Thích Miên nhíu mày.

+

Đời trước chưa từng nghe nói đến nguồn gốc của mạt thế, ngoại trừ Chu ca, cũng chưa từng nghe tới một dị chủng vương thứ hai.

Dị năng giả hệ chữa trị cúi người, giống như đọc thơ:

"Nó ra đời tự vực sâu ——

Sông máu làm bào, thi cốt làm miện,

Quái vật hướng nó dâng lên trung thành,

Vì nó kiên thuẫn, thủ vệ ngai vua,

Vì nó làm lưỡi dao sắc bén, tàn sát thế gian;

Nó đụng chạm đến đâu, tất cả đều tiêu mất,

Thế giới đều bò dưới bụi gai tội ác ——"

Thích Miên dừng bước.

Tay cô nắm chặt lấy đao, đầu ngón tay vì dùng sức quá độ mà trắng bệch, sau một lát, cô cười lạnh một tiếng: "Tiên đoán này cũng chưa chắc chuẩn xác."

Dị năng giả hệ chữa trị vốn đang ngạo nghễ ngâm ra những lời này ra vẻ vô cùng vinh dự, lời của Thích Miên vừa nói ra, anh ta không khỏi ngơ ngẩn, còn nóng nảy: "Sao lại thế, đó là mẹ của đại nhân chúng ta!"

Mặt Tần Chiếu bỗng nhiên tiến đến thật gần: "Cô giống như thật để ý? Hơn nữa chẳng những để ý...... Giống như còn rất khẩn trương."

Anh ta cúi đầu, đối diện với Thích Miên, đôi mắt Tần Chiếu thật to mà lại hơi tròn, nhìn qua có chút vô tội, đồng tử đen nhánh mở ra rất to, làm tròng đen co rút lại đến mức tận cùng.

Miệng anh ta cười thật rộng: "Có quan hệ với cô?"

Thích Miên ngửa đầu, không chút lo lắng nào mà nhìn thẳng hắn, khinh thường: "Thần thần đao đao bà cốt như vậy, trước mạt thế xuống nông thôn tìm ra được cả trăm cái, càng miễn bàn hiện tại mạt thế, nằm mộng cũng có thể gọi là dị năng."

Dừng một chút, cô lại nói: "Ngay cả ngẫu nhiên có "tiên đoán" đúng, làm sao biết được đó không phải là bản thân sự vật phát triển tất nhiên sẽ ra kết quả, còn chẳng phải là ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó?"

Dị năng chữa trị hiển nhiên không phục chút nào, còn đang muốn phản bác, Tần Chiếu đã cười ha ha lên: "Cô nói đúng, bà ta xác thật là bà điên."

Hắn chẳng thèm để ý mà phê bình mẹ mình, vẫy vẫy tay giống như đó là thứ đồ không đáng nhắc tới. Dị năng chữa trị tức khắc im tiếng, lời này anh ta không dám tiếp.

Thích Miên nhíu mày, chân nâng lên sắp bước xuống, bỗng nhiên dừng lại.

Chân cô dừng lại giữa không trung, biểu tình cổ quái nhìn xuống giày. Dưa Dưa đang đi xuống theo cơ thể cô, xuống gần tới đế giày, cái đầu nhỏ trái phải lắc lư một chút, đầu lưỡi chẻ bắ.n ra một cái, lại như bị điện giật lui về, điên cuồng chạy trốn lên trên.

Nó nhảy vào đầu tóc Thích Miên, giấu kín thân mình, không cho lộ ra một chút nào, lúc này mới chịu dừng lại.

Tần Chiếu nhìn vật nhỏ kia, ánh mắt đầy tò mò: "Đây là cái gì? Là thú cưng của cô sao, nhìn thật không tồi, tặng cho tôi đi."

Thích Miên không thèm để ý tới hắn, chân còn đứng trên mặt đất lại có cảm giác dính nhớp thật khó miêu tả.

Nhớp dính này lại không phải như lúc trước cô đi trên đường máu thịt lầy lội, nó cho cảm giác càng ghê tởm hơn, cũng khó nhấc chân lên hơn.

