Dưới nắng sớm, một cô gái trẻ đầu đội một con gà đen từ từ đi tới.

1

Cô gái được một người cao dài dắt tay, người đó lưng thẳng tắp, ánh mắt lạnh lẽo nhưng khi nhìn thấy thân ảnh nhảy xuống từ tường thành kia lại nhiễm lên ánh sáng đầy tươi sống.

Thích Miên nhảy vào trong lòng ngực anh.

Đôi mắt Giang Hành Chu đầy ý cười, bị Thích Miên nhảy vào trong lòng ngực, anh đứng lại, dây leo che trời lấp đất từ phía sau vươn ra.

Thích Miên nhỏ giọng: "Sao hai người bây giờ mới đến."

Ý cười càng nhiều trong ánh mắt Giang Hành Chu, giọng anh khàn khàn: "Anh cũng nhớ em."

Thích Miên: "......"

Sắc mặt đỏ bừng, cô hỏi tại sao bây giờ mới đến, anh ấy lại trả lời cũng nhớ cô.

"Trên đường gặp mấy con dị chủng không có mắt nên đi đường vòng, trì hoãn một chút." Giang Hành Chu giải thích, ho khụ vài tiếng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Thích Miên, "Làm cô gái của anh phải chờ lâu."

"......" Thích Miên vùi đầu trước ngực anh, "Không lâu."

Chờ anh bao lâu cũng không là lâu.

Nắng sớm mang đến ấm áp, hong ấm không khí rét lạnh chung quanh.

Đỉnh đầu Thích Miên cọ cọ hàm dưới Giang Hành Chu một hồi, mới lưu luyến không rời buông anh ra.

Không biết có phải do nắng sớm hay không, cô cảm thấy sắc mặt Giang Hành Chu tựa hồ càng tái nhợt, thần thái so với lúc trước ở đế đô lại tốt hơn rất nhiều.

Thích Miên hỏi: "Bên kia đều sắp xếp tốt chứ?"

"Sắp xếp xong cả." Giọng Nút giòn giòn, kéo con gà từ trên đầu xuống, mõm con gà bị Nút dùng dây thun cột lại, quai hàm nó bạnh ra, vẻ muốn nhổ mà không nhổ được, khóe mắt long lanh đầy nước mắt.

Gà: Đều là một đám cặn bã!

Giang Hành Chu tiếp tục giải thích: "Gà đen có thể mang đi mọi người, chú thím và La Minh đều ở bên trong. Bên căn cứ đế đô kia cũng có hình ảnh bắt chước giống chúng ta, giấu diếm được mười ngày không thành vấn đề."

Thích Miên vui sướng gật đầu.

Họ rốt cuộc có thể rời đi căn cứ đế đô, rời đi nơi làm cô có cảm giác vô cùng quỷ dị. Chỉ cần cô trở lại căn cứ Phương Nam, là địa bàn của chính mình, họ sẽ không tứ cố vô thân nữa.

Đang định sắp xếp chuyện sắp tới, vừa nghiêng đầu, Thích Miên lúc này mới chú ý phía sau dây Giang Hành Chu còn dắt một người.

Dây leo đẩy người này đi, người nọ uể oải, có lẽ bị Giang Hành Chu kéo theo một đoạn đường dài, lúc trước Thích Miên không chú ý tới, cô thuận miệng hỏi: "Đây là ai?"

Thích Miên thấy mặt người nọ, bỗng nhiên nghẹn lại.

Miệng run rẩy: "Sao, sao anh lại mang anh ấy tới..."

Ý cười trong mắt Giang Hành Chu đã không còn nhịn được, giọng anh đầy vẻ chế nhạo: "Dẫn anh ta theo, em không vui hay sao?"

Thích Miên như muốn bùng nổ: "... Chu ca anh nhất định là đang chọc em, đúng không?"

Vì sao phải đem theo người câm nhỏ? Anh ấy nên ở căn cứ đế đô, vì có thể chất đặc thù nên sẽ được bảo hộ thật tốt, ít nhất cuộc đời này sinh tồn không phải lo lắng gì.

