Khi Dạ Cô Tinh ra khỏi cổng trại giam, Vu Sâm liền bước đến đón.
Sau đó hai người cùng đi về phía chiếc xe đang đỗ ven đường.
“Tiểu thư, có đáng tin không?” Vu Sâm thấp giọng nói, ánh mắt trầm tĩnh.
Dạ Cô Tinh gật đầu, cô mở cửa ngồi vào ghế lái: "Là một người trọng tình trọng nghĩa.
Có thể dùng."
Sau đó Vu Sâm kéo cửa xe ra, ngồi vào ghế phụ: "Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
Dạ Cô Tinh khởi động xe.
Dưới ánh trăng, chiếc Lamborghini nhanh chóng chạy đi, thân hình tinh giản lướt trong đêm đen nhanh như gió.
"Tìm vài hãng truyền thông lớn, sau đó lan truyền những tư liệu đó ra bên ngoài.
Cũng chuẩn bị một bản cho bên phía ủy ban kỷ luật.
Về phía mạng lưới Internet, bảo Vương Trực chịu khó vất vả chút.
Sáng mai tôi muốn nhìn thấy La Huy thân bại danh liệt..."
Trở lại căn hộ đã gần chín giờ, cô khẽ xoa mi tâm, trong mắt hiện lên chút mệt mỏi nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.
Sau khi tắm nước nóng xong, thay bộ đồ ngủ dài tay, Dạ Cô Tinh hâm nóng ly sữa bò rồi ôm trong lòng bàn tay.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, nhất là về ban đêm sương càng dày, gió thổi qua càng thêm lạnh lẽo.
Cô đang mang thai nên tuyệt đối không được khinh thường.
Lúc này mà cô bị cảm lạnh hay nóng sốt thì không khác gì tự mình chuốc lấy cực khổ!
"Bé con, gần đây con thật ngoan nha..." Dạ Cô Tinh khẽ chọt bụng mình, khóe môi hiện lên nụ cười chân thật, vô vị lợi.
Dưới ánh đèn màu cam, cô đẹp đến mức không giống người thường.
"Không phải giận rồi chứ? Chiến tranh lạnh à?"
"Gây ầm ĩ thì con được gì hả? Mỗi ngày đều được ăn uống ngon, ngủ nghỉ tốt.
Khi đánh nhau với người ta, trước tiên còn phải để tâm suy nghĩ đến con..."
"Con đang nhớ ai đó?"
"Ừm..." Dạ Cô Tinh nhìn ngoài cửa sổ, chỉ thấy trăng sáng trong lạnh lẽo treo trên cao.
Trong mắt cô thoáng hiện qua chút lo lắng mờ nhạt, chỉ thoáng qua như có như không trong giây lát lập tức biến mất.
Chỉ nghe tiếng cô gái nhẹ giọng thì thầm, giống như than thở mà không phải than thở, giống như buồn phiền mà không phải buồn phiền: "Thật ra… mẹ cũng nhớ...!chỉ là nhớ một chút… Ừm, chỉ một chút thôi..."
Lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Dạ Cô Tinh không nhìn màn hình điện thoại, uể oải bấm nhận cuộc gọi nhưng giọng điệu lại khá lạnh lùng, trong vô thức lộ ra vẻ nghiêm túc: "A lô..."
Bình thường, vào giờ này còn điện thoại cho cô chỉ có Đàm Hạo gọi đến thông báo vài việc có liên quan đến "Tổ chức Dạ".
"...!A lô."
Ánh mắt Dạ Cô Tinh ngưng đọng, vội vàng lấy điện thoại xuống tập trung nhìn kỹ lại thấy một chữ "Hoàng" nổi bật trên màn hình.
Ban đầu, Dạ Cô Tinh lưu là một dãy dấu ba chấm.
Bởi vì cô thực sự không biết mình nên gọi An Tuyển Hoàng là gì nên không để tên.
Nhưng người đàn ông này lại ở bên tai lặp đi lặp lại không ngừng: "Đổi! Đổi! Đổi đi!"
Anh còn dùng vẻ mặt "Tôi là ông lớn, tôi có quyền quyết định", Dạ Cô Tinh tức nghiến răng, nhưng người đàn ông lại vẫn luôn kiên trì.
Cuối cùng, cô đành thỏa hiệp, lưu vào một dãy dấu ba chấm cho xong chuyện..
Nhưng người đàn ông có vẻ càng không hài lòng, mặt xụ xuống như lò xo bị kéo căng.
Cuối cùng anh dứt khoát cầm lấy điện thoại của cô tự mình đổi tên.
