Trương Ninh ở lò gạch bên này bởi vì Tôn Hồ từ giữa chu toàn mọi việc, rốt cuộc cũng đến bước đặt bút nhận đơn đặt hàng đầu tiên.
Có cái nhà xưởng trùng tu nhà trẻ, quyết định mười vạn khối gạch.

Tôn Hồ cùng người ta có giao tình, đem đơn cam kết cầm lại đây.
Sau khi Trương Ninh từ huyện thành trở về, liền nhanh chóng để lò gạch bên này khởi công.
Hiện tại Lý Thiết Thạch đã cố vấn kỹ thuật cho lò gạch, mấy ngày nay vẫn luôn nghiên cứu kỹ thuật nung gạch đỏ.

Hắn vốn dĩ cũng rất am hiểu những thứ đó, hơn nữa trước đây từng nhìn thấy qua người ta nung, cho nên cân nhắc hai ngày hai đêm, rốt cuộc cũng làm ra được.
Hôm nay Trương Ninh mang tin tức trở về, lò gạch cuối cùng cũng tạo ra được gạch đỏ.
“Đúng là buồn ngủ liền có người đưa gối đầu tới.

Lần này chúng ta khổ một chút cũng không quan trọng, trước đem đơn hàng đầu tiên làm ra thật tốt!”
Đoàn người vừa nghe có việc làm, biết là có tiền kiếm, đều nhiệt tình mười phần.
Tống lão đầu biết lò gạch có mối làm ăn, cực kì vui vẻ, xung phong nhận việc ở lại đây trong lò gạch nhà mình.

Mỗi ngày buổi tối vừa đến, liền ôm chăn lại lều gác đêm.
Trương Ninh lo lắng hắn tuổi tác lớn chịu không nổi, khuyên hắn trở về, Tống lão đầu nơi nào chịu nghe.

Nhà họ Tống mấy thế hệ người cũng chưa làm được chuyện làm ăn lớn nào, hiện tại nhà mình còn có lò gạch, hơn nữa là thật sự người mua, lúc này rất kích động buổi tối ngủ không được, thế nào cũng phải nhìn mới an tâm.
Tống mẫu lại đây đưa cơm cho bọn hắn, cười nói: “Cha ngươi chính là cái đức hạnh này, ngươi đừng quản hắn, trước kia cuộc sống còn khổ hơn so với bây giờ hắn đều có thể vượt qua.


Hiện tại cuộc sống tốt lên, hắn trong lòng thoải mái, chuyện gác đêm này vẫn là làm được.”
Nghe bà bà chính mình nói như vậy, Trương Ninh cũng chỉ có thể để cho công công chính mình tiếp tục gác đêm.

Nàng cân nhắc đến lúc đó có phải nên mời người chuyên môn gác đêm hay không, rốt cuộc để công công chính mình cả ngày đi trông coi lò gạch cũng không phải chuyện tốt.
Bởi vì là nhóm đơn hàng đầu tiên, Trương Ninh lo lắng chất lượng cùng kỳ hạn công trình, cả ngày ở bên này trông coi, cùng Lý Thiết Thạch cùng nhau kiểm tra chất lượng, lúc này mới yên tâm vận chuyện ra ngoài.
Liên tục một tuần, mười vạn khối gạch rốt cuộc cũng nung xong.

Xe vận chuyển gạch từng chiếc rời đi, toàn bộ bên trong lò gạch thật sự rất náo nhiệt.
Ấn theo cha phần tiền một khối gạch, đơn đặt hàng này liền kiếm được 3000 đồng.
Sau khi Trương Ninh cầm tiền hàng, liền đưa cho Tôn Hồ bên này hai trăm.

