Edit & Beta: Ái Tuyết
Bộ dáng mấy người Bối Bác Văn đều đoan chính, trong thôn ai mà không hâm mộ Khấu Nam Trúc, cố tình bản thân nàng đang ở trong phúc mà không biết hưởng phúc.

Hiện tại thật vất vả có chút tiền, thế nhưng lại muốn vứt bỏ bọn họ.

Tuy rằng địa vị nam tử thấp hèn, vận mệnh nam tử chỉ cần thê chủ tùy tiện nói một câu đã có thể định đoạt tương lai họ, nhưng Lí Chính vẫn có chút đau lòng năm người bọn họ, cho nên nhiều chuyện khuyên nhủ thêm vài câu.
Không thể mua đất? Khấu Nam Trúc cẩn thận tìm tòi ký ức nguyên chủ, phát hiện xác thật có quy luật này.

Hơn nữa nơi này không có hòa li chỉ có hưu bỏ, phu lang bị hưu bỏ kết cục xác thật là sống không bằng chết.

Ra‎ chươ????g‎ ????ha????h‎ ????hất‎ tại‎ ﹏‎ TR????MT‎ RUYE????.Ⅴ????‎ ﹏
Hơn nữa bởi vì nữ tử thưa thớt, nử tử nếu không có phu lang ngoại trừ không thể mua đất ra, ngay cả chuyện mở cửa hàng làm ăn buôn bán hay là tòng quân còn có cả con đường làm quan khác cũng bị giới hạn.

Luật pháp quy định như vậy mục đích thứ nhất là vì bảo hộ nữ tử, không cho các nàng ra xã hội quá sớm tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thứ hai là vì sinh sản, để các nàng nhanh chóng cưới phu lang, sinh hạ đời sau.
Trong lòng Khấu Nam Trúc bắt đầu tính toán lợi, hại, tuy rằng trong lòng bất mãn, nhưng tình huống hiện tại khẳng định nếu có phu lang đối với nàng càng có lợi hơn.
Hơn nữa năm người kia là phu lang nguyên chủ, tùy tiện hưu bỏ phỏng chừng cũng sẽ khiến cho người khác hoài nghi.


Nhưng nếu lập quy củ mới với bọn họ, mọi chuyện cũng sẽ đơn giản hơn nhiều, cùng lắm thì nhà mới xây lớn hơn chút.

Chỉ cần không đến gần nàng, nàng cũng có thể chịu đựng.
Sau khi tính toán so đo trong lòng một phen, Khấu Nam Trúc chỉ có thể tạm thời không đề cập tới chuyện hưu bỏ, chỉ nói với Lí Chính chuyện mua đất cất nhà.

Mặt khác vì muốn nhanh chóng chọn ra ruộng đồng cùng đất nền nhà, Khấu Nam Trúc còn nhanh chóng chuẩn bị ngân lượng.
Lí Chính cũng biết tình huống trong nhà nàng, hứa hẹn ngày hôm sau sẽ đi lên huyện tìm huyện lệnh làm chứng từ.

Xong chuyện, Khấu Nam Trúc lúc này mới xoay người rời đi.
Rời khỏi nhà Lí Chính, Khấu Nam Trúc cũng không trực tiếp về nhà, mà xoay người đi vào trong núi.

Thôn dân rất ít đi lên trên núi, muốn đốn củi phần lớn chỉ đi sang rừng cây nhỏ ở gần thôn khác.

Dã thú trên núi quá nhiều, không phải là thứ thôn dân có thể đối phó, nhưng đối với Khấu Nam Trúc mà nói chỉ là chuyện nhỏ.
Từ trong không gian lấy ra một cây chùy thủ đặc chế, Khấu Nam Trúc ẩn núp đi sâu vào khu rừng.


