À, gọi nàng đi qua.
Mỹ Ảnh gật gật đầu và tiến lên một bước trước khi phản ứng.

Chờ đã, sao lại gọi nàng qua? Muốn nói gì sao? Tại sao lại liên quan đến nàng chứ?
Trời đất chứng giám! Nàng thật sự không biết gì cả!
Tống Lương Thần quay đầu lại, nheo mắt liếc nhìn nàng.

Thẩm Mỹ Ảnh biết, nếu không ngọ nguậy một chút, nàng có thể sẽ không phải là người nữa, sẽ bị Yến vương lừa chết ở nơi này!
Hít sâu một hơi, Thẩm Mỹ Ảnh đi đến trước mặt Yến Vương, nghiêm túc ngẩng đầu nhìn ông: "Vương gia, việc tráo đổi tân nương cùng với Mỹ Ảnh nửa điểm quan hệ cũng đều không có, Mỹ Ảnh thực không có gì để nói".

"Ngươi đừng khẩn trương, bổn Vương không nói có quan hệ gì đến ngươi, hết thảy đều chỉ là Giang Ổn Sơn chủ ý mà thôi." Yến vương khẽ mỉm cười: "Chỉ là ngươi với thân phận Thế tử phi, Thế tử muốn vứt bỏ hết thảy, đưa một người nữ nhân đi, ngươi không phải nên khuyên gián một hai sao?
Thẩm Mỹ Ảnh bất đắc dĩ nói: “Vương gia không nghe lời Thế tử nói sao? Mỹ Ảnh sớm đã bị hưu rồi, không còn là Thế tử phi nữa.”
“Ngươi tài mạo song toàn, Thần nhi thật bằng lòng từ bỏ sao?".

Yến vương vẻ mặt không phục: “Hưu thư đâu?”
Đúng rồi, hưu thư đang ở đâu? Thẩm Mỹ Ảnh cuối cùng cũng nhớ ra là thiếu thứ gì! Hưu thư của nàng!
"Hưu thư đã đưa cho nàng ấy, nếu như biến mất, con sẽ viết một tờ khác!" Tống Lương Thần tức giận đến đầu óc không tỉnh táo, hắn nhặt giấy bút trên bàn của Yến vương, bắt đầu nguệch ngoạc viết một cách giận dữ.
Yến vương mười phần điềm nhiên nhìn con bò đực non đang phát điên trước mặt, mi mục ngậm cười, an tĩnh không nói.
"Cầm đi!" Viết xong, đưa vào tay Thẩm Mỹ Ảnh, Tống Lương Thần ngẩng đầu nhìn phụ Vương mình: "Ngài cũng nên viết hưu thư cho Tâm Nguyệt rồi."
Yến Vương nhướng mày: "Bổn Vương đồng ý ly hôn với Giang Tâm Nguyệt khi nào?"
Tống Lương Thần sửng sốt, Mỹ Ảnh không khỏi liếc nhìn Yến vương một cái.


Gừng càng già càng cay, dối trá ngay cả với chính con trai ruột cuả mình, nàng cũng thật không oan uổng.
"Ngài!" Tống Lương Thần hai mắt đỏ hoe, nổi giận: "Phụ Vương đến cùng là muốn làm gì? Làm sao mới có thể buông tha nhi thần, buông tha Tâm Nguyệt?"
"Ta là phụ vương của ngươi, đương nhiên, không thể trơ mắt nhìn ngươi dành cả đời vì một nữ nhân." Yến Vương nói: "Cho dù ngươi có hận bổn Vương, bổn Vương cũng sẽ không hưu Giang Tâm Nguyệt, trừ phi bổn Vương chết, ngươi mới có thể cưới nàng ấy làm chính phi ".
Dừng một chút, Yến Vương cười nói: “Đến lúc đó, bổn Vương sẽ bò ra khỏi lòng đất để mang ngươi theo cùng, đứa con hư hỏng này!”
Bầu không khí trong thư phòng đột nhiên trở nên căng thẳng, Thẩm Mỹ Ảnh cảm thấy Cải trắng nhỏ này cũng được coi là nữ tử trong truyền thuyết rồi, lại còn khiến hai cha con trở mặt thành thù, tình huống này nên kết thúc như thế nào đây?
Tống Lương Thần xoay người muốn rời đi, Yến vương bình tĩnh ra lệnh cho người xung quanh: "Đến Thế tử phủ đưa Vương phi quay về đi."
Chân vừa định bước ra khỏi cửa đang lơ lửng đã vội ngừng,Tống Lương Thần quay lại và nhìn chằm chằm vào phụ Vương mình.
"Hiện tại Thế tử phi cũng hưu rồi, tính tình của ngươi không ai có thể khống chế được.