Đương nhiên, cũng không cần gặp lại cô.

Giang Hành Chu cười khẽ, nhịn không được lại khụ vài cái, giọng nói như đầy ma lực: "Tụi anh không muốn đem theo anh ta, là anh ta trốn thoát, chắc muốn đến căn cứ Thành Đông tìm em, ở nửa đường anh gặp được anh ta."

"Lúc ấy anh ta đã hôn mê, hẳn là bị dị chủng thực vật nào đó mê hoặc, nhưng mà vẫn còn sống. Anh ta tay trói gà không chặt, lại có thể một mình vượt qua bao nhiêu đó quãng đường, tâm tính cỡ đó ít có người thường nào có thể so sánh được, anh ta thật vô cùng chấp nhất với em."

Thích Miên đã tê rần: "...... Cho nên anh liền đem anh ấy về?"

"Thuận tay thôi." Giang Hành Chu cường điệu, lại tùy tay sờ sờ cổ áo người câm nhỏ, tỏ ra mình thật sự chỉ thuận tay.

"Cũng không thể để anh ta ở lại một mình ở đó, hoặc là đưa anh ta quay lại. Con gà một khi sử dụng thì không thể mở ra lúc giữa đường, chỉ có thể để dây leo kéo theo."

Dây leo kiêu ngạo ngẩng đầu lên, phô ra thân thể cường tráng, ra vẻ chính mình nhắc tới mười tên yếu đuối như thế cũng không thành vấn đề.

...... Còn không bằng thật sự để anh ấy lại đó.

Sắc mặt Thích Miên thật vặn vẹo, bây giờ còn phải an bài thêm cho người này, vạn nhất anh ấy chạy theo, sau đó thật chạy đến căn cứ Phương Nam mới là thật sự không yên.

Thích Miên còn đang tự hỏi nên an bài như thế nào cho người câm nhỏ trước khi anh ta tỉnh, phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu nhu nhu: "Miên Miên."

Tần Chiếu đã thay quần áo, máu dính trên mặt đã được rửa sạch. Cả người như tắm mình trong sương mai, thân hình nhẹ nhàng như liễu động, ôn hòa mềm mại, giống như mặt trời nhỏ dịu dàng ngoan ngoãn.

Giọng hắn cực kỳ mềm mại, ôn nhu đến nỗi làm Thích Miên nổi da gà: "Đây là......"

Thanh âm đầy kinh ngạc, đôi mắt lại không có chút kinh ngạc nào, thậm chí còn đầy vô tội: "Chào buổi sáng Chu ca. Ai nha? Vị này không phải là người Miên Miên đã từng yêu hay sao? Sao lại nằm trong tay Chu ca, Miên Miên sẽ đau lòng ~~"

Thích Miên thiếu chút nữa đá bay hắn đi vì ngữ khí này.

Ý cười trên mặt Giang Hành Chu đột nhiên tắt đi, anh bình tĩnh nhìn thẳng Tần Chiếu, Tần Chiếu không sợ hãi chút nào nhìn trả lại.

Hai người đều có dung mạo nhất đẳng, một người thân hình thẳng tắp như trúc, một người nhu nhược như bồ công anh, phân tranh lẫn nhau.

Giang Hành Chu lạnh giọng: "Đã sớm nghe nói mẹ Tần tiên sinh thật nhiều tình nhân, cho nên có lẽ Tần tiên sinh lớn lên trong gia đình như vậy nên cảm thấy hứng thú với bạn gái người khác?"

Thích Miên: "......"

Thích Miên che mặt.

Sắc mặt Tần Chiếu quả nhiên hơi thay đổi, sau đó lại lộ ra nụ cười sáng lạn hơn nữa, dùng ngữ khí mềm mại nói: "Ai nói không phải, nếu không phải học được từ chỗ mẹ tôi, tôi thật đúng là không biết theo đuổi tình yêu thật sự là thế nào."

Giang Hành Chu ánh mắt trầm xuống.

