“Lam gia nguyện ý giúp chúng ta, thật sự là ngoài ý muốn. Có lẽ lần trước An Quốc công phu nhân cùng Thế tử đến bái kiến điện hạ thì đã kết thiện duyên. Năng lực của Lam gia không thể khinh thường, nếu Lam gia có thể đứng về phía chúng ta, điện hạ sẽ như hổ thêm cánh.” Phụ tá phân tích cho Thái tử.
Thái tử lắc lắc đầu. “Lam gia là mẫu tộc của phụ hoàng, chỉ trung thành với phụ hoàng, điểm này không thể nghi ngờ. Bọn họ là đại thần được coi trọng, không cần phải đứng về phe của ai.”
“Điện hạ nói có lý. Muốn để Lam gia giúp đỡ điện hạ trên trận doanh, quả thật không dễ. Bất quá, từ lần này có thể thấy được, chỉ cần điện hạ có thể tranh thủ giao tình với Lam gia, có thể khiến thái độ của Lam gia hơi nghiêng về điện hạ một chút, đối với điện hạ mà nói, cũng là một việc cực kỳ có lợi.”
“Bổn Thái tử sẽ tận lực.” Thái tử thản nhiên nói.
Nói như thế, nhưng hắn cũng không chuẩn bị sẽ làm những gì.
Gia tộc giống như Lam gia, muốn có được hảo cảm của bọn họ, chỉ dựa vào lợi ích là không được, còn phải dựa vào chân tình. Nếu hắn thực tâm đối đãi với Lam gia, có lẽ cũng đổi được vài phần chân tâm từ Lam gia.
Bất quá, việc lần này, Thái tử không thừa nhận rằng Lam gia giúp đỡ mình. Nghĩ đến Lam Thừa Vũ xả thân cứu Bảo Lạc, nghĩ đến Lam gia cơ hồ cũng phái nhân thủ đi tìm Quốc sư cùng lúc với mình, Thái tử cho rằng, phần thiện duyên này, hơn phân nửa là vì muội muội đang nằm trên giường bệnh của hắn.
Vừa nghĩ đến Bảo Lạc, Thái tử lại không có tâm tình cùng phụ tá nghị sự.
Đối với hắn mà nói, chuyện kinh hỷ nhất không phải Lam gia ra tay giúp đỡ, mà là hắn rốt cuộc cũng có được hy vọng cứu muội muội.
Vội vàng chạy tới Phượng Nghi cung, còn chưa kịp hỏi tình hình Bảo Lạc, thị nữ xung quanh sắc mặt vui mừng tiến lên nói. “Thái tử điện hạ, Công chúa uống thuốc Quốc sư đưa tới, vừa tỉnh được một chút. Bất quá, thân mình vẫn quá hư nhược, Hoàng hậu nương nương cho nàng uống chút nước ấm, lại thiếp đi...”
Nghe được tin tức này, tảng đá lớn trong lòng Thái tử rốt cuộc cũng rơi xuống, hắn thất thố nói. “Tỉnh là tốt, tỉnh là tốt...”
Chỉ có Lão Thiên mới biết, hắn có bao nhiêu lo sợ Bảo Lạc sẽ ngủ mãi không tỉnh. Chung quy, Bảo Lạc nằm trên giường thoạt nhìn yếu ớt như vậy, sẽ có những lúc không còn cảm giác đang hô hấp.
Thái tử sau khi vào trong, đứng ở bên giường đưa mắt nhìn Bảo Lạc thật lâu. Hắn nhìn khuôn mặt Bảo Lạc dần dần có huyết sắc, trong lòng tràn đầy vui sướng mà lâu nay đã biến mất.
Đây là trân bảo của hắn, ai cũng không thể cướp nàng đi từ trong tay hắn!
Bảo Lạc chính thức tỉnh lại, là vào hai ngày sau.
Sau khi dùng vài lần dược, tình trạng của Bảo Lạc có cải thiện rõ rệt. Khi nàng mở mắt người nàng nhìn thấy đầu tiên chính là Hứa Hoàng hậu đầy kích động thủ ở bên giường cùng với Thái tử có vẻ tiều tụy, có lẽ đã không nghỉ ngơi tốt nhiều ngày nay.
Bảo Lạc ngẩn người, lập tức trừng mắt nhìn, cố sức cười với bọn họ. Nàng vừa định nói chuyện, mở miệng lại phát hiện cổ họng thập phần khô khốc, nói không ra một chữ, chỉ có thể phát ra thanh âm cổ quái.
“Đừng có gấp, ngươi vừa mới tỉnh, từ từ thôi.” Hứa Hoàng hậu cẩn thận đỡ Bảo Lạc dậy, lại đặt một cái gối sau lưng Bảo Lạc, giúp Bảo Lạc ngồi tựa vào giường. “Mấy ngày nay người không có ăn cái gì, có đói bụng không? Có muốn uống chút nước hay ăn cháo trắng không?”
Bảo Lạc mỉm cười gật gật đầu nhìn Hứa Hoàng hậu, thoạt nhìn nhu thuận.