Nếu Vương phi ở lại Thế tử phủ, bổn Vương thật sự lo lắng ngươi sẽ tùy hứng làm ra chuyện lệch lạc."
Yến vương nghiêm túc nói: “Không bằng đem về đi là ổn thoả”.
Tống Lương Thần tức giận cười, che mặt, bờ vai run rẩy.
Dù sao tiểu hồ ly cũng không có khả năng đánh bại lão hồ ly, Thế tử lần này nhất định ngã xuống, chỉ xem hắn ngã như thế nào mà thôi.
Một lúc lâu sau, Tống Lương Thần mở miệng nói: "Phụ Vương muốn nhi thần làm gì, nói rõ ràng đi!"
Yến Vương khẽ mỉm cười: “Ngươi nếu đã hưu rồi Thẩm thị, vậy thì lập một tân phi, ổn định hậu viện, sau đó tiếp quản công việc của Tả quân, lập được một số thành tựu.

Bổn Vương cũng hạ chỉ giáng Giang thị xuống làm thị thiếp, lưu lại Thế tử phủ của ngươi.

"
Tống Lương Thần nheo mắt lại: "Phụ vương muốn nhi thần lập ai làm tân phi?"
Yến vương nói: “Nô tỳ không thể lập, goá phụ không thể lập, trái lại, Cố gia có con gái tốt, cũng đến tuổi hoa, xứng đáng làm phi của ngươi.”
Thẩm Mỹ Ảnh sửng sốt một chút, sau đó cúi đầu nhìn lá hưu thư trong tay, đầu dường như lóe lên điều gì đó.
Thật là một ván cờ lớn...

Tống Lương Thần bật cười, lấy tay che mắt: "Phụ Vương đợi con ở điểm này đúng không?"
Khó trách Cố tướng quân đột nhiên tới đây, kinh thành cách nước Yến xa như vậy, không nghĩ đó là quyết định đột ngột.
Ông ấy đã lên kế hoạch bao lâu rồi? Một tháng? Vài tháng? Ông thậm chí còn lên kế hoạch ly hôn với Thẩm Mỹ Ảnh, ông thực không hổ là Yến Vương vĩ đại!
Hoán đổi tân nương, đổ lỗi cho Thẩm Mỹ Ảnh khiến hắn lòng sinh chán ghét, thúc đẩy hắn hưu bỏ nàng.

Thấy hắn đối với goá phụ có chút hảo cảm, còn muốn giả vờ rằng Thẩm Mỹ Ảnh là người đứng về phía ông, để hắn trở nên nổi loạn và từ chối nàng nhiều hơn.

Sau khi xác nhận hưu thư trong tay, cuối cùng cũng thú nhận với hắn rằng muốn hắn cưới con gái nhà họ Cố!
Hắn có nên ngưỡng mộ phụ Vương mình không? Rõ ràng là không ngăn cản hắn, nhưng lại lén lút dùng đủ mọi thủ đoạn để khiến hắn phải làm theo sự sắp đặt của mình.
Không thể trốn thoát, dù có vùng vẫy thế nào cũng không thể trốn thoát!
Tống Lương Thần mỉm cười, xua tay nói: "Phụ Vương thích thế nào thì làm thế ấy đi, nhi thần lãnh mệnh là được! ".
Nói xong, hắn vẫy tay áo và bước ra ngoài.
Thẩm Mỹ Ảnh đứng ở nơi đó suy nghĩ, lúc đầu nàng còn cảm thấy Yến Vương muốn cưới một góa phụ làm Vương phi cũng thật kỳ lạ, còn tưởng rằng là bà mối có thể nói thành.