Nhưng Dạ Cô Tinh vừa nhìn thấy hai chữ "Anh yêu", cả người lập tức nổi da gà.
Hóa ra người đàn ông này còn nhớ thương cách xưng hô ngày đó cô buột miệng thốt ra đây mà!
“Đổi!” Lúc này cô là ông lớn.
Hai bên giằng co không phân thắng bại.
Cuối cùng không còn cách nào khác đành phải thương lượng, trên màn hình mới có chữ "Hoàng" như bây giờ.
“Ngủ chưa?” Người đàn ông nặng nề nói, giọng nói trầm thấp pha chút lạnh lùng vốn có giống như một khúc độc tấu trong tuyết.
Nhưng Dạ Cô Tinh lại có thể nghe ra sự ấm áp và dịu dàng trong giọng nói đó.
Tình cảm của người đàn ông này trước nay không cần dùng lời nói để diễn đạt.
Dạ Cô Tinh c ắn môi dưới: "Chưa...!còn anh thì sao?"
"Ban ngày."
Sắc mặt Dạ Cô Tinh hơi lúng túng, đột nhiên cảm thấy IQ của mình xuống cấp trầm trọng! Thủ đô và New York lệch nhau 12 múi giờ, ở bên kia bây giờ là sáng sớm.
Cô lại có thể hỏi người ta: "Anh ngủ chưa?"
Rõ ràng là thức dậy rồi, được thôi?
"Em đang làm gì?"
"Uống sữa."
"Còn gì nữa không?"
"Ngắm trăng."
"Còn gì nữa?"
"Không còn nữa."
"Nghĩ lại."
Dạ Cô Tinh bất đắc dĩ nói: "Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?"
Người đàn ông trầm tư trong chớp mắt, sau đó nghiêm trang, thật nghiêm túc nói, gằn từng chữ một: "...!Em đang nhớ tôi."
Suýt nữa Dạ Cô Tinh phun ngụm sữa trong miệng ra: "Anh nói cái gì?!"
"Em đang nhớ tôi."
"Khụ khụ...!anh, anh nói lại lần nữa?!"
“Em-đang-nhớ-đến-tôi.” Giọng điệu của người đàn ông rõ ràng có chút sung sướng, hơi đắc ý.
Mặt Dạ Cô Tinh lập tức tối sầm lại.
Giọng điệu An Tuyển Hoàng rất chắc chắn, rõ ràng không phải thuận miệng nói bậy.
Ánh mắt sắc bén nhanh chóng quét qua phòng khách không buông tha bất cứ góc nào.
Cô xác định không có thiết bị giám sát nào cả.
Sau đó ánh mắt cô nhìn xuống bụng dưới của mình, Dạ Cô Tinh ôm trán tiếc nuối, hối hận đến mức muốn ói ra máu.
Sao cô có thể quên chuyện bé con trong bụng và An Tuyển Hoàng có cảm ứng!
Biết vậy chẳng làm! Biết vậy đã chẳng làm!
“Em đang nhớ đến tôi.” Người đàn ông càng nói càng đắc ý.
Trong mắt Dạ Cô Tinh hiện lên chút bực mình xấu hổ, mặt đỏ đến tận mang tai, nhưng miệng vẫn cứng rắn: "Tôi không có!"
"Em có."
"Không có!"
"Có."
……
"Tôi thật sự không..." Phải làm sao bây giờ, cô thật muốn khóc mà.
Nhớ đến một người đàn ông lại bị người đó phát hiện.
Cô cũng biết thẹn thùng đấy, được chưa?!
"...!Nhưng, tôi có."
"Không..." Dạ Cô Tinh sửng sốt: "Cái gì?"
"Tôi có...!nhớ em."
Không thể nói nên lời cảm giác bây giờ như thế nào.
Dạ Cô Tinh chỉ cảm thấy một luồng hơi nóng bốc lên, ngay lập tức mặt mày mờ mịt.
Một cảm giác ấm áp từ tận đáy lòng truyền thẳng lên não.
Thậm chí cô có chút phản ứng không kịp.
Người đàn ông này, vậy mà lại nói nhớ cô sao?
Thì ra một người không bao giờ nói lời yêu thương, lại đột nhiên nói ra lời yêu thương, có lực sát thương mạnh mẽ như vậy sao?
"Ừm..
à..." Cô trả lời lung tung, vội vàng cúp điện thoại.
Vuốt v e trái tim đang đập loạn nhịp của mình.
Trong đầu Dạ Cô Tinh chỉ có một suy nghĩ: lần này cô thật sự rơi vào cái bẫy, hay là một cái hố băng lớn đây...
Ngoài cửa sổ ánh trăng tròn, màn đêm tĩnh lặng.