Tất cả mọi người bởi vì biểu tình ngưng trọng của Thích Miên mà dừng lại, ngay cả Tần Chiếu cũng ý thức được cô phát hiện ra cái gì, hắn cũng trở nên an tĩnh, đồng thời nhìn xuống dưới chân.

Vô số đôi tay đột nhiên vươn ra, nắm chặt chân bọn họ!

"Này là cái gì!"

"Tay, thật nhiều tay! Bọn họ kéo chúng ta xuống dưới, mau tránh ra!"

"Cmn thật ghê tởm! Mau chém đứt bọn họ!"

"Không được, chúng nó quá nhiều, chém đi đám còn lại sẽ mọc ra nhanh hơn. Đốt lửa, mau, thiêu hủy chúng nó."

"Kéo lên!"

Có người đã bị bắt lấy kéo xuống phía dưới, người bên cạnh vội vàng kéo lại: "Cởi giày ra!"

Người nọ gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, luống cuống tay chân cởi bỏ dây giày, khó khăn lắm đạp rớt được hai chiếc giày, lúc sắp thoát ly, giày bị vướng, anh ta bị ngã ra trên mặt đất.

Những cánh tay đen lập tức quấn lên eo, bốn hướng đều có tay, phía sau tiếp phía trước duỗi về chỗ thân thể anh ta, kéo cả người xuống phía dưới đám bùn đất mềm mại.

"Không, không cần. Buông ra, buông ra, cứu mạng!"

"Ưm, ưm ——"

Người giữ chặt anh ta đã sớm hoảng sợ buông lỏng tay, trơ mắt nhìn người nọ hoàn toàn chìm xuống, mũi miệng đều bị tay bịt kín.

Bốn phía tràn ngập tiếng nhấm nuốt.

"Đây là cái gì?" Một người khóc nức nở hỏi, "Tôi không muốn chết như vậy!"

"Không muốn chết thì câm miệng! Nâng lên tới!"

Một người lớn tiếng quát, mọi người như trong mộng mới tỉnh.

Đốc đốc đốc ——

Vài tiếng trầm đục, mỗi người đều nâng cổ tay lên, móc câu cố định trên cổ tay cùng phóng ra ngoài, bắn vào đỉnh vách đá.

Bọn họ cầm chặt móc câu, đấu lực với đám tay mọc ra trên mặt đất, ổn định thân mình, tránh bị kéo xuống dưới như đồng bạn ban nãy.

Đám dị năng giả dùng đao hoặc dị năng chém đứt mấy cánh tay đang giữ mình, khi chém đứt được, hoàn toàn tránh thoát thì lập tức bay lên, treo giữa không trung.

Người cầm đầu đội ngũ dị năng giả ném cho Thích Miên một móc câu dự phòng, Thích Miên không kịp trói cố định vào tay, cô trực tiếp cầm trên tay nhảy hướng về phía trước.

Vừa mới cách mặt đất một chút, mấy cánh tay đột nhiên nâng cao, bắt lấy cẳng chân cô, kéo xuống.

Thân hình vừa bay lên đột nhiên bị kéo xuống, móc câu phát ra tiếng va chạm chói tai, đụng vào nham thạch chung quanh, đá vụn rơi lả tả.

Không biết nơi nào vang lên tiếng hí, hu.yệt động lay động.

Thích Miên vừa rơi xuống đất, càng nhiều tay điên cuồng vươn lên, tiếng cọ xát dính nhớp không dứt, so với những người khác càng nhiều hơn, giống như cô là một mục tiêu làm chúng điên cuồng.

Tần Chiếu treo ở không xa, giơ tay, bắn ra một mũi tên sắc trắng, xuyên qua mấy cánh tay bên chân Thích Miên, mũi tên trong nháy mắt hòa tan, biến thành ánh mặt trời, tiêu tán đi.

Thích Miên đang muốn đứng lên, hắn ngay sau đó lại bắn ra một mũi, nhập vào chỗ Thích Miên đang đứng, cô một lần nữa bị té ngã xuống.

Hắn dừng lại, tươi cười khoa trương: "Cầu tôi, cầu tôi, tôi liền cứu cô."

1

Thích Miên bị kéo đến quỳ gối trên mặt đất, cô dùng đao chống lại, ngửa đầu đối diện với hắn, đôi mắt đen nhánh không có chút cảm tình nào.