Rõ ràng vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng nụ cười của nàng vẫn sáng lạn như vậy, không một chút âm trầm.
Rõ ràng vừa mới gặp chuyện như vậy, rõ ràng hài tử này nên được an ủi, nhưng trái lại nàng là người an ủi bọn họ...
Hứa Hoàng hậu cúi đầu, mũi lại là một trận chua xót. Hài tử này vốn luôn như vậy, khiến cho người khác không khỏi đau lòng.
Đột nhiên, một đôi mềm tay mềm mại chạm vào mặt Hứa Hoàng hậu, thay nàng lau đi nước mắt trên mặt. Hứa Hoàng hậu ngẩng đầu, phát hiện Bảo Lạc đang dùng cặp mắt long lanh nhìn nàng đầy lo lắng.
Bảo Lạc vừa cố sức lau đi nước mắt của Hứa Hoàng hậu, vừa mấp máy môi, muốn nói rằng nàng đừng khóc.
Hứa Hoàng hậu cũng nhịn không được nữa, một tay ôm thân hình nhỏ bé của Bảo Lạc vào lòng, chịu đựng kích động nói. “Được, mẫu hậu không khóc. Mẫu hậu cho Bảo Lạc ăn chút cháo, Bảo Lạc phải nhanh chóng tốt lên, có được hay không?"
Bảo Lạc ở trong lòng nàng gật đầu cười.
Tại lúc này, Thái tử đã cầm theo một chén cháo tiến vào, cầm thìa quấy một lát, múc lên, thổi thổi, cẩn thận tiến tới bên môi Bảo Lạc. Bảo Lạc phối hợp há to miệng, thoạt nhìn giống như một tiểu hài nhi khóc đòi ăn, tùy ý Thái tử đút từng muỗng vào trong miệng nàng.
Chỉ là một chén cháo đơn giản, nàng lại thực sự thỏa mãn ăn, Thái tử đút cháo cho nàng, trong lòng cũng dâng lên một cảm giác hạnh phúc. Loại cảm giác này, dù ở trên triều giải quyết được nhiều vấn đề, được Chiêu Đức Đế khen ngợi cũng không có được.
Thật muốn bảo hộ nụ cười này, để nụ cười này kéo dài mãi mãi.
Trong lòng Thái tử dấy lên ý nghĩ này.
“Bảo Lạc, lần này ngươi thật sự hù chết mẫu hậu. Ngày sau, ngươi ở trong cung hành tẩu, nhất định phải cẩn thận, bất cứ lúc nào, bên người đều không được thiếu nhân thủ...”
Hứa Hoàng hậu liên tục cằn nhằn bên tai Bảo Lạc. Vô luận nàng nói cái gì, Bảo Lạc đều sẽ thành khẩn đáp ứng.
Nhìn thân nhân bên cạnh, Thái tử trong lòng tràn đầy ấm áp.
...
“Nói như vậy, Thất Hoàng muội thực sự tỉnh lại rồi?” Hoa Thanh cung, Tam Công chúa Cơ Minh Mặc nhìn chiếc khăn trên tay mình, hỏi.
“Đúng vậy, điện hạ.”
“Đây thực sự là một tin tức tốt. Hoàng Quý phi nương nương của chúng ta rốt cuộc cũng có thể thả lỏng, hiện tại Thất Hoàng muội tỉnh, phụ hoàng cũng sẽ không còn trách cứ nàng, có phải không?” Cơ Minh Mặc hừ lạnh một tiếng. “Lần nào cũng như vậy, việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không.”
“Sợ là trước mắt, Hoàng Quý phi nương nương không lo tới việc này đâu.” Cung nữ bên người Cơ Minh Mặc biết tâm ý của chủ tử, liền chọn đề tài chủ tử thích nghe mà nói. “Nhị Hoàng tử và Thất Hoàng tử đều bị mang đi khỏi Hoàng Quý phi nương nương, Nhị Hoàng tử thì không nói, chung quy cũng đã lớn; Thất Hoàng tử còn nhỏ, nếu được dưỡng ở chỗ Vinh phi nương nương quá lâu, không chừng sẽ không còn nhớ thân mẫu của mình là ai. Người nói thử, Hoàng Quý phi nương nương có thể không sốt ruột sao?”
Nghe lời này, Cơ Minh Mặc rốt cuộc cũng thoải mái một chút. “Tốt nhất hai Hoàng tử đó bị dưỡng thành không thân với nàng, khiến nàng có giỏ cũng không múc được gì.”
“Còn có Ngũ Công chúa, ngày thường luôn không hợp với Công chúa nhà chúng ta, nay cũng bị nhốt vào miếu Hoàng Gia tự, không được cho phép sẽ không thể ra ngoài.”
“Không ngờ được thứ tiện nhân Hoàng Quý phi cũng có ngày hôm nay, thật sự là trời cao có mắt.” Bên cạnh Cơ Minh Mặc, khuôn mặt Lệ phi tràn đầy ý hả giận.
