"Lần trước chúng tôi đến nơi này, đối diện toàn bộ đều là quái vật, chúng tôi vừa đi xuống tới đây là bị tập kích." Vương Binh nói, "Một con nhện rất lớn bò lại đây, chúng tôi thiếu chút nữa bị nó bắt được, may mà chạy thật nhanh mới thoát, không biết hiện giờ nó ở chỗ nào."
Thích Miên: "Nếu có người có ý đồ đi vào viện nghiên cứu, chúng nó rất có thể sẽ bị hấp dẫn qua đó."
"Làm sao để đi qua nơi này?" Vương Binh kinh ngạc, bởi vì chỗ họ đứng là một khe núi rộng cỡ ba mươi mét, ngay cả dị năng giả tốc độ cũng không thể nhảy qua, mà theo độ cao khe núi này, nếu nơi xuống tất sẽ bị tan xương nát thịt.
"Lý Dân Quý dị năng cấp hai, hắn là dị năng giả hệ mộc, làm một cây cầu qua nơi này cũng không khó." Thích Miên nhẹ nhàng nâng tay, móc móc vào nhánh cây gần đó, sờ đến một đám tơ nhện cứng cỏi, phía cuối bị đứt gãy, hiển nhiên là bị con người làm đứt. Cô lại ngồi xuống phủi sạch cỏ dại, chỉ thấy trên mặt đất có vài giọt máu đen bắn tung tóe.
Thích Miên từ hai sườn vách núi kéo xuống dây leo thật dài, đưa cho Vương Binh: "Chú Vương, làm phiền chú nối sang bên kia, chúng tôi sẽ có thể đi qua đó."
"Được rồi!" Vương Binh lập tức trả lời, ông tay dài chân dài, quăng dây sang bên kia, cột vào một cục đá lớn.
Thích Miên và Giang Hành Chu vẫn luôn đề phòng có tập kích, cuối cùng cho đến khi Vương Binh cột chắc rồi cũng không có động tĩnh gì. Vương Binh kéo kéo dây leo, xác nhận đã vững chắc, "Lại đây đi!"
Thích Miên và Giang Hành Chu leo theo dây qua bên kia khe núi, hai người bước lên được bục rộng ở phía đối diện, Vương Binh muốn đi theo, lại bị Thích Miên khoa tay ý bảo ông lưu lại.
Vương Binh không nghĩ tới họ không tính toán mang theo mình, nóng nảy lên: "Vì sao không cho tôi đi theo? Yên tâm đi, tôi tuyệt sẽ không liên lụy đến hai người."
Vương Binh cắn răng: "Tôi muốn tự tay báo thù, em trai tôi, cha, mẹ tôi... đều chết trong tay đám chó này!"
Thích Miên: "Bảo hộ chúng tôi cũng là một phương thức. Nếu chúng tôi có thể bắt sống Lý Dân Quý, tôi sẽ đem hắn đến trước mặt ông."
Mắt Vương Binh đỏ lên, sau một hồi ông gật đầu: "Hai người yên tâm, chỉ cần tôi còn sống, con đường này tuyệt đối sẽ không bị đứt!"
Được Vương Binh hứa hẹn, Thích Miên rút đao ra, cùng Giang Hành Chu đi về hướng viện nghiên cứu.
Ban nãy họ đứng trước một đầu khác của khe núi nên không thấy, hiện giờ đi đến phiến đá rộng này mới phát hiện nơi này rất lớn. Thích Miên cúi đầu nhìn, thậm chí còn thấy có đường băng cho phi cơ, kéo từ hướng rừng sâu đến sát bên viện nghiên cứu.
Thích Miên thoáng nheo mắt lại, phát hiện ra nguyên lai tòa nhà viện nghiên cứu này không phải thật sự màu tro đen, mà là bên người bò một tầng trào y còn chưa trưởng thành.
Đám dị chủng thực vật này bò sát mặt tường, cạnh tranh lẫn nhau nhưng vẫn chỉ lưu ở bên ngoài, rõ ràng có chỗ đã đánh nát cửa sổ nhưng cũng không dám thật sự đi vào trong. Bên trong hẳn là có đồ vật nó vô cùng khát vọng, thậm chí chẳng sợ bọn họ đã đi đến gần, nó cũng không quay đầu lại công kích.
Thích Miên áp một trọng lực lên tường ngoài, uy áp của dị năng giả cấp hai tràn lan ra, thực vật bám vào mặt tường theo bản năng sợ hãi, lo lắng bò ra một ít, lộ ra mặt tường kim loại bên trong.
Thích Miên nắm trúc đao, cắm vào mặt tường kia, vừa áp vừa gõ, phá vỡ một khối mặt tường, lộ ra một cái động lớn.