Bây giờ nghĩ lại, vị Gia này có lẽ đã âm mưu chống lại con trai mình kể từ khi đồng ý kết hôn với Hứa gia.
Ông căn bản không có ý tục huyền, con gái người gác cổng, một góa phụ, cả hai đều không thích hợp để kết hôn.

Sau khi hoán đổi rồi, mất đi con gái của người gác cổng, Thế tử tự nhiên cũng không thể muốn góa phụ, trong cơn tức giận cả hai đều không được, không lấy được cả hai, vị trí Thế tử phi cũng bị bỏ trống, chẳng phải sẽ lại để ông an bài sao?
Quá khủng khiếp, quá khủng khiếp rồi!
Co cổ lại, Mỹ Ảnh theo Tống Lương Thần lẻn ra ngoài.
Sự thật đã được phơi bày, bất kể Yến Vương có còn muốn kéo nàng xuống nước hay không, từ lúc ông nói muốn Tống Lương Thần cưới con gái của nhà họ Cố, cho dù Thế tử có là kẻ ngốc thì hắn cũng đã biết mục đích của Yến Vương.


Hoàng tử Yan đang cố gắng làm gì.

Sự trách móc mà nàng phải mang theo bấy lâu nay có thể được gỡ bỏ!
Thật là nhẹ nhõm!
Vui vẻ đuổi kịp Thế tử đang sải bước đi ra ngoài, Thẩm Mỹ Ảnh cũng gắng nhịn cười, cùng hắn giữ sắc mặt đen tối.
Hắn vẫn sẽ là chủ nhân của nàng trong năm năm tới, tâm trạng của chủ nhân trực tiếp ảnh hưởng đến phúc lợi của nhân viên, nàng chỉ có thể giúp chia sẻ những lo lắng chứ không được hả hê!
Một đường trở lại tây viện, sau khi đóng cửa lại, Tống Lương Thần đấm vào tường!
Một tiếng "đông" nghèn nghẹt vang lên, Thẩm Mỹ Ảnh giật mình, nàng lặng lẽ lục lọi tủ và tìm thấy hộp thuốc.
“Ta phải làm sao đây?” Anh lẩm bẩm: “Suốt một đời sẽ không bao giờ thoát khỏi số phận bị thao túng phải không?”
Thẩm Mỹ Ảnh cũng không có quấy rầy hắn, nàng nhìn thấy ánh mắt Tống Lương Thần không tiêu cự, mới nhẹ nhàng kéo hắn ngồi xuống bàn, bôi thuốc cho hắn.
“Ta thích luyện võ, ông ấy bảo ta học văn, ta nghe theo.

Ta không thích nhiều nữ nhân, ông ấy muốn ta đón con gái và cháu gái của Phó tướng quân Tả quân, nói rằng sẽ có trợ giúp về sau này, và ta đã vâng lời.

Nhưng bây giờ, ta chỉ muốn nhường lại vị trí chính phi cho người ta thích, nhưng thứ ta nhận được là kết quả thế này..."
Đôi mắt của Tống Lương Thần đỏ lên, hắn hơi cúi xuống, vùi đầu vào vai Mỹ Ảnh.
Mỹ Ảnh sững sờ trong giây lát, cảm thấy cuộc sống phía sau vị Thế tử kiêu ngạo này thật sự chua cay, không khỏi cảm nhận được tình mẫu tử tràn ngập, nàng chạm vào đầu hắn, nhẹ nhàng nói: “Khi ngươi trở nên mạnh mẽ hơn, ngươi sẽ không phải bị thao túng như thế này."
"Nước Yến là của ông ấy, ta làm sao có thể trở nên mạnh mẽ hơn?" Tống Lương Thần cười lạnh: "Soán vị sao?"
Thẩm Mỹ Ảnh lắc đầu: “Mặc dù Yến vương khiến ngươi tức giận, nhưng ông là người có tầm nhìn xa trông rộng, chúng ta nên học theo ông.