Ghé sát thân thể vào trong bụi cỏ, gắt gao nhìn chằm chằm nơi nào đó, chỉ thấy một con lợn rừng không hề phòng bị đang ăn cỏ trên mặt đất, phía sau là một lão hổ với hình thể cực lớn từng bước tới gần nó.
Da lông lão hổ rậm rạp sáng bóng, đáy mắt Khấu Nam Trúc nhìn đến ngập tràn hưng phấn.

Là người từ nhỏ đã dẫm lên thi cốt trưởng thành, thị huyết từ trong xương cốt Khấu Nam Trúc bỗng chốc lan tràn.
Trong lòng nàng, máu tươi khiến nàng sinh ra chán ghét, nhưng lại không thể phủ nhận cũng có thể khiến nàng cảm thấy hưng phấn khi thấy máu.
Nàng là người như vậy, chán ghét nơi nhiều người, bởi vì nơi nào nhiều người ắt hẳn sẽ có va chạm, mà va chạm nhiều sẽ kích thích bản tính muốn giết chóc của nàng.
Cho nên nàng không thích hợp sinh sống hài hoà với mọi người, nhưng có ai là không muốn sống cuộc sống như người bình thường đâu? Cho nên Khấu Nam Trúc vẫn luôn hy vọng đến cuộc sống ẩn cư.

Bởi vì chỉ có rời xa ồn ào thế tục, bình thản sinh hoạt mới có thể khiến thị huyết ở đáy lòng nàng yên ổn hơn một ít.
Đáng tiếc an bình ở đời trước của nàng chỉ ngắn ngủi có mấy tháng, đã bị những tên ngu xuẩn của Ám các làm cho kết thúc.

Nghĩ đến đây, Khấu Nam Trúc khống chế không được sát khí lạnh lẽo khiến cho người ta sợ hãi, hồng quang đáy mắt chợt lóe lên.

Từ trước tới nay, đối với nguy hiểm trực giác dã thú luôn chính xác, lão hổ trực tiếp từ bỏ con mồi sắp đến miệng quay đầu bỏ chạy.
Lúc lợn rừng còn đang cảnh giác chung quanh, đã bị Khấu Nam Trúc bỗng nhiên xuất hiện một nhát chí mạng cắt ngay cổ, máu tươi theo chủy thủ ào ào chảy xuống, không bao lâu liền run rẩy bất động.


Xúc cảm ấm áp sền sệt trên tay giúp nàng chậm rãi áp chế sát khí quanh thân, xoay người ngồi trên mặt đất vận chuyển Quy Nguyên Quyết hỗn loạn trong đan điền.
Một canh giờ sau, Khấu Nam Trúc mở mắt, kéo theo đầu lợn rừng đi về nhà.

Nếu đã quyết định nuôi dưỡng năm phu lang kia, vậy cho bọn họ tạm thời liệt vào danh sách người một nhà, đương nhiên điều kiện mấu chốt là bọn họ phải biết an phận nghe lời.
Năm người tâm thần*(tâm=trong lòng, thần=tinh thần) không yên đứng ở trước cổng nhìn xung quanh ra bên ngoài.

Hành động khác thường của thê chủ khiến cho bọn họ ẩn ẩn có dự cảm không tốt.

Sáng nay thê chủ cũng không ăn cơm đã ra cửa, tình huống này chưa từng xuất hiện, chẳng lẽ bên ngoài có người nấu cơm cho thê chủ?
Đặc biệt là Linh Thánh, lúc này càng thêm hối hận tự mình cho rằng thông minh, ngược lại chọc thê chủ càng thêm không vui, nếu thê chủ thật sự có ý nghĩ muốn hưu bỏ bọn họ, vậy bọn họ....
"Mau nhìn kìa, là thê chủ đã trở lại!" Thanh âm Giang Hưng Nghiêu kinh hỉ đánh gãy suy nghĩ Linh Thánh, nghe được Khấu Nam Trúc đã trở lại, liền chạy nhanh ra cửa nghênh đón.
Chỉ thấy Khấu Nam Trúc một tay nhẹ nhàng kéo một con lợn rừng, chậm rãi đi về hướng nhà bên này.
"Thê chủ, để ta giúp ngài...." Sau khi Linh Thánh nhìn thấy hình thể lợn rừng, thanh âm nói chuyện càng ngày càng nhỏ, nhất thời có chút xấu hổ.
"Không cần." Khấu Trúc Nam vốn định trực tiếp làm lơ mọi người nhưng đột nhiên lại dừng bước chân, đáp lại Linh Thánh một câu.