Trong động đen nhánh, giống như một cái miệng khổng lồ đợi người tiến vào, ngay cả ánh mặt trời bên ngoài cũng không thẩm thấu vào được chút nào, mà cửa sổ thì bị dị chủng bò đầy, che kín mít.
Giang Hành Chu khom lưng đi vào trước, Thích Miên theo phía sau. Thích Miên lấy ra cây đuốc đã chuẩn bị sẵn, cô đè Dưa Dưa trên đầu, nó há miệng phun ra dịch hỏa màu xanh lam, bén vào cây đuốc, xanh đỏ giao nhau, chiếu sáng lên không gian khổng lồ.
Nơi này an tĩnh đến quỷ dị, nhìn thấy tình huống trước mặt, Giang Hành Chu trước tiên che lại đôi mắt cô.
Thích Miên duỗi tay nắm lấy bàn tay anh, chậm rãi gỡ xuống: "Xem ra nguyên lai dị chủng ở bên ngoài xác thật đều ùa vào đây."
Trước mặt họ là thi thể dị chủng, tất cả đều bị dẫm đạp thành một bãi canh thịt, máu huyết đọng lại thành đống sền sệt ghê tớm, mơ hồ chỉ có thể phân biệt ra tám chân cùng mắt nhện, tất cả như bị hằn sâu trên mặt đất, moi cũng moi không ra.
Đây chỉ là lối vào một hành lang nhỏ hẹp, đám dị chủng này có lẽ bị giẫm đạp thật mạnh đến chết, Thích Miên cơ hồ có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc ấy, dị chủng chen đầy lối đi, xô xô đẩy đẩy mà tuôn ra cả đống dịch lỏng.
Tuy đã trải qua rất nhiều, Thích Miên vẫn cảm thấy ghê tởm một màn cùng mùi tanh tưởi trước mặt. Giang Hành Chu lấy trúc đao bổ vào mặt tường, gạch tường rơi xuống, đè lên đám canh thịt, tạo thành một con đường đi đơn giản.
Hai người một trước một sau dẫm lên gạch tiến vào trong, may mắn càng đi, có lẽ vì đất trống rộng hơn, cũng có thể đa số dị chủng đã bị đè chết bên ngoài, mùi ghê tởm kia dần dần biến mất.
Thích Miên nghỉ chân, nhíu nhíu mày.
Bên phải cô là một phòng thí nghiệm, cửa phòng thí nghiệm là loại cửa phòng cháy kiên cố, cửa sổ là kính cường lực. Cửa kính bên trong có vết máu đen bắn ra tung tóe, còn có mơ hồ một gương mặt người trượt xuống, có lẽ có người lúc ấy muốn chạy trốn, chạy đến cạnh cửa thì bị gϊếŧ, quỵ té vào trên cửa.
Cô lại tiếp tục đi về phía trước, phát hiện đã tới trung tâm của tầng này, phòng thí nghiệm trước mặt cũng cùng một tình huống, nhưng phòng thí nghiệm này không phải có máu bắn lên cửa kính, mà là mặt tường đối diện tung tóe máu thịt, trên mặt bàn còn có bày biện dụng cụ thí nghiệm, còn có mấy bình pha lê pha chế hóa chất cũng chưa đóng lại, hiển nhiên lúc đang làm thí nghiệm thì đột nhiên bị tập kích.
"Vụ nổ phát sinh trước khi Hồng Dạ xảy ra, vụ án đã báo lên công an tỉnh." Thích Miên nhíu nhíu mi, "Nếu những người này bị chết vào đêm dài, vậy lá gan họ cũng thật lớn, cư nhiên mặc kệ công an kiểm tra ở tầng trên, còn bên dưới này vẫn tiếp tục làm thí nghiệm."
Cô tiến lên một bước, định nhìn qua cửa kính mà xem bài trí bên trong, bỗng nhiên một con dị chủng mãnh liệt nhào lên, dán vào cửa kính đập mạnh và la hét, khuôn mặt xấu xa hư thối chảy đầy nước dãi.
Giang Hành Chu tiến lên, thọc mạnh trúc đao vào, cửa kính và con dị chủng kia đều bị thọc xuyên, nó ngay cả giãy giụa cũng không kịp.
Tim Thích Miên đập bình bình trong một giây, tình thế đã ổn định lại. Cô híp mắt nhìn con dị chủng treo trên trúc đao, trầm giọng: "Em chưa thấy qua loại này."
Lúc trước nghe thiếu niên bán xác dị chủng nói, cậu đã gặp qua rất nhiều loại dị chủng khác nhau, số lượng vượt qua Thích Miên biết được. Đến hôm nay cô mới nhìn thấy ở chỗ này.
