"Làm sao? Chẳng lẽ Đường lão biết được người này?"

Ba người nhìn về phía Đường Nghiệp,

Vẻ mặt Đường Nghiệp ngưng trọng, nói:

"Cũng khó trách các vị chưa nghe nói qua, người này ở ba mươi năm trước, ở Hoa Hạ đã nghe tiếng, hắn là một tên võ sĩ nổi danh, hơn nữa tâm ngoan thủ lạt, giết người như ngóe, người xưng Kiếm Ma! Đã từng khiêu chiến rất nhiều cao thủ, tông sư Hóa Kình chết ở trong tay hắn đã có mấy vị!"

"Về sau bị toàn bộ võ lâm Hoa Hạ coi là công địch, lúc đó mới bị bức bách chạy trốn ra nước ngoài tị nạn!"

"Nghe nói khoảng mười mấy năm trước, tu vi của Bạch Thiên Hành tiến nhanh, muốn quay về Hoa Hạ, đáp lại mối thù năm đó, đáng tiếc sau đó lại bị..."

Đường Nghiệp nói đến chỗ này, không thể không nhìn thoáng qu Diệp Trần, mới tiếp tục nói:

"Lại bị chiến thần Hoa Hạ có danh xưng Diệp Thiên ca đánh bại, đồng thời buộc hắn lập xuống lời thề, cả đời không được bước vào Hoa Hạ!"

Đường Nghiệp và Tào khôn đều gần như biết được thân thế của Diệp Thần, cho nên không dám nói thêm gì về Diệp Thiên Ca, nhưng Ngô Bá Hùng thì không biết, nghe được điều này, lập tức nhịn không được hưng phấn nói:

"Diệp Thiên Ca là chiến thần của Hoa Hạ! Người ngày tôi nghe nói qua, nghe nói tuổi tác của người này so với tôi không khác mấy, còn chưa tới năm mươi tuổi, nhưng đã là cao thủ đứng đầu trong quân đội Hoa Hạ chúng ta, mà Diệp gia sau lưng của hắn, càng là đại gia tộc được xếp vào hạng mười vị trí đầu, nhân tài trong gia tộc xuất hiện lớp lớp!"

Ngô Bá Hùng càng nói càng hưng phấn, Đường Nghiệp đứng ở một bên nhịn không được nhắc nhở:

"Ngô lão đệ, ngươi nói ít đi thôi!"

Ngô Bá Hùng không rõ ràng cho lắm, nhưng hắn đối với Đường Nghiệp từ trước đến này luôn kính trọng, lập tức ngậm miệng không nói thêm câu nào nữa, nhưng trong lòng âm thần buồn bực.

Tào Khôn vội vàng kéo chủ đề về, nói:

"Vậy Đường lão coi là Bạch Thiên Hành này có thể báo thù sư đệ của mình mà vi phạm lời thề hay không?"

Đường Nghiệp trầm ngâm một lát, lắc đầu nói:

"Chắc là sẽ không! Bạch Thiên Hành này mặc dù là một đại ma đầu giết người không chớp mắt, nhưng bình sinh rất trọng lời hứa, cũng không đến nỗi sẽ tự hủy thanh danh!"

Tào Khôn và Ngô Bá Hùng lập tức thi nhau thả lỏng thở phào nhẹ nhõm.

Vận mệnh của bọn họ bây giờ, đã liên hệ chặt chẽ với Diệp Trần, nếu như Diệp Trần xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy bọn hắn thậm giá cả gia tộc ở phía sau, rất có thể sẽ đứng trước tai họa ngập đầu.

Diệp Trần chẳng hề để ý, thản nhiên nói:

"Quản hắn là Bạch Thiên Hành, hay là Diệp Thiên Ca, bọn họ tốt nhất đừng có đến chọc ta, bằng không ta sẽ để cho bọn họ trả cái giá bằng máu!"

Ba người nghe vậy, lập tức ngạc nhiên nhìn nhau.