Muốn người ta tiếp tục giúp đỡ chuyện làm ăn thì đưa tiền cũng phải nhanh chóng một chút, làm người ta nhìn thấy ngon ngọt mới được.
“Tuy rằng lúc trước nói 150 đồng, tuy nhiên lần này là lần đặt hàng đầu tiên, vì chúc mừng một chút, ta liền thêm 50 đồng cho ngươi đi mua rượu uống.”
Tôn Hồ lúc lấy được tiền, trong lòng suy nghĩ biết nữ nhân này biết làm việc, hơn nữa làm buôn bán cũng rất hào phóng.

Hắn cảm thấy về sau tức phụ nông thôn trẻ tuổi trước mắt này về sau khẳng định có thể làm được một phen sự nghiệp.
Sau khi lò gạch khai trương, trong thị trấn cùng người thành phố cũng đều biết đến lò gạchTống gia thôn mua gạch, hơn nữa nhờ quê nhà hỗ trợ tuyên truyền, cho nên lục tục cũng có đơn đặt hàng lại đây.
Mặc kệ đơn đặt hàng lớn nhỏ, Trương Ninh một mực đều tiếp, một tháng qua trừ bỏ tiền công cùng phí tổn, liền kiếm lời hơn 9000 đồng tiền.
Trương Ninh từ sớm đã ở trong cửa hàng tín dụng trong xã mở một cái tài khoản đem tiền tồn đưa vào để làm tài sản công ty.

Hiện tại lò gạch chỉ có công nhân, phương diện kỹ thuật là Lý Thiết Thạch phụ trách, quản lý công nhân còn lại là Tống Đại Trụ phụ trách, Trương Ninh chính mình quản tài vụ cùng tiêu thụ, vận chuyển cũng rất tốt.

Tuy nhiên Trương Ninh cũng biết, việc này không thể cứ làm như vậy về sau lò gạch làm ăn lớn, chính mình lại muốn phát triển cái khác, khẳng định phải có người thay thế.
Trương Ninh nghĩ nghĩ, lại bồi dưỡng Tống Xuân Lan làm kế toán cho lò gạch, về sau giúp đỡ quản lý công ty phương diện này.
Tống Xuân Lan đã tốt nghiệp sơ trung, hiện tại buôn bán hoa lan đậu sau này, rất nhiều người đều noi theo, cho nên buôn bán cũng không được tốt như trước kia.

Trương Ninh dứt khoát để cho bọn họ ngừng làm hoa lan đậu mà bắt đầu làm việc ở lò gạch.

Lại đi trấn trên tuyển mấy cái người trẻ tuổi bằng cấp cao trung trở về làm một ít công tác phương diện giấy tờ, bước đầu tạo cho quản lý lò gạch hệ thống hóa.
Tống Xuân Lan được Trương Ninh dạy dỗ, nhanh chóng liền nắm giữ cơ bản kỹ xảo quản lý, trong lòng lại đối với tẩu tử chính mình bội phục cực kì.

Nàng cảm thấy tẩu tử này thật đúng là người có năng lực nhất mà chính mình từng gặp qua, không chỉ làm buôn bán, còn biết quản lí, còn có thể cùng người thành phố làm buôn bán, thật là quá ghê gớm.
Tống mẫu thấy con dâu có lòng chỉ bảo khuê nữ chính mình, cũng cực kì vui vẻ, cả ngày đem con dâu xem như bảo bối, cực kì yêu thương.

Lại lén lút dạy dỗ Tống Xuân Lan, “Lò gạch này là của tẩu tử ngươi, ngươi không được để nàng thêm phiền, ngươi nên cố gắng làm cho tốt việc không nên làm thì đừng làm.

Ca ngươi không ở nhà, ngươi nếu để cho tẩu tử thêm phiền, nàng nếu là người có ngoại tâm, ngươi sẽ không có mặt mũi gặp ca ngươi.” Tống mẫu là người thông minh, biết nhi tử không ở nhà, nếu muốn tức phụ một lòng không đổi, còn phải dựa vào người nhà chồng người đối với nàng tốt, khiến nàng không rời đi mới được.
“Nương, ngươi yên tâm đi, ta đã hạ quyết tâm đi theo tẩu tử cố gắng học, bảo đảm không để nàng thêm phiền.”
“Ngươi hiểu rõ là được, đừng nói ta làm nương nhưng đối với ngươi không tốt, ta chỉ có mình ca ngươi là nhi tử, tẩu tử ngươi một người tức phụ này, ta dù có thương ngươi nhưng cũng muốn củng cố nhà họ Tống.”