Cô bỗng nhiên nghĩ ra, thiếu niên kia rất có thể nhìn thấy được ở thị trấn bên trên. Cho dù là thực vật dị chủng cũng sẽ không ngoan ngoãn lưu lại một khu vực nhỏ hẹp, tự nhiên chúng sẽ có khả năng phá vỡ đi thông lên trên mặt đất tiến vào thị trấn, sau đó là làm cảm nhiễm những người khác.
Tiểu đội sưu tầm lục soát vật tư ở trấn này, đánh đám dị chủng bên ngoài, thiếu niên cũng nhờ đó mà nhặt được xác dị chủng, cũng nhìn thấy được vô số chủng loại dị chủng.
Nhưng mà ...... Đời trước Thích Miên là tổng chỉ huy quân đội ở căn cứ phương nam mới có thể có được đám tư liệu nghiên cứu khoa học khổng lồ, nhờ đó mới biết được đủ loại dị chủng từ đầu mạt thế tới nay, theo lý thuyết cho dù có dị chủng cô không biết, nhưng cũng không nên quá nhiều loại như vậy.
"Em vào xem." Thích Miên đẩy cửa đi vào.
Dị chủng đã chảy xuống theo cánh cửa, lúc này cô mới nhìn đến toàn bộ cơ thể nó, đồng tử Thích Miên thoáng co rút lại.
Đây không phải dị chủng.
Nói đúng ra, hẳn là nên kêu nó là thực nghiệm thể. Nửa người dưới còn giữ lại hình người, nửa trên đã mọc ra xúc tua giác hút, bởi vì nửa người trên quá nặng, nửa dưới chống đỡ không nổi nên đã bị chính mình áp bẹp, có lẽ là dựa vào nửa người trên kéo đi.
Thích Miên giơ trúc đao lên, thọc ngoáy vào trong óc nó, xác thật không có tinh hạch, loại thực nghiệm thể con người thành dị chủng này không thể nào thành hình được tinh hạch của riêng mình.
"Lực công kích của nó không cao, ngay cả cửa kính cường lực cũng không thể đánh vỡ." Thích Miên thu hồi trúc đao, "Nhưng hẳn là cũng không kém."
Cô thấy được bốn thực nghiệm viên chết ở đây, thân thể đều là tàn khuyết, hiển nhiên là bị thực nghiệm thể này ăn mất.
"Nơi này có cái động." Giang Hành Chu bỗng nhiên nói.
Anh đứng ngoài cửa, Thích Miên đứng dậy đi ra ngoài, theo tầm mắt của anh mà nhìn lên trần nhà. Cô giơ đuốc lên, ánh lửa chiếu sáng trần nhà bị phá vỡ một cái động to hơn ba mét, góc cạnh đều bị ăn mòn đến bóng loáng, giống như là dị chủng di chuyển lên phía trên.
"Nơi này không thể đi lên, tìm thang lầu." Một tầng cao 5 mét, cái động này là cửa động dị chủng phá, đi lên phía trên tình huống như thế nào, họ không thể biết.
Giang Hành Chu điểm một cây đuốc khác, cùng Thích Miên phân ra hai đầu hướng hai bên đi tìm.
Theo lý thuyết loại viện nghiên cứu to lớn như thế này hẳn là phải có thang lầu hoặc thang máy ở các góc, nhưng Thích Miên tìm một vòng cũng không thấy được gì, cô nhíu mày thật chặt, đang muốn xoay người đi tìm Giang Hành Chu, bỗng nhiên nghe được vùng phụ cận tựa hồ có tiếng hít thở rất nhỏ.
Tiến vào cấp hai, thính lực cùng cảm giác của cô đã hơn trước, tiếng hít thở kia hiển nhiên đang liều mạng đè thấp động tĩnh của mình. Thích Miên theo tiếng động đi qua, tiếng hít thở chợt biến mất, đại khái đã ngừng lại.
Cô dừng lại, bước ra xa vài bước, sau đó lại lặng yên không tiếng động quay trở về. Tiếng hít thở quả nhiên lại xuất hiện, ánh mắt Thích Miên dừng lại ở một ngăn tủ màu bạc chìm trên tường, ngăn tủ không quá lớn, nhưng nếu cô cuộn lại cũng có thể miễn cưỡng trốn vào trong.
Có lẽ nhận thấy được cô đi rồi lại quay lại, tiếng hít thở chợt dồn dập, sau đó là tiếng cọ xát va chạm nhỏ vụn, Thích Miên không chút do dự kéo cửa tủ ra, một đứa trẻ bộ dạng dơ bẩn mặt xám mày tro phát ra tiếng thét chói tai, định bò lên trên né tránh.
Thích Miên duỗi tay đi vào dùng sức giữ chặt chân đứa nhỏ, lôi nó ra ngăn tủ.
Không có thân thể đứa nhỏ ngăn cản, thấy được bên trong ngăn tủ là như thế nào, cô mới hiểu được vì sao tầng này căn bản không có thang lầu!