sẽ không cơ hội có thể tìm được việc làm tốt như vậy.
Những gia đình quyền quý tin tức đều thập phần linh thông, một khi biết được bọn họ là bởi vì trung gian kiếm lời túi tiền riêng mà bị Trưởng công chúa đuổi ra ngoài thì có nhà ai sẽ dùng bọn họ đây? Bởi vậy, bọn họ không thể bị đuổi ra khỏi phủ Trưởng công chúa.
Mọi người đều nói Trường thọ trưởng công chúa tâm nhân hậu, rất dễ mềm lòng.
Bọn họ đau khổ cầu xin như vậy, nghĩ đến có thể sẽ được Trưởng công chúa điện hạ hồi tâm chuyển ý đi?
Ai ngờ, Bảo Lạc như là xem thấu ý tưởng của bọn họ, cười như không cười nói:
- "Nếu là mỗi người sau khi phạm sai lầm lại cùng bổn cung nhận cái sai liền chuyện gì cũng đều không có, thì bổn cung còn có thể quản lý hạ nhân như thế nào cho tốt đây? Quy củ trong phủ còn để ở đâu nữa?"
- "Khi bổn cung vừa mới tới cũng đã nói qua đối với các ngươi, có một số việc các ngươi có thể làm, có một số việc các ngươi không thể làm.
Cái gì có thể làm, cái gì không thể làm, các ngươi trong lòng đều phải biết.
Một khi chạm vào điểm mấu chốt, bổn cung tuyệt không khoan dung.
Người tới, đưa bọn họ lấy tiền tiêu vặt rồi tống cổ đi ra ngoài đi!"
Hai người kia hoảng sợ, trong miệng không ngừng cầu xin tha thứ, nhưng vẫn là bị kéo đi ra ngoài.
Mấy người còn lại thấy hình ảnh này, trong lòng không khỏi rùng mình, không biết Trưởng công chúa điện hạ nổi đốm lửa này có thể đốt tới trên người bọn họ hay không.
Bọn họ cũng có vài người khi chọn mua đồ vật cùng quản lý cửa hàng cũng chiếm qua một ít tiện nghi, chỉ là không có bị đuổi ra ngoài trắng trợn cùng táo bạo như hai người vừa rồi thôi.
Nếu là Trưởng công chúa điện hạ muốn tìm bọn họ thì nhất định là có cớ.
Bảo Lạc nhắm mắt, nói:
- "Mọi chuyện ở trong quá khứ, bổn cung cũng không nghĩ lại truy cứu.
Chỉ là không truy cứu thì không đại biểu bổn cung không biết các ngươi ngầm làm những động tác nhỏ gì sau lưng.
Sau này, các ngươi hãy nhìn hai người kia làm giới hạn, nếu là có người dám can đảm tái phạm, đừng trách bổn cung không nói đến chuyện tình cảm."
- "Dạ, Trưởng công chúa điện hạ yên tâm, bọn nô tài tất nhiên không dám."
Việc này vừa xong, ngày sau, các quản sự phía dưới này còn có kẻ nào dám coi thường Bảo Lạc?
Bảo Lạc tuy nhìn như vạn sự mặc kệ, kỳ thật đối với hết thảy mọi việc đều nhìn thấy rõ ràng.
Ngươi nếu là muốn làm một ít động tác, có thể, nhưng ngươi tốt nhất cầu nguyện không cần bị nàng phát hiện, nếu không, tiền đồ liền cứ thế mà bị hủy.
Các quản sự sau một hồi bị kinh sợ, toàn bộ đều đi ra, Bích Nghiêu mới bất mãn mà oán giận:
- "Một đám tiểu nhân như vậy lại khiến điện hạ vì bọn họ mà phải hao tâm tốn sức, thật là đáng giận!"
Ở trong mắt Bích Nghiêu, Bảo Lạc nên hảo hảo tĩnh dưỡng thân mình, thường thường đi ngắm hoa, cùng phò mã giao lưu cảm tình.
Còn những việc vặt khác đều không nên tới quấy rầy Bảo Lạc.
- "Hảo, Bích Nghiêu cô cô khóe miệng đều thật dẻo miệng đi."
Bảo Lạc nhìn Bích Nghiêu biểu tình không vui, cười khúc khích:
- "Lúc trước khi còn ở trong cung, bổn cung còn muốn giúp đỡ mẫu hậu lo liệu cung vụ.
Hiện giờ ra cung, trừ bỏ đọc sách ra, lại không có chuyện gì để làm.
Ngẫu nhiên có một vài kẻ không nghe lời chui đầu ra làm bổn cung thu thập một phen, cũng có thể giết thời gian a."
Chỉ là, chuyện này rốt cuộc cũng không phải chuyện gì thú vị, một lần hai lần cũng liền thôi, nhiều lần thì chung quy cũng làm người khác cảm thấy phiền.
- "Điện hạ, phò mã hồi phủ."
Ngoài cửa truyền đến âm thanh thông bẩm, làm cho Bảo Lạc có chút kinh ngạc:
- "Sớm như vậy sao?"
Bảo Lạc chính là biết hoàng đế huynh trưởng nàng trước kia thường xuyên thích đem Lam Thừa Vũ đơn độc lưu lại thương lượng một chút sự tình.
Nhưng hôm nay Lam Thừa Vũ trở về thậm chí so với bình thường canh giờ còn muốn sớm hơn.
Bích Nghiêu ở một bên cong môi cười:
- "Tất nhiên là Hoàng Thượng săn sóc Trưởng công chúa hiện giờ cùng phò mã vẫn là tân hôn, cố ý để phò mã sớm chút trở về đâu."