Nút ôm con gà, hai mắt sáng ngời nhìn ba người giằng co trước mặt, trong đầu lại quỷ dị chợt nghĩ đến những phim cung đấu ăn khách của nhân loại.

Hoàng Hậu dẫn theo phi tần A nửa chết nửa sống, phi tần B thướt tha thướt tha đi lên, thân mật kêu Hoàng Hậu tỷ tỷ, lại thật trà xanh mà châm ngòi ly gián trước mặt hoàng đế.

Đánh nhau đi, đánh nhau đi!

Nút e sợ cho thiên hạ không loạn, chỉ còn kém phất cờ hò reo, trong lòng khó xử, rốt cuộc nên tuyển bên nào, là anh trai rác rưởi, hay là mỹ nhân đầy độc kia?

...... Đúng vậy, theo cô cảm nhận, mỹ nhân đầy độc đối với Thích Miên thậm chí còn muốn vượt qua anh trai rác rưởi của cô.

Thích Miên vô ngữ một hồi, sau đó nắm tay Giang Hành Chu: "Anh mệt không? Vào thành nghỉ ngơi một chút đi, chờ em rửa sạch bào tử ở trong thành xong, chúng ta có thể quay về căn cứ Phương Nam."

Ánh mắt Tần Chiếu hơi biến, vội vàng tiến lên một bước: "Em sẽ mang anh đi theo?"

Thích Miên ngoài cười nhưng trong không cười: "Mang anh?"

Cô vỗ vỗ dây leo, dây leo vô cùng hiểu chuyện mà đưa người câm nhỏ ra phía trước, "Căn cứ Thành Đông rất thích hợp với các người."

Cô dừng một chút, nói: "Giống như gia phong."

Tần Chiếu: "......"

Ánh mắt Tần Chiếu trở nên ai oán, đáng tiếc Thích Miên liếc cũng không liếc hắn một cái, cùng Giang Hành Chu đi vào trong thành.

Nút quay đầu lại làm mặt quỷ với hắn, Tần Chiếu đứng lại chỗ, biểu tình trên mặt thay đổi vài lần, cuối cùng nghĩ đến chuyện gì, lại nở nụ cười, bước nhanh theo.

Bên trong thành đã rửa sạch gần xong.

Kim Mộng đã tìm được vợ chồng già lúc trước bảo hộ cô.

Khi mạt thế đến, Kim Mộng thức tỉnh dị năng đặc thù, rất mau cô đã bị dị năng giả chú ý tới, suýt nữa đã bị cầm tù. Kim Mộng tìm mọi cách né tránh ẩn thân trong nhà vợ chồng già đó, được họ che chở cẩn thận mới không bị bắt và tra tấn.

Khi Tần Chiếu lên nắm quyền, cô bị bắt, bị những người đó muốn lấy lòng mà dâng cô lên cho Tần Chiếu. Hắn còn chưa kịp thấy cô đã xuất quân đi căn cứ Thành Nam, ở tầng ngầm căn cứ Thành nam gặp được Thích Miên.

Cũng bởi trời xui đất khiến vậy mà Kim Mộng tránh được việc gặp mặt Tần Chiếu như đời trước, bị người ghen ghét hủy dung.

Thích Miên đoán chừng, dựa theo tính cách biế.n thái của Tần Chiếu, rất có thể do Kim Mộng dùng dị năng trấn an Tần Chiếu, hắn lại thuộc dạng đã nhận chuẩn một người thì chết cũng không buông, cho nên mới điên lên vì Kim Mộng như vậy.

Kim Mộng lại không có sức công kích mạnh bạo như Thích Miên, lúc Tần Chiếu điên cuồng kết nối nhật nguyệt đồng tâm, Kim Mộng cũng không mạnh mẽ liều mạng, muốn cùng nhau bị thương cũng đâm hắn bảy tám đao như Thích Miên, cho nên quan hệ giữa các cô và Tần Chiếu hoàn toàn bất đồng.