Tần Chiếu mãn nhãn chờ mong.

Thích Miên bỗng nở nụ cười trào phúng, ánh mắt tràn ngập thương hại: "Anh bệnh tâm thần như vậy, có người chịu yêu anh sao?"

Con ngươi màu tối run rẩy dữ dội, nụ cười khoa trương đọng lại trên mặt.

Thích Miên không hề nhìn hắn, hai tay đồng thời nắm lấy chuôi đao, chống thật sâu trên mặt đất ——

Trúc đao bốc cháy lên ngọn lửa màu máu, lấy Thích Miên làm tâm, nở rộ ra chung quanh.

Máu từ mạch máu ào ạt chảy ra, làm đao càng thêm ánh huyết hồng, lại chảy theo sống đao được ấn mạnh vào trong đất, mặt đất chấn động kịch liệt, phía dưới không biết vật gì phát ra tiếng kêu rê.n thống khổ.

Đám tay đang sờ trên người Thích Miên điên cuồng chạy trốn, những người khác còn bị vây trên mặt đất cũng thuận lợi được thả, lần lượt bay lên.

Chung quanh trúc đao còn không ngừng mở rộng, đốt cháy đám tay thành than cốc.

Thích Miên dùng mảnh vải nhanh chóng cột lại chỗ mạch máu, hơi nhún người bay lên.

Phía trên cô bỗng nhiên truyền đến khinh phiêu phiêu một câu: "Không cần tôi, vậy đi tìm chết đi."

Thích Miên đột nhiên ngẩng đầu, Tần Chiếu ý cười thu liễm, đồng tử màu tối tràn ngập hờ hững.

Trong tay hắn cầm một thanh đao quân sự sắc bén, quay cuồng một vòng, đao được nhiễm sắc ánh mặt trời.

Hắn cắt đứt dây móc của cô!

Đồng tử không có độ ấm nhìn theo thân ảnh mảnh khảnh rơi xuống, nụ cười khoa trương lại lần nữa xuất hiện trên gương mặt, Tần Chiếu cười, mắt cong cong, khóe miệng cơ hồ kéo ra tới vành tai: "Bây giờ đã không còn người không cần tôi."

Hắn ta không nhìn xuống phía dưới, dây thừng trên cổ tay nhanh chóng rút ngắn lại, hắn càng lên càng cao, rất nhanh sẽ đến chỗ cùng với những người khác.

Cho đến khi phía sau truyền đến một giọng nữ đầy quỷ mị, êm ái như tiếng thở dài: "Anh thật thiếu tình yêu tới bao nhiêu..."

Hắn quay đầu lại đột ngột, trước mắt tối sầm, trong tay buông lỏng ——

Người phụ nữ vốn nên ở dưới kia đang uyển chuyển nhẹ nhàng dừng ở một chỗ càng cao hơn, bám vào dây thừng của hắn, trúc đao đen nhánh xẹt qua dây thép.

"... Mới có thể đi tìm cảm tình trên mỗi một người?" Nụ cười cô gái thật lạnh.

Đồng tử Tần Chiếu co rút lại, thân ảnh Thích Miên khắc sâu vào trong mắt hắn, giống như một đóa hoa mỹ diễm nở rộ, rõ ràng đến từng sợi tóc cũng cô cũng hiện rõ lên trong mắt Tần Chiếu.

Đao đen xẹt qua dây thép cứu mạng của hắn, động tác lại ôn nhu như một vầng thơ.

Kịch độc cùng mỹ diễm của cô đều như nhau, làm người kinh tâm động phách.

Bên tai tràn ngập tiếng gió, adrenalin trong thân thể Tần Chiếu tăng vọt, tiếng tim đập như tiếng trống reo hò, rõ ràng đang bị rơi xuống, Tần Chiếu lại khoa trương cười rộ lên, ánh mắt tràn ngập khát cầu điên cuồng.

Lúc hắn sắp rơi xuống, rốt cuộc được một người cấp dưới giữ chặt lại.

Hắn cùng tên cấp dưới xài chung một dây thừng, thong thả bay lên, Tần Chiếu trở tay bắt chặt lấy dây thừng, nhấc chân đá tên cấp dưới rơi xuống, tên này kêu thê thảm, tiếng kêu vang vọng bên dưới, trong giây lát biến mất không thấy nữa.