Truy rằng trong lòng bọn họ Diệp Trần sớm đã có sự tồn tại như thiên thần, thế nhưng Bạch Thiên Hành và Diệp Thiên Ca, đều không phải nhân vật tầm thường, nhất là Diệp Thiên Ca chiến thần của Hoa Hạ, nghe nói đã sớm vượt qua cảnh giới tông sư Hóa Kình, bằng không cũng sẽ không được gọi là người số một trong quân đội Hoa Hạ.

...

Bốn người lại hàn huyên một lúc, ba người Đường Nghiệp thấy Diệp Thần có chút không hứng thú, lập tức đều rất thức thời chuẩn bị cáo từ rời khỏi.

Diệp Trần chợt cười nói:

"Vào cái là nói chuyện, đều quên mời các ngươi uống chén nước!"

Nói xong, Diệp Trần hướng về phía hồ nước trong vắt thấy đáy, vẫy tay một cái,

Sưu! Sưu! Sưu!

Trong hồ nước, lập tức bắn ra ba cột nước, vừa khéo rơi vào ba chén trên bàn đá trong đình nghỉ mát.

"Ba vị uống một chén nước rồi hẵng đi a!"

Ba người liếc nhau một cái, mặt mũi lập tức tràn đầy vẻ mừng như điên, vội vàng nói một tiếng cảm ơn, sau đó hai tay nâng chén lên, giống như bê châu báu, chậm rãi uống một hớp,

Thở ra ~

Nhìn qua nước trong hồ không có gì lạ, sau khi tiến vào trong bụng của ba người, ba người lập tức cảm nhận được một cỗ năng lượng vô cùng mát mẻ, trong nháy mắt rót vào lục phủ ngũ tạng của mình, giống như khắp toàn thân từ trên xuống dưới mỗi một cái tế bào, vào lúc này đều từ trong ngủ mê mà thức tỉnh, thực sự thoái mái nói không nên lời!

"Quả nhiên là thần thủy!"

"Quá thần kỳ!"

"Đời này của ta chưa bao giờ cảm thấy thoải mái được buông lỏng giống như bây giờ!"

...

Tuy rằng ba người trước đó đối với Diệp Trần là tin tưởng không nghi ngờ, nhưng dù sao không có tự mình trải nghiệm, bây giờ sau khi nếm thử, lúc này mới lĩnh hội được chỗ thần kỳ từ thần thủy.

Chỉ một chén nước nho nhỏ, ba người uống ước chừng hơn mười phút, mới hoàn toàn uống xong, hơn nữa một giọt cũng không có để sót!

Sau khi ba người uống xong, Diệp Trần mới nói:

"Các ngươi trở về, riêng phần mình có thể mang về cho mình một chút thần thủy, chia cho người nhà của các ngươi sử dụng, tuy rằng nước này không trị được bệnh nan y, nhưng lại có thể cải thiện thể chất, mỗi ngày sử dụng một chén nhỏ, có thể bách bệnh không sinh!"

Nói đến đây, Diệp Trần dừng lại một chút, lại nói tiếp:

"Còn về phần tiêu thụ thần thủy này, ba người các ngươi tiến hành thương nghị, chờ thương lượng ra một phương án hợp lý, lại tới tìm ta đi!"

Nói xong lời này, Diệp Trần hướng ba người khoát tay áo, ba người hiểu ý, lập tức thi nhau đứng dậy cáo từ.

...

Sau đó liên tiếp hơn mười ngày, Diệp Trần gần như chân không bước ra khỏi cửa, luôn ở trong Thanh Long đại trận, ngày đêm tu luyện.

Ở vào lúc ngày thứ ba, tu vi cũng đã đột phá đến cảnh giới Luyện Khí tầng bảy.

Chỉ có điều, tu vi sau khi bước vào giai đoạn Luyện Khí hậu kỳ, tốc độ tu luyện rõ ràng giảm đi rất nhiều, cho dù có Thanh Long đại trận hỗ trợ, ở trong thời gian mười ngày này, thế nhưng khó khăn lắm mới đạt tới Luyện Khí tầng tám.

