Dựa vào thực lực trước đó của Diệp Tinh cho dù có biết trong cơ thể Bảo Nhi có ấn ký, hắn cũng không phát hiện được.

"Ta xem xem có thể lấy ra được không."

Trong khe nứt hỗn độn này, tộc Hạt Nguyên không cách nào cảm ứng được dấu vết tồn tại, nhưng chỉ cần rời đi, chắc chắn sẽ bị cảm ứng.

Ý thức chạm tới ký hiệu đó, Diệp Tinh muốn loại trừ nó.

"Thúc thúc." Nhưng vừa muốn loại trừ, tiểu Bảo Nhi đang ăn linh quả đau đớn kêu lên một tiếng.

"Bảo Nhi." Thấy bé gái như vậy, Diệp Tinh vội vàng ngừng lại.

"Thúc thúc, ta đau quá." Bé gái được Diệp Tinh ôm vào lòng, ôm ngực.

Cô bé gầy còm nhỏ bé, thậm chí nước mắt đã chảy ra ngoài, mắt đo đỏ, trông vô cùng yếu đuối.

"Đều tại ta, Bảo Nhi, đều tại ta không tốt, Bảo Nhi không khóc." Diệp Tinh chỉ cảm thấy tim mình cũng sắp vỡ tan, nhẹ nhàng ôm bé gái.

Hắn tìm được Bảo Nhi trong lòng liền âm thầm thề tuyệt đối không để Bảo Nhi phải chịu bất kỳ thương tổn nào nữa, kết quả giờ đây bản thân lại tạo ra thương tổn cho cô bé.

Bên cạnh, tiểu Hắc vội vàng hỏi: "Thế nào?"


Diệp Tinh ôm bé gái, trong mắt tràn ngập vẻ lạnh lẽo, nói: "Đại đạo chi chủ này dùng một phương pháp đóng dấu rất độc ác, nếu lấy ấn ký này ra, tính mạng Bảo Nhi cũng không còn nữa."

"Cái gì?" Nghe vậy trong mắt, tiểu Hắc cũng là lộ ra hung quang: "Những người tộc Hạt Nguyên này thật là đáng chết."

Nó cũng rất yêu thích Bảo Nhi ngoan ngoãn này.

Trên thực tế, ban đầu năng lực tầm bảo của Bảo Nhi quả thật rất kinh người, tìm được rất nhiều bảo vật cho tộc Hạt Nguyên, vì để khống chế hoàn toàn, đại đạo chi chủ am hiểu ấn ký nhất tộc Hạt Nguyên con dấu đặc biệt lưu lại ấm kí trong cơ thể tiểu Bảo Nhi, chính là để đề phòng bé trốn đi.

Trong mắt Diệp Tinh tràn ngập ánh sáng lạnh lẽo, hắn nhìn bé gái, trên mặt lại tràn ngập vẻ thương tiếc.

"Thúc thúc, vừa nãy Bảo Nhi lại bị bệnh rồi." Bé gái lau nước mắt, yếu đuối nói.

"Sẽ không, Bảo Nhi sẽ không bị bệnh nữa, ta bảo đảm." Diệp Tinh ôm tiểu Bảo Nhi, vội vàng nói.

Mặc dù Bảo nhi chỉ đau một chút thôi, nhưng hắn lại vô cùng đau lòng.

"Thật sao?" Bé gái nằm trong lòng Diệp Tinh, nhưng cô bé lại có chút lo lắng, nói: "Thúc thúc sẽ vì Bảo Nhi bị bệnh, không tìm được bảo vật mà vứt bỏ Bảo Nhi ư?"

Trước đó, lúc cô bé bị bệnh chẳng có ai quan tâm bé, giờ bé lại không tìm được bảo vật, chẳng còn chút tác dụng nào.

Lời nói của cô bé nhỏ bé khiến cho người khác vô cùng đau lòng.

"Vĩnh viễn không." Diệp Tinh vội vàng nói: "Ba là ba ba của Bảo Nhi, vậy nên vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ Bảo Nhi.”

"Ba ba?"

Nghe vậy, bé gái ngây ra, ngay sau đó thất thần nói: "Bảo Nhi không có ba mẹ."

"Có." Diệp Tinh vội vàng khẳng định.

Hắn trầm lạnh lùng, bình tĩnh trước mặt tất cả mọi người, thậm chí sắc mặt không hề thay đổi khi bị đại đạo chi chủ đuổi giết, nhưng ở trước mặt bé con lại có chút cảm giác tay chân luống cuống.

"Bảo Nhi vẫn luôn có ba mẹ, chỉ là ba mẹ không cẩn thận đánh mất Bảo Nhi." Diệp Tinh giải thích với cô bé.


Sau khi nói xong, hình dáng của hắn lại biến đổi, biến thành dáng vẻ của Kiếm Ngân.

"Ấy, thúc thúc, là thúc à." tiểu Bảo Nhi ngạc nhiên nhìn Diệp Tinh bỗng nhiên biến đổi khuôn mặt.

Cô bé nhớ rất sớm lâu trước kia đã gặp được một thúc thúc rất tốt ở một nơi nào đó, hiện giờ lại xuất hiện trước mắt.

"Là ta, đều trách ta lần trước không nhận ra Bảo Nhi." Diệp Tinh vội vàng nói, hắn lại biến hóa, ngay sau đó biến thành hình dáng của bản thể.

"Bảo Nhi con xem, có phải chúng ta trông rất giống nhau không?" trước người Diệp Tinh xuất hiện một tấm gương, chiếu lên hình ảnh của hắn và cô bé, trên mặt hắn tràn ngập nụ cười nịnh nọt.

"Thật sự rất giống đó." tiểu Bảo Nhi ngạc nhiên nói, dường như đã tin tưởng mấy phần: "Thúc thúc, ngươi thật sự là ba ta ư?"

"Đúng vậy, đều do ba ba không tốt, đánh mất con." Diệp Tinh ôm bé gái, nói: "Bây giờ mẹ vẫn đang ở nhà đợi con đó."

Trên khuôn mặt yếu đuối của cô bé lộ ra một nụ cười, bé nắm lấy vạt áo Diệp Tinh, chớp chớp đôi mắt hồn nhiên, lại có chút không yên lòng, nói: "Bây giờ Bảo Nhi vô dụng, luôn bị bệnh, ba mẹ sẽ vứt bỏ Bảo Nhi ư?"

Trên mặt bé vẫn còn một giọt nước mắt, sắc mặt trắng bệch, thân thể nhỏ bé hơi co lại.

"Vĩnh viễn không." Diệp Tinh vội vàng thề.

Bảo đảm một hồi lâu, cô bé mới thật sự yên lòng, trên khuôn mặt nhỏ bé tràn ngập vẻ vui mừng.

Nhìn nụ cười trên mặt tiểu Bảo Nhi, tâm trạng Diệp Tinh lập tức tốt lên.

Nhìn Diệp Tinh bên cạnh đang dỗ bé gái, trong mắt tiểu Hắc lộ ra vẻ hâm mộ, sâu trong đáy mắt có một chút thương tâm.


Có thể trên thế giới này nó chẳng còn người thân nào nữa.

Dường như chú ý tới tiểu Hắc bên cạnh, Diệp Tinh cười một tiếng, nói: "Tiểu Hắc, sau khi rời khỏi nơi này ta giúp ngươi tìm một đối tượng có được không?"

"Thôi đi." Tiểu Hắc lắc đầu một cái, lườm Diệp Tinh, nói: "Đám người phàm các ngươi, ta đây coi thường."

Nghe vậy, Diệp Tinh tức giận nói: "Có thể nói chuyện tử tế được không."

Tiểu Hắc bĩu môi, ánh mắt nó nhìn về phía xa, dường như lộ ra vẻ hưng phấn, nói: "Diệp Tinh, từ giờ tới lúc nhị sư huynh ngươi tới còn phải một thời gian nữa, khoảng thời gian này chúng ta đi dạo trong khe nứt hỗn độn này thì sao?"

Trước đó nó rất hứng thú, nhưng phải chăm sóc tiểu Bảo Nhi.

"Được." Nghe vậy, trong lòng Diệp Tinh động một cái, gật đầu cười.

Hắn ôm bé gái nhỏ bé, trên người xuất hiện một tấm màng mỏng kỳ lạ, bao phủ lấy, sau đó hắn đạp một cái rời khỏi khu vực nham thạch.

"Rào rào rào!"

Rất nhiều khí lưu hỗn độn nặng nề đánh tới, đánh vào tấm màng mỏng đó nhưng không tạo thành bất cứ thương tổn gì.