Thích Miên có chút tiếc hận, nhưng kết quả này cũng không ngoài ý muốn.

Lực lượng của cấp dưới hắn đều phát ra từ Tần Chiếu, tên cấp dưới nhất định sẽ liều mạng đi cứu.

Nhưng một khi kéo được Tần Chiếu, người này nhất định sẽ không muốn dùng chung một dây thừng với con rối của mình, càng miễn bàn dây thừng có nguy cơ bị ngừng bay lên.

Tần Chiếu một lần nữa kéo dây bay lên, sánh vai với Thích Miên, đồng tử sáng rực lộng lẫy: "Cô nói đúng, tôi rất yêu cầu được yêu quý."

Thích Miên: "?"

Ánh mắt Thích Miên cổ quái, cô thấy hắn càng lúc càng thần kinh.

Hắn cắt dây của cô, cô cắt dây của hắn, hắn lại nói cô nói rất đúng, ánh mắt còn sáng rỡ hơn ánh sáng ban ngày.

Hắn cười rộ lên, khói mù ngoan độc trong ánh mắt hoàn toàn biến mất, ánh mắt thuần túy như cậu bé hàng xóm, nếu không biết lúc trước đã xảy ra chuyện gì, biểu tình của hắn lúc này thật có thể che giấu mọi người.

Hắn vươn tay, đè bả vai Thích Miên lại, không cho cô cự tuyệt mà nắm lấy tay, cúi đầu, triền miên đặt xuống một nụ hôn trên mu bàn tay.

Bờ môi ấm áp hôn lấy vệt máu trên tay, nuốt vào trong bụng.

Hắn nỉ non: "Như vậy......"

"Miên Miên, em có thể yêu anh sao?"

1

Thích Miên: "......"

Thích Miên: Thảo, thật cmn cái đồ bệnh tâm thần!

Đời trước cô cũng biết đây là tên bệnh tâm thần, không nghĩ tới đời này càng điên đến phát cuồng.

Thích Miên cảm thấy thật hoang đường, cô thu hồi bàn tay lại, ghét bỏ mà cọ xát lên trên quần áo, muốn lau đi cảm xúc từ bờ môi của hắn dán lên trên mu bàn tay mình.

Bọn họ treo giữa không trung không biết bao lâu, đám cánh tay kích động trên mặt đất rốt cuộc chậm chạp dừng lại, một lần nữa tan biến đi dưới nền đất.

Mặt đất trở lại bình tĩnh, giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh, ngay cả đám đá vụn rơi xuống từ vách đá cũng bị mặt đất cắn nuốt, hoàn toàn biến mất.

"Đây là kết thúc?"

"Hiện tại có thể đi xuống sao?"

Có dị năng giả mở miệng hỏi, kinh hồn chưa định.

"Nhìn lại đi." Người thủ lĩnh lúc trước ném móc câu cho Thích Miên nói.

"Miên Miên, em nói đây là thứ gì?" Tần Chiếu treo ở bên người Thích Miên, vẻ mặt thiên chân vô tà.

1

Thích Miên ghê tởm đến muốn ói, cô đơn giản nhắm mắt làm ngơ, quay mặt sang hướng kia nhìn xuống, quan sát mặt đất.

Mặt đất giờ phút này bình tĩnh đến quỷ dị, nhưng hình thái so phía trước, đã có biến hóa không nhỏ.

Cô treo trên cao nên có thể nhìn thấy rõ ràng hơn, mặt đất cũng không phải bằng phẳng, mà ở giữa hơi nhô lên, hai bên hơi thấp đi, giống như một mặt hình cung.

Trừ cái này ra, mặt tường cái động này cũng trở nên bóng loáng rất nhiều, chỗ tiếp giáp với mặt đất hơi cong cong, nhưng so với mặt đất có hình cung không rõ ràng, có thể nhận ra mặt tường làm thành một vòng cầu thật lớn.

Từ giữa mặt đất không biết từ khi nào đã nứt ra một khe rãnh hẹp, từ một đầu động kéo dài tới đầu kia.

Ánh mắt Thích Miên bỗng nhiên dừng lại.

Từ từ...... Đây là!