Bành Lăng Tân cùng với Lương Đống và Hàn Dao đã trở lại căn cứ Thành Đông. Không giống như lần trước lén lút muốn cướp người, lần này họ quang minh chính đại đi vào thành, cùng với Kim Mộng giúp dân chúng trùng kiến căn cứ Thành Đông.

Thích Miên mới vừa bước vào cửa thành, trước mắt một tảng lớn người bỗng nhiên ào ào quỳ xuống.

Người dẫn đầu đám dân chúng căn cứ Thành Đông hô to: "Thần nữ giáng thế, cứu vớt thế gian!"

Đám người phía sau cùng nhau kêu lên: "Thần nữ giáng thế! Căn cứ Thành Đông tồn tại ngàn đời!"

Một người hô trăm người theo, âm thanh quá lớn tạo thành tiếng vang toàn bộ thành trì, mặt đất run run theo.

Thích Miên nhíu mày, người căn cứ đế đô cũng bị tiếng hô thần này làm kinh sợ.

Thích Miên muốn tránh đi những người này quỳ lạy, người cầm đầu đã quỳ lết đến trước mặt cô, ánh mắt nóng bỏng: "Thần nữ đại nhân, ban ơn chúng sinh, sinh ra là để cứu vớt thế nhân, không từ bỏ bất kỳ sinh mệnh nào."

"Nếu không phải nhờ thần nữ đại nhân, chúng tôi đã sớm chết ở chỗ này. Còn có Tần Chiếu đại nhân, ánh sáng nhật nguyệt của ngài một lần nữa bao phủ chúng tôi!"

"Nhờ vào thần nữ đại nhân! Thần nữ đại nhân thiên thu vạn năm!"

"Đúng vậy đúng vậy."

"Cô ấy đã cứu chúng ta, cô ấy thật đẹp! Con tôi nói nó thấy thánh quang trên người thần nữ!"

Dân chúng nhiệt liệt sùng bái thảo luận: "Thần nữ vẫn luôn bảo hộ chúng ta chứ?"

"Vô nghĩa! Thần nữ đại nhân vừa mỹ lệ lại lương thiện như thế, làm sao lại ruồng bỏ người thường như chúng ta, tâm cô ấy sáng như nhật nguyệt, trong trẻo như pha lê."

"Đúng vậy! Lần đầu tiên nhìn thấy thần nữ đại nhân, tôi đã bị chìm sâu vào dung nhan của cô ấy."

"Có Tần Chiếu đại nhân và thần nữ đại nhân, chúng ta gì cũng không cần sợ. Bọn họ là trời đất tạo nên một đôi! Duyên trời tác hợp!"

"Trời ạ, vậy thật đúng là tốt quá!"

Không ít người hai mắt đã đẫm lệ, khóc đến tê tâm liệt phế.

"Nếu thần nữ đại nhân có thể lại sớm một ít thì tốt rồi, con trai xấu số của tôi... bị đám dị chủng đáng chết xé nát..."

"Vợ tôi cũng vậy! Ô ô ô......"

"Tôi tôi tôi, bạn thân tôi, người yêu dấu của tôi..."

Bị vô số ánh mắt cuồng nhiệt chờ mong nhìn chằm chằm, Thích Miên có cảm giác thật quỷ dị, này hoàn toàn bất đồng với ánh mắt đầy tín nhiệm của dân chúng căn cứ Phương Nam.

"Phụt ——" Bên người Thích Miên vang lên tiếng cười rất nhỏ, trào phúng.

Thích Miên nghiêng đầu nhìn lại, Tần Chiếu lộ ra nụ cười vừa châm chọc lại lãnh đạm, giống như đã thành thói quen với tình cảnh trước mắt, lại giống như phát từ trong nội tâm ra vẻ mỏi mệt chán chường.

Cả người hắn như nhiễm một tầng sương đen.

Cảm nhận được ánh mắt Thích Miên, giọng hắn vừa nhỏ lại tàn nhẫn: "Miên Miên, anh đã nói rồi."

"Người bình thường toàn ác. Họ hiện giờ có bao nhiêu sùng kính chúng ta, vậy cũng đã từng có bấy nhiêu sùng kính Diệp Tân Hoa."