Nếu quyết định đem năm người hoà nhập trong phạm vi người một nhà, vậy nàng tất nhiên sẽ bỏ vào chút kiên nhẫn.
Mặc kệ trong lòng nàng nghĩ như thế nào, ngụy trang là bản lĩnh đầu tiên cũng được sắp xếp hàng đầu bắt buộc các nàng phải ghi nhớ học hỏi khi còn ở Ám các.


Thậm chí có thể mỉm cười mê hoặc động lòng người đem đao cắm vào tim mục tiêu, làm cho đối phương không cảm giác được chút sát khí nào.
Tuy rằng Khấu Nam Trúc chỉ đơn giản đáp lại hai chữ, nhưng trong lòng Linh Thánh lại mừng thầm, xem ra mọi chuyện vẫn có thể thay đổi.
Khấu Nam Trúc đem lợn rừng kéo tới trong sân, giao cho Bối Bác Văn: "Giữa trưa ăn lợn rừng, chia ra sáu phần dành cho sáu người."
Sau đó nàng theo lẽ thường muốn về phòng mình, Linh Thánh còn muốn nói gì đó, thấy thế cũng không dám tiến lên, sợ tới gần phòng thê chủ chọc nàng tức giận.
Những người khác không biết chuyện tối hôm qua, tất nhiên cũng không để ý trong lòng Linh Thánh đang thấp thỏm, chỉ đem lực chú ý đặt ở lời Khấu Nam Trúc vừa nói.
"Thê chủ vừa rồi nói chia cho sáu người sao, nghĩa là chúng ta cũng có thể ăn?" Giang Hưng Nghiêu là người có tính hướng ngoại nhất trong năm người, lúc này vừa nghe chia cho sáu người, khoé miệng không khỏi lộ ra tươi cười, lôi kéo tay Bối Bác Văn hỏi.
"Chắc là vậy." Bối Bác Văn cũng không dám chắc, không biết thê chủ mở tiệc chiêu đãi người khác hay là như bọn họ suy nghĩ.

Cuối cùng chỉ có thể dựa theo chủ ý của thê chủ làm đủ sáu phần, như vậy chắc chắn sẽ không sai.
Lợn rừng quá lớn, một mình hắn xử lý có chút khó khăn, cũng may những người khác chủ động hỗ trợ, đem lợn rừng chia ra từng phần lớn nhỏ thích hợp, sau đó lại đem đến bờ sông tẩy rửa sạch sẽ rồi hắn mới vào trong phòng bếp bắt đầu chế biến.
Đồ ăn có hạn, giữa trưa Bối Bác Văn làm thịt kho tàu cùng sườn xào chua ngọt.

Vì có nấu thêm cơm, nên hắn lại làm canh thịt lát, tuy rằng đồ ăn dành cho sáu người có chút thiếu, nhưng may mắn là có nhiều cơm, đầy tràn hai bồn lớn.
Khấu Nam Trúc ngồi vào bàn trước, nhìn hai món ăn mặn một món canh, trong lòng rất vừa lòng.

Kiếp trước bởi vì yêu cầu nhiệm vụ phải ngụy trang đủ loại kiểu người, cho nên nàng tinh thông các loại kỹ năng, có thể nói là toàn năng, chỉ duy nhất chuyện nấu cơm là nàng bó tay không biết làm sao, có thể nuốt trôi đồ ăn nàng nấu chắc hẳn không phải người thường.
"Đều ngồi xuống ăn cơm đi, sau này đều cùng nhau ăn cơm."
Hết chương 5.