Mà ở New York bên Mỹ, lúc này trời sáng choang, ánh mặt trời mọc xán lạn.
An Tuyển Hoàng mím chặt đôi môi mỏng giống như lưỡi dao sắc bén nhất trên đời.
Điện thoại cầm ở tay phải giơ lên hơi cứng đờ, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía xa xăm khó lường.
Phía đối diện, đỉnh của tòa nhà Empire State cao 100 tầng, mặt trời đỏ bừng đang từ từ nhô lên.
"Chậc chậc chậc… Thì ra vua của hắc bang cũng sẽ có lúc vì tình yêu mà buồn rầu.
Thật là một màn kịch hay! Hay! Thật sự hay!" Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến, giống như tiếng đàn cello chậm rãi vang lên.
Chỉ cần nghe giọng nói thôi liền có thể đoán được người đàn ông này đẹp trai phóng khoáng như thế nào rồi! Nhưng vào lúc này, một giọng nói hay như vậy lại mang theo vài phần giễu cợt, cười trên nỗi đau của người khác, tùy tiện không kiềm chế được.
Trên giường mềm phía sau An Tuyển Hoàng, có một người đàn ông ngoại quốc đang nằm nghiêng.
Ánh sáng mặt trời ôn nhu rực rỡ chiếu vào trên khuôn mặt anh ta, phác họa đường nét sâu sắc của khuôn mặt.
Mũi cao thẳng, hốc mắt sâu hoắm, một đôi con ngươi màu hổ phách giống như màu của ngọc lưu ly thượng hạng, trơn bóng trong suốt, sáng long lanh.
Là kỵ sĩ cứu công chúa? Hay là độc thủ trong bóng tối? Không thể nào biết được…….
“Cút.” Âm thanh nghiêm nghị, giọng nói vô cùng lạnh lẽo.
Người hiểu biết An Tuyển Hoàng sẽ biết, hiện tại, tâm tình anh thật không tốt.
Người nọ cũng không trốn không tránh, không hề sợ hãi.
Thậm chí trong con ngươi màu hổ phách ý trêu tức lại càng sâu, nhếch mép cười, khóe môi mang theo một chút cố chấp, một chút hứng thú xấu xa: “Ai ya! Đây là…….
thẹn quá hóa giận? Bị con gái tắt điện thoại, cũng không thể trút giận lên tôi nha! Cuộc giao dịch phi pháp này có muốn làm nữa không đây?”
“Mười giây.
Cút”
Người đàn ông kinh ngạc, biết anh ta đã chạm tới giới hạn, nên ngượng ngùng thu lại ý cười.
Ho khan hai tiếng, cơ thể ngồi thẳng lên, sắc mặt cũng đột nhiên nghiêm túc.
Trong phút chốc, từ trên người anh ta đột nhiên bùng nổ một uy lực của người trên cao.
Nhưng An Tuyển Hoàng nhìn thấy cũng không hề chớp mắt cái nào.
“Súng máy Gatling M234, browning M2, avenger GAU-8A, chiến hạm DR.
Mỗi loại một trăm nghìn chiếc.
Còn có năm mươi nghìn AK760 loại mới nhất, Tomahawk tôi giao hàng đúng hạn, An gia có phải nên thực hiện lời hứa rồi không?”
“5%.”
Người đàn ông đột nhiên xù lông, trừng lớn hai mắt: “ Đã nói rõ ràng là 10%”.
“Không có Hạt nhân-780”.
An Tuyển Hoàng cũng không quay đầu lại, giống như vương giả một phương.
Người đàn ông trên giường mềm mại đột nhiên nhảy lên, giống như phát cuồng: “Anh cho là kiếm được hạt nhân hàng loạt dễ dàng như vậy sao? Tomahawk nghiên cứu suốt ba mươi năm cũng chưa thấy được chút kết quả nào.
Anh… anh lại hỏi tôi muốn Hạt nhân-780!”
“Sự thật là không có.”
Chử Vưu cảm thấy giống như là sét đánh bên tai.
Lúc trước khi hai người đàm phán, phòng thí nghiệm ở bên kia đang chuẩn bị làm đến bước thí nghiệm cuối cùng.
Chỉ cần thành công, loại súng có lực sát thương có thể so với vũ khí hạt nh@n mini sẽ ra đời.
Mấy lão già kia chỉ nói chắc chắn không có chút sai sót nào, sau đó anh ta nhất thời lanh mồm lanh miệng nói với An Tuyển Hoàng.
Không nghĩ tới tên này đột nhiên ngỏ ý, cuộc giao dịch lần này sẽ nhượng lại 10% lợi nhuận.