Sủng phi mới cũ tranh đấu, Lệ phi không thể ngờ bản thân lại thua. Từ lúc Hoàng Quý phi vào cung, Lệ phi liền triệt để mất đi tâm ý của Chiêu Đức Đế. Ngay cả Cơ Minh Mặc, cũng bởi vì có ý đồ giành lại Thánh sủng cho Lệ phi mà dần dần bị Chiêu Đức Đế lạnh nhạt, Chiêu Đức Đế đã không còn quan tâm tới hai mẫu tử này từ lâu.
Lệ phi tuy là chủ một cung, nhưng những năm gần đây chỉ có thể ở trong cung điện vắng vẻ nhất, hoàn toàn không hợp với thân phận địa vị. Trong lòng Lệ phi, đương nhiên đầy oán giận Hoàng Quý phi.
Có thể nói, nếu có thể có cơ hội làm cho Hoàng quý phi xui xẻo, nàng nhất định sẽ không bỏ qua.
“Bất quá, Hoàng thượng cuối cùng vẫn quá thiên vị Hoàng Quý phi, Trang thị bị phế Quý phi chi vị, còn bị biếm vào lãnh cung, Hoàng Quý phi lại chỉ bị cấm túc một năm...” Ngẫm lại thật khiến người khác không cam lòng.
“Mẫu phi, tuy rằng Hoàng Quý phi nương nương đã biết tin tức Thất Hoàng muội tỉnh lại, nhưng có lẽ Ngũ Hoàng muội đang ở trong miếu Hoàng Gia tự cũng không có biết, chúng ta có nên phái người đi báo tin tốt này cho Ngũ Hoàng muội biết hay không?”
Trong mắt Cơ Minh Mặc lóe lên một tia không có hảo ý. Cung nữ nhắc nhở nàng, còn có thể lợi dụng Ngũ Công chúa một chút.
Ngũ Công chúa bị Hoàng Quý phi dạy hư, là một người không thể chịu được cực khổ. Mấy ngày ngắn ngủi ở trong miếu Hoàng Gia tự, tất nhiên đã thụ rất nhiều tội. Lúc này, nếu để cho Ngũ Công chúa biết, Bảo Lạc bị nàng hãm hại đã tỉnh lại, nàng có hay không sẽ làm loạn trốn ra, muốn Hoàng Quý phi thay nàng cầu tình với Chiêu Đức Đế.
Ngẫm lại, thật đúng là có chút mong chờ.
“Nữ nhi của ta nói đúng, tin tức tốt như vậy, đích xác là nên báo cho Ngũ Công chúa biết.”
Hoàng thượng cũng đã nói, nếu Ngũ Công chúa ở trong miếu vẫn không ý thức được lỗi của mình, liền xuống tóc làm ni cô.
Ầm ĩ đi, ầm ĩ lại, tốt nhất là huyên náo lớn một chút, khiến Hoàng Quý phi cũng bị liên lụy.
...
“Chủ tử, dựa theo phân phó của người, đã tác động vào Tam Công chúa và Lệ phi nương nương. Tam Công chúa cùng Lệ phi nương nương không ưa Hoàng Quý phi đã lâu, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này để bỏ đá xuống giếng, nghĩ đến, ít ngày sau họ sẽ hành động...”
Thái tử gật gật đầu. “Chỗ Vinh phi có thỏa đáng không?”
“Hồi bẩm chủ tử, Vinh phi nương nương trước kia đẻ non, thân mình bị thương, đã không còn khả năng có hài tử của riêng mình, bởi vậy, nàng rất coi trọng Thất Hoàng tử. Hoàng Quý phi dễ dàng đưa Thất Hoàng tử đi, chỉ sợ ngày sau, muốn trở về, sẽ rất khó khăn. Vì Thất Hoàng tử, Vinh phi nương nương sẽ biết nên lựa chọn thế nào.”
“Tận lực kéo dài thời gian, không thể để Hoàng Quý phi nhanh chóng đòi Nhị Hoàng đệ cùng Thất Hoàng đệ trở về.”
Không có người nào, sau khi hãm hại muội muội của hắn, mà có thể toàn thây trở ra. Hoàng Quý phi làm cho hắn suýt nữa mất đi muội muội, hắn liền khiến nàng mất đi nhi tử cùng nữ nhi!
Thái tử đương nhiên biết, Chiêu Đức Đế vẫn không hạ được quyết tâm với Hoàng Quý phi. Lúc này đây, cũng không phải là ngoại lệ.
Thân thể Bảo Lạc từng ngày chuyển biến tốt hơn, Chiêu Đức Đế cuối cùng cũng mềm lòng với Hoàng Quý phi, những hình phạt của hắn đối với Hoàng Quý phi, cũng sẽ kéo dài không được bao lâu.
Nhưng, nếu Hoàng Quý phi cho rằng, trừ bị cấm túc một năm, hết thảy đều không khác gì trước kia, như vậy, nàng hoàn toàn sai lầm.