Vừa dứt lời, Lam Thừa Vũ đã đi băng băng mà bước tới bên cạnh nàng:
- "Bảo Lạc, ta hôm nay cố ý đi mua cho ngươi điểm tâm ngươi thích ăn, ngươi nếm thử đi a."
Nói xong, liền đem điểm tâm trong tay đưa tới trước mặt Bảo Lạc.
Theo lý thuyết, trong cung đầu bếp làm ra điểm tâm cùng đầu bếp trong An Quốc Công phủ tay nghề đều không tồi, nhưng Bảo Lạc vẫn là thích chút điểm tâm mua ở bên ngoài.
Theo lời Bích Nghiêu nói, chính là đồ ăn có chút mới mẻ.
Lam Thừa Vũ đa số thời điểm là không cho Bảo Lạc ăn đồ ăn bên ngoài, bất quá ngẫu nhiên hắn cũng sẽ tự mình xếp hàng mua một ít đồ ăn vặt bên ngoài mang về cho Bảo Lạc, khiến nàng vui vẻ.
Trong mắt Bích Nghiêu, phò mã Lam Thừa Vũ đối với Trưởng công chúa nhà mình cũng coi như là dùng tâm tư.
Lam Thừa Vũ bản chất cũng không phải là một người tinh tế, dù sao cũng là một cái võ tướng, ngày thường trong sinh hoạt hơi có chút tùy tiện.
Duy độc đối với sự tình của Bảo Lạc, hắn lại tinh tế tới cực điểm.
Ngày thường, mỗi tiếng nói cử động đều tràn đầy che chở đối với Bảo Lạc.
Khó trách, Trưởng công chúa nhà mình gả ra cung mấy ngày này, trên mặt tươi cười càng ngày càng nhiều.
Bích Nghiêu mới vừa phục hồi tinh thần lại, liền nhìn thấy Lam Thừa Vũ đã nhanh tay, tự mình đút Bảo Lạc ăn điểm tâm, hình ảnh kia thật thật là ấm áp nói không nên lời.
Chỉ là, đến khối điểm tâm cuối cùng, Lam Thừa Vũ xoay tay, đem khối điểm tâm này ném vào miệng mình.
Bảo Lạc còn vẫn duy trì động tác há miệng, thấy Lam Thừa Vũ như vậy, không khỏi trầm hạ mặt:
- "Ngươi có ý tứ gì, chơi ta thực tốt sao?"
- "Đừng nóng giận, ta là nghĩ tì vị của ngươi từ trước đến nay suy yếu, nếm thử mùi vị mấy cái điểm tâm cũng liền thôi.
Nếu là ăn nhiều, không phải là chính ngươi khó chịu sao? Ngươi nếu là khó chịu, ta chẳng lẽ liền thoải mái?"
Bảo Lạc nghe xong lời này, miễn cưỡng tiếp nhận lời giải thích của Lam Thừa Vũ, chỉ là, ngữ khí vẫn cứ không tính là tốt:
- "Ngươi nhưng thật ra khôn khéo, người tốt người xấu, ngươi đều có thể làm tốt.
Đừng tưởng rằng ngươi nói như vậy, ta liền không biết ngươi mới vừa rồi là cố ý!"
Nếu thật là không nghĩ để nàng ăn nhiều, trực tiếp cùng nàng nói ra là được, nàng lại không phải người không nói lý.
Cầm khối điểm tâm ở trước mặt nàng lắc lư một vòng, lại chính mình ăn xong như vậy sao?
Lam Thừa Vũ nghe vậy, bất đắc dĩ mà lắc đầu nói:
- "Hảo, hảo, đều là vi phu sai, nương tử đừng nóng giận, được không?"
- "Thật sự muốn làm ta đừng nóng giận thì về sau ngươi liền ít khi dễ ta a!" Bảo Lạc tức giận đáp.
Lam Thừa Vũ nhướng mày:
- "Nương tử này liền oan uổng vi phu, ta thương yêu ngươi cao hứng còn không kịp, nơi nào lại có thể chọc cho ngươi sinh khí?"
- "Trưởng công chúa điện hạ, phò mã gia, nhị phòng lão thái gia cầu kiến."
Lam Thừa Vũ nghe vậy, trên mặt tươi cười phai nhạt chút.
Vẻ mặt của hắn biến hóa tuy không phải thực rõ ràng, nhưng vẫn bị Bảo Lạc bắt giữ được, mới nói:
- "Ngươi không muốn thấy bọn họ?"
Bảo Lạc nhớ rõ đại hôn sau không lâu, An Quốc Công có mang theo mấy phòng thân thích khác của Lam gia tới thỉnh an nàng.
Lúc ấy, những người đó đều còn xem như giữ quy củ, bởi vậy, Bảo Lạc đối với những người đó ấn tượng không sâu.
- "Không thể nói vậy.
Nhị tổ phụ kỳ thật là người tốt, năm đó hắn đã từng cứu tánh mạng tổ phụ ta, sau đó, tổ phụ ta đi rồi, nhị tổ phụ đối với nhà ta cũng rất chiếu cố, chỉ là đường thúc cùng đường thẩm của nhị tổ phụ ta..
thật sự một lời khó nói hết.
Ngươi nếu là muốn gặp bọn họ, trông thấy cũng không sao, ngươi nếu là không nghĩ muốn thấy bọn họ, trực tiếp tống cổ bọn họ đi thôi."
Nói thực ra, Bảo Lạc đối với thân thích Lam gia, kỳ thật không có cảm giác gì.
Bất quá, nhân gia êm đẹp tới cửa bái phỏng lại không thấy người, nếu truyền ra bên ngoài, cũng khiến Lam Thừa Vũ mất thể diện.
Bảo Lạc nghĩ nghĩ:
- "Để cho bọn họ vào đi.".