Làm anh ta còn tưởng rằng tên này đột nhiên tìm lại được lương tâm rồi, không ngờ là nhắm tới súng hạt nhân hàng loạt.
Bây giờ thí nghiệm thất bại, tên này lại trở mặt, trực tiếp từ 7% lúc trước giảm xuống còn 5%, 10% cái mẹ gì! Ngay cả bóng dáng cũng không thấy!
Anh ta không quản ngàn dặm, lặn lội đường xa chuyển hàng từ Russia đến New York.
Chử Vưu cảm thấy mình thật sự là làm việc không công, dốc hết tâm huyết.
Không ngờ lại bị tên này bóc lột như vậy, thật sự là lỗ vốn! Lỗ vốn!
Chử Vưu khẽ cắn môi: “8%”
“ 4%”
“Anh!”
Mẹ nó! An Tuyển Hoàng, coi như anh lợi hại! Sau này đừng để cho anh ta có cơ hội…… Đợi chút!
Mắt Chử Vưu lóe sáng, cơ hội không phải ở ngay trước mắt sao?
Anh ta cười đểu, người vừa rồi còn đang nổi trận lôi đình đột nhiên an tĩnh lại, ánh mắt sâu xa: “Tôi đoán rằng, bây giờ anh nhất định rất phiền não.
Tại sao cô gái kia lại cúp điện thoại của anh? Tức giận? Không vui?”
Mi tâm An Tuyển Hoàng khẽ nhúc nhích, con ngươi đen sâu thẳm, đáy mắt mơ hồ có thể thấy được một chút nghi hoặc.
Chử Vưu thấy thế, thoáng chốc vui vẻ, đúng là đánh rắn đánh bảy tấc*, có hy vọng!
*Đánh rắn đánh bảy tấc: nói một cách ẩn dụ và làm việc gì cũng phải nắm được mối liên hệ chính, từ cái này mà thấy được cái kia.
“Muốn biết nguyên nhân không?”Lần đầu tiên Chử Vưu cảm thấy bản thân có tiềm chất làm một tên buôn người.
An tuyển Hoàng xoay người lại, bình tĩnh nhìn về phía hắn, lời nói lạnh lùng: “Nói”
Chử Vưu liền thong dong mà nằm dựa vào trên giường, duỗi cái eo lười, đắc thắng vui sướng mà lẩm bẩm: “7%”
Anh ta thật sự cũng không dám hét giá tận trên trời, không dám nghĩ đến 10%, nhưng mà lúc trước nói 7% vẫn phải giữ được!
An Tuyển Hoàng chính là một con quỷ hút máu.
Thời khắc nào cũng đều nghĩ cách bóc lột anh ta!
“Thành giao”
“Hả?” Dễ như vậy? Chử Vưu cảm thấy bản thân mình nghe lầm, khẽ móc lỗ tai, phát hiện ra tai rất sạch sẽ.
“Nói.”
“Người anh em, anh không phải thật sự vì một cô gái đấy chứ?” Chử Vưu cảm thấy đây là một chuyện lớn! Một người lạnh lùng như An Tuyển Hoàng lại có thể sẽ vì một lần bị cúp điện thoại, rầu rĩ không vui.
Nhưng vì muốn tìm ra nguyên nhân mà nhượng bộ lợi ích?!
Phải biết rằng, tuy là 5% và 7% chỉ cách nhau có hai số đếm nhưng cũng là một khoản lớn trên trăm triệu.
Anh lại cứ…..
thỏa hiệp như vậy?
Mắt thấy sắc mặt An Tuyển Hoàng ngày càng u ám, Chử Vưu biết nếu hôm nay anh ta không nói ra được nguyên nhân thì đừng nói là 7%, cho dù là 5% cũng không lấy được, nên vội vàng mở miệng: “Còn có thể là vì sao? Con gái nhà người ta thẹn thùng thôi!”
Đồ ngốc! Đã rõ ràng như vậy mà còn nhìn không ra, quả nhiên là EQ thấp.
Anh ta liếc mắt nhìn về nơi nào đó, tên này không phải vẫn là một…..
An Tuyển Hoàng lại đột nhiên sửng sốt, đáy mắt hiện lên sự lo lắng, thì ra….
cô ấy xấu hổ….
Chử Vưu thấy thế, cứ như phát hiện ra lục địa mới.
Tên… tên này không phải thật sự rơi vào bể tình yêu rồi đó chứ? Anh ta cảm thấy cả thế giới này đều huyền ảo…..
Trùng Sinh Làm Ảnh Hậu Mang Thai Của Giới Giải Trí