“Được rồi, ta biết ngài đem ca ca xem như gốc rễ mà thương yêu rồi,” Tống Xuân Lan mắt trợn trắng, trên mặt lại là mang theo ý cười.
Tống mẫu vừa nghe nàng nói đến nhi tử Tống Kiến Quốc, trong lòng lại thở dài nói: “Ai, lại nói tiếp, vài tháng không gặp ca ngươi, lòng ta đang nhớ thương đây, trong nhà hiện tại cuộc sống quá tốt, hắn cũng không biết đâu.”
Giữa trưa thời điểm cả nhà đang ngồi ăn cơm, Tống mẫu lại nhắc tới Tống Kiến Quốc.
Trương Ninh vừa nghe thì nhớ tới bản thân trước đây từng nói muốn đi thăm Tống Kiến Quốc, lần này kéo dài hơn hai tháng, thời tiết rất nhanh sẽ trở nên lạnh lẽo, kéo dài thêm chỉ sợ đến lúc đó không có phương tiện, chi bằng thừa dịp hiện tại thời tiết còn ấm áp đi thăm Tống Kiến Quốc, vừa lúc đưa một ít đồ ăn.
“Cha nương, hai ngày này ta muốn đi thăm Kiến Quốc.”
“Gì?” Tống lão đầu cùng Tống mẫu đều nhìn nàng.
Tống mẫu kích động nói: “Ninh Ninh a, ngươi nguyện ý đi thăm Kiến Quốc?” Xa như vậy, tiểu tức phụ thường giống nhau đều không muốn chịu loại khổ cực như vậy.
Trương Ninh cười nói: “Hiện tại trong nhà làm ăn tốt đẹp, có cha cùng Đại Trụ ca nhìn, Xuân Lan quản lý, ta nhưng không có gì lo lắng.

Ta liền đi một tuần, trở lại còn phải tham gia hỉ yến (tiệc cưới) của Đại Trụ ca bên này đâu.”
Hôn sự Tống Đại Trụ cùng Ngô Phân đã định rồi.

Hiện tại nhìn tiền đồ Tống Đại Trụ, lúc sau người Ngô gia còn cùng Lý Đại Hồng nhanh chóng quyết định ngày chuẩn bị hôn sự làm gấp.
Tống lão đầu có chút lo lắng nói: “Ta và ngươi cùng đi đi, đường xa như vậy, ngươi một người cũng không yên tâm.”
“Cha, không có việc gì, hiện tại an ninh rất tốt, nói nữa, ta đi tận mấy ngày, lò gạch bên này còn phải nhờ ngài giúp đỡ nhìn, bằng không ta đi nhưng không yên tâm.”
“Đúng là còn chuyện như vậy.” Tống lão đầu nghe con dâu nói bản thân quan trọng như vậy, cũng cảm thấy chính mình đi không được, trong lòng có một loại cảm giác thành tựu.
Hắn nói: “Ta đây viết thư trước cho Kiến Quốc, nói cho hắn thời điểm ngươi đến, để hắn đi nhà ga đón ngươi, như vậy chúng ta liền không cần lo lắng.”
“Đúng vậy, đến để Kiến Quốc đón, bằng không Ninh Ninh một mình đi, ta nhưng không yên tâm.” Tống mẫu hiện tại rất sợ con dâu bỏ đi a, tuy nhiên nàng cũng không phản đối con dâu đi thăm nhi tử, rốt cuộc hai vợ chồng này chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, rất khó mang thai đứa nhỏ.

