Khoảng nửa tiếng trôi qua, rốt cuộc bọn họ đã tới một nơi. Nơi này là một khối nham thạch nhô ra, giống như đá ngầm trong đại dương vậy, bất nhưng đường kính cