Đem cái hộp đặt ở trên bàn, Diệp Tinh mở nó ra mỉm cười nói.

Nhất thời ánh mắt Địch Kiến Cường gắt gao nhìn chằm chằm lam linh chi xuất hiện trước mắt.

Đây là gốc lớn thứ hai được Diệp Tinh lấy ra trong ba gốc lam linh chi.

"Toàn thân màu xanh da trời, phía trên còn có hoa văn kỳ bí màu đen. Lam linh chi này so với một gốc cây tôi lấy được lúc trước còn lớn hơn một phần. "Địch Kiến Cường chỉ cảm thấy trái tim mình không ngừng đập, lơ đãng đi về phía trước một bước, vươn tay muốn cầm lên nhìn kỹ một chút.

Đây chính là thứ ông ta nằm mơ cũng muốn có được.

"Ba." Phía sau, Địch Minh Chí cẩn thận chạm vào ông ta một chút.

Địch Kiến Cường nhất thời phản ứng lại, sắc mặt ông ta trở nên bình tĩnh, sau đó nhìn Diệp Tinh nói: "Diệp tổng, lam linh chi trước mắt cùng lam linh chi của công ty chúng tôi quả thật rất giống nhau, chúng tôi nguyện ý mua."


"Tôi lấy ra chính là đến để bán." Diệp Tinh gật gật đầu, nói: "Không biết Địch tổng có thể ra giá bao nhiêu?"

Ánh mắt Địch Kiến Cường chuyển động một chút, phân tích: "Tôi nói một chút về cây lam linh chi của công ty chúng tôi, thể tích của cây lúc trước chúng tôi lấy được kia so với thể tích của một gốc trước mắt này nhỏ hơn một chút, màu sắc cũng không có tươi sáng như vậy. Thực vật của thiên nhiên, nói chung càng tươi sáng thì đều là những cây tốt đẹp, chẳng hạn như nhân sâm dài dưới đất, đơn giản, nhưng có một vai trò rất lớn. Gốc lam linh chi này tựa như đã xảy ra một ít biến hóa, tôi cũng không thể nào nói rõ là biến hóa tốt hay là biến hóa xấu.

Nói xong ông ta cẩn thận nhìn Diệp Tinh một cái, nói: "Nếu như là biến hóa xấu như vậy tác dụng của linh chi sẽ rất ít, nhưng mà chúng tôi vẫn sẽ mua, tuy nhiên về phương diện giá trị của cây này sẽ thấp hơn một chút."

Khuôn mặt Diệp Tinh bình tĩnh nói, nói: "Địch tổng, lam linh chi này lúc trước đã được kiểm tra qua, bên trong đều là thứ có lợi cho cơ thể con người."

"Kiểm tra không thể hoàn toàn nói rõ cái gì, có khả năng lam linh chi này còn chưa hoàn toàn biến dị hết. Không nói những thứ khác, cây lam linh chi này của cậu cùng một gốc cây mà tôi lấy được trước kia quả thật có một số chỗ khác nhau.” Địch Kiến Cường phân tích.

"Ồ? Nếu đã như vậy, Địch tổng ra giá như nào?" Diệp Tinh bưng chén trà trong tay lên, chậm rãi thưởng thức trà.

"Công ty chúng tôi vẫn luôn nghiên cứu lam linh chi, tuy rằng cây trước mắt khác với những gì chúng tôi phát hiện lúc trước, nhưng chúng tôi vẫn nguyện ý lấy giá cao thu mua." Địch Kiến Cường trầm mặc vài giây nói: "Tôi có thể ra giá một trăm triệu."

Trên thực tế Địch Kiến Cường tuy rằng không thể xác định cây trước mắt này có phải là lam linh chi hay không, nhưng ông ta có hơn 99% khả năng xác định đúng, nếu để một người bình thường lấy được, ông ta cũng bỏ ra nhiều nhất là mười triệu mà thôi.

"Một trăm triệu quá ít." Diệp Tinh cười cười nói.

"Diệp tổng, linh chi phân ra rất nhiều loại, linh chi bình thường cũng chỉ có mấy trăm ngàn, một trăm triệu đã là giá cao rồi." Bên cạnh, Địch Minh Chí đi ra nói.

Theo anh ta thấy, một trăm triệu thu mua gốc lam linh chi này tuyệt đối là đủ rồi.


Diệp Tinh nhìn Địch Minh Chí một cái, nói: "Anh cảm thấy tôi thiếu một trăm triệu sao?"

Địch Minh Chí nhất thời á khẩu không nói nên lời, chỉ riêng một bộ Giới Nguyên Châu, tiền Diệp Tinh kiếm được đã đạt tới bốn tỷ, tốc độ kiếm tiền như vậy hầu như không có bất luận kẻ nào có thể địch nổi.

Một trăm triệu này ở Diệp Tinh xem ra quả thật không tính là cái gì.

- Không biết Diệp tổng cho rằng giá cả nào thì thích hợp? Địch Kiến Cường nhìn Diệp Tinh, trầm mặc một chút bỗng nhiên hỏi.

- Ba tỷ! Diệp Tinh Tư thăm dò nói một chút.

CMN!

Cái giá này không chỉ khiến hai người Địch Kiến Cường hoảng sợ, ngay cả Chu Kinh Thiên cũng giống vậy.

Cho dù gốc lam linh chi này so với cái gốc Diệp Tinh bán cho ông ta lớn hơn một chút, thế nhưng ba tỷ nhiều lắm, cái này đều vượt qua điểm mấu chốt trong tâm lý của ông ta.


- Diệp tổng, không phải cậu đang nói giỡn với tôi đó chứ? Địch Kiến Cường nhìn Diệp Tinh, thanh âm cũng có chút trầm xuống.

Diệp Tinh cười cười, nói: "Đương nhiên không phải, ba tỷ chuyển khoản xong, gốc lam linh chi này chính là của ông."

Sắc mặt Địch Kiến Cường hoàn toàn không hề dễ nhìn, tổng vốn hóa thị trường của công ty bọn họ nhiều nhất cũng chỉ là mười tỷ, kết quả Diệp Tinh mở miệng chính là hơn một phần ba.

Mười tỷ kia còn có một ít đều là tài sản cố định, còn có một ít cổ phần đầu tư vào các công ty khác, nếu thật sự muốn lấy ra ba tỷ, những cổ phần kia khẳng định phải bán đi rất nhiều.

"Diệp tổng, cho dù đây chân chính là lam linh chi, cũng không có khả năng có giá trị nhiều tiền như vậy! Công ty chúng tôi hoạt động gần hai mươi năm, phải mất vô số tâm huyết mới khiến cho công ty phát triển đến mức hiện tại, giá cả cậu nói chúng tôi căn bản không thể đồng ý.” Địch Kiến Cường nhìn chằm chằm Diệp Tinh nói.

- Chẳng lẽ Địch tổng chịu ra giá lại không nhận định đây chân chính là lam linh chi? Diệp Tinh cười cười nói: "Dựa vào hoạt động mười mấy năm của công ty các ông, phỏng chừng trong thời gian cực ngắn sẽ đem lợi ích của lam linh chi đạt tới lớn nhất, ba tỷ này cũng không phải rất đắt."