"Dựa theo tốc độ tu luyện bây giờ của ta, coi như tu luyện ngày đêm, chỉ sợ cũng phải mất hai ba tháng, mới có thể đạt tới Luyện Khí tầng chín đỉnh phong, mà muốn đột phá tới cảnh giới Trúc Cơ kỳ mà chỉ dựa vào tu luyên không thôi thì không được, nhất định cần phải có thời cơ..."

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần dứt khoát kết thúc quá trình khổ tu, dù sao lấy thực lực hôn nay của hắn, phóng tầm mắt nhìn cả thế giới này, trừ khi là sử dụng lực lượng của một quốc gia tiến hành vây quét đối với hắn, hoặc là sử dụng loại hình vũ khí hạng nặng đạn hạt nhân, bằng không đối với hắn chắc là đã không thể tạo thành bất cứ uy hiếp gì.

Mười mấy ngày này, hắn ngoại trừ thỉnh thoảng gọi điện thoại di động tâm sự với Tô Lam, ngoài ra gần như không có bấ kỳ trao đổi nào với bên ngoài, bây giờ từ trong khổ tu giải thoát ra, lập tức cảm thấy có chút buồn bực, thế là đi ra khỏi biệt thự, lượn lờ ở xung quanh giải sầu.

Tiểu khu Tử Kim Sơn vốn là rất lớn, mà biệt thự số 1 này, lại vừa đúng ở vị trí vắng vẻ, độc chiếm hẳn một cái đỉnh núi, cho nên xung quanh rất yên tĩnh.

Diệp Trần tùy tiện đi dạo ở xung quanh một lúc, mắt thấy sắc trời đã dần tối, lúc này mới chuẩn bị trở về.

Tuy nhiên, hắn ở trên đường trở về, chợt nghe phía trước truyền đến hai giọng nói quen thuộc,

"Anh, chúng ta đợi ở chỗ này đã hơn mười ngày rồi, làm sao ngay cả bóng người cũng không thấy? Vị Diệp tiên sinh kia thật là ở chỗ này sao?"

"Đương nhiên là thật! Chỉ có điều thế ngoại cao nhân giống như Diệp tiên sinh này, khẳng định là thần long thấy đầu không thấy đuôi, sao có thể dễ dàng nhìn thấy như vậy? Chỉ cần chúng ta bền lòng, chắc chắn có thể nhìn thấy vị Diệp tiên sinh này!"

Diệp Trần nghe giọng nói có chút quen tai, không thể không lần theo nơi phát ra giọng nói nhìn một cái, không nghĩ tới lại là hai anh em Lâm An Nhiên và Lâm Nhược Nhiên!

Chỉ nghe thấy, Lâm An Nhiên lại nói tiếp:

"Chờ lúc anh gặp được Diệp tiên sinh, nhất định phải bái ngày ấy làm thầy, như vậy ông và cha, khẳng định sẽ nhìn anh với một cặp mắt khác!"

Lâm Nhược Nhiên thì vẻ mặt mong đợi nói:

"Nghe nói vị Diệp tiên sinh này, tuổi tác không chênh lệch với em nhiều, bây giờ cũng đã là kiêu hùng uy chấn một phương, ngay cả Hà gia ở Lâm Châu cũng được ngài ấy hàng phục, nhiều đại lão ở Vân Châu, bọn họ đối với ngài ấy quỳ bái, cũng không biết là có dáng vẻ ra sao?"

Diệp Trần nghe được lời nói của hai người này, thế mà ở sau lưng nghị luận chính mình, không thể không cảm thấy buồn cười, thân thể nhoáng một cái, cũng đã lách qua hai người, tới một con đường khác trở về.

Tuy nhiên để hắn không có nghĩ tới, lúc ở trên một con đường khác, lại gặp phải một người quen khác...

P/S: Ta thích nào....