Nếu như Gia cũng như Vương gia hiểu được suy nghĩ của những người xung quanh, luôn sớm đề phòng thì chuyện hôm nay sẽ không thể xảy ra."
Nói thẳng ra là Thế tử còn quá trẻ, Vương gia nói gì cũng tin, không lừa hắn thì lừa ai?
Tống Lương Thần sửng sốt, suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu nhìn nàng: “Ta nợ nàng năm trăm lượng bạc sao?”
Mỹ Ảnh mỉm cười rất dịu dàng: "Hồi Thế tử gia, là năm trăm sáu mươi lượng.

Giá mặt nô tỳ đã tăng lên, trị giá năm trăm năm mươi lượng.


Cộng thêm mười lượng an ủi nữa là năm trăm sáu mươi lượng." ”
"Đợi về Thế Tử phủ, ta sẽ đưa cho ngươi." Hắn nói: "Nhưng ta thật sự đã có lỗi với ngươi lâu như vậy, ngươi không ghét ta sao?"
“Gia nghĩ nhiều rồi.” Thẩm Mỹ Ảnh cười híp mắt nói: “Nô tỳ cùng Gia cũng không quen nhau, ghét nhau làm gì? Hơn nữa, đối với những người cho ta bạc, Mỹ Ảnh không bao giờ có thể ghét.”
Không để ý tới nửa câu sau, Tống Lương Thần nheo mắt lại, nhìn nàng nói: "Nàng cùng ta không quen sao?"
Mỹ Ảnh tự nhiên gật đầu: "Đương nhiên là không quen."
Ngoài tên tuổi và tính tình ra, họ chẳng biết gì về nhau cả, chẳng phải họ không quen biết nhau sao?
Nhưng đang trong cơn giận dữ Thế tử lại không nghĩ như vậy, ngủ cũng ngủ qua rồi, còn nói hắn không quen là có ý gì?
Nữ nhân này, không phải là suốt đời chỉ có người chồng đã chết của mình, còn những người khác đều là người xa lạ?
Trong lòng cảm thấy đau đớn, Tống Lương Thần nghiến răng, đứng dậy bế nàng lên, đẩy nàng lên giường.
"Gia?" Mỹ Ảnh mở to mắt: "Ngài đang làm gì vậy?"
"Thân làm nha hoàn, nếu như chủ tử không vui, ngươi không phải nên nghĩ biện pháp làm chủ tử vui vẻ sao?" Tống Lương Thần trong mắt tràn đầy sắc đỏ: "Đây là bổn phận của ngươi."
Thẩm Mỹ Ảnh có chút hoảng hốt, nhíu mày, vùng vẫy tay chân: “Trong giấy mua bán có ghi, nô tỳ chỉ hầu hạ Gia, không có bán thân thể của mình!”
"Ừm, phía trên cũng viết, nếu có việc khác, tiền trả hàng tháng sẽ tính riêng." Tống Lương Thần gật đầu: "Việc này chúng ta sẽ tính riêng."
Ánh mắt Thẩm Mỹ Ảnh trở nên lạnh lùng.
Tay hắn đã đặt trên thắt lưng của nàng, nhưng hắn cứng người trước ánh mắt đó.
Chưa bao giờ nhìn thấy một nữ nhân nào có ánh mắt lạnh lùng đến vậy, như thể hắn là một thứ gì đó bẩn thỉu, khiến nàng chán ghét.
Trong lòng lạnh buốt, vốn dĩ muốn trêu chọc nàng, nhưng không ngờ nàng lại phản ứng như vậy.

Tống Lương Thần có chút khó chịu, sau khi bực mình lại càng hưng phấn, xé nát áo choàng của nàng.
Mỹ Ảnh không có sức phản kháng, muốn phản kháng thì lại có sự chênh lệch về sức mạnh, điều này chỉ càng làm tăng thêm cảm giác bi thương.

Nàng chỉ lặng lẽ nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng như cơn gió giữa đông.
"Ngươi càng làm như vậy, ta lại càng tức giận thôi." Tống Lương Thần cúi đầu, cắn mạnh môi dưới của nàng: "Kêu một tiếng Gia tha mạng, ta sẽ để ngươi đi."
Thẩm Mỹ Ảnh cười nhẹ: "Gia quen thói muốn làm gì thì làm phải không? Căn bản không để ý đến cảm xúc của người khác, cho dù làm sai, thì vẫn muốn người khác nhường bước cho mình?".