Lần này đi bộ đội thăm người, vợ chồng son thân thiết một hồi, năm sau là có thể bế đại tôn tử.
Tống lão đầu cũng không chậm trễ, lập tức liền viết thư cho nhi tử, đi trấn trên gửi đi.
Trương Ninh thừa dịp mấy ngày nay không có gì làm, lại mua chút nguyên liệu nấu ăn trở về, làm cho Tống Kiến Quốc rất nhiều thịt khô, hoa lan đậu cũng làm một chút, lại đi huyện thành khác mua một ít túi đồ ăn vặt.
Thời điểm xuất phát, lại đem chuyện ở lò gạch an bài một chút để Lý Thiết Thạch ở phương diện kỹ thuật chú ý một chút, không thể xảy ra vấn đề về chất lượng.
Lý Thiết Thạch hiện tại cả nhà đều dọn đến lò gạch ở, cả ngày không rời mắt nhau, làm mọi chuyện cực kì tốt.


Lập tức liền vỗ bộ ngực bảo đảm không cho một khối phế gạch xuất ra ngoài.
Đem chuyện lò gạch an bài thỏa đáng, Trương Ninh cũng yên tâm đi bộ đội thăm người.
Bởi vì Tống lão đầu đối với huyện thành không quen thuộc, cho nên đưa chuyện của Trương Ninh giao cho Tống Đại Trụ.
Sáng sớm, Tống Đại Trụ liền khiêng một tay nải lớn, vô cùng vui vẻ đưa Trương Ninh đi ga tàu hỏa huyện thành.

Trên đường Tống Đại Trụ nói Trương Ninh nhất định phải trở về uống rượu mừng, trên mặt vẻ mặt vui mừng, nhìn cái là thấy hắn chính là người gặp việc vui, tâm tình sảng khoái.
“Ninh Ninh, làm ca ca không cái gì để nói, ta đời này liền dựa vào ngươi mới có thể cưới tẩu tử ngươi, về sau có cái gì muốn ca làm, liền mở miệng.” Tống Đại Trụ trong lòng biết, nếu không có Trương Ninh cho chính mình cơ hội, lại giúp hắn có công việc hiện tại, hắn căn bản là cưới không được Ngô Phân cô nương như vậy.
Trương Ninh nói: “Ta cũng không có cái gì cần ngươi làm, về sau cố gắng làm việc nuôi tẩu tử ta là được, nhưng đừng học người ta kia có một số người, có tiền liền thay đổi.” Nàng đây cũng là nhắc nhở Tống Đại Trụ, có tiền liền có thể quên đi bản chất ban đầu.
“Ha hả, ta cũng không dám có tâm tư khác, bằng không nương ta cũng sẽ đến đánh ta mất.”
“Nói cũng đúng.” Trương Ninh nở nụ cười.

Khác không nói, dì cả nàng là người tính tình ngay thẳng, nếu Đại Trụ ca thật sự làm ra chuyện gì khó coi, nàng nhưng không những không che chở nhi tử của chính mình, mà có khi còn là người thứ nhất động thủ đánh người.
Tống Đại Trụ trực tiếp đem người đưa lên xe lửa, cách cửa sổ cùng Trương Ninh phất tay, mới xoay người trở về.
Trương Ninh ngồi ở trên xe lửa, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ trong chốc lát biến thành nhiều hình ảnh khác nhau, nghĩ từng chuyện phát sinh từ sau khi trùng sinh, trên mặt chậm rãi có ý cười.

Đời này rốt cuộc chính mình thay đổi hoàn toàn không giống đời trước.

Cuộc sống cũng hướng tới phương hướng phát triển tốt đẹp, chỉ cần nàng cùng Tống Kiến Quốc chung sống hòa thuận, chính mình không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, Tống Kiến Quốc cũng sẽ không có chuyện gì.
Nhớ tới Tống Kiến Quốc, nàng cũng không biết không gặp mặt lâu như vậy, Tống Kiến Quốc có thể lại xa lạ đối với nàng hay không.

Rốt cuộc lần trước hai người ở chung còn không có được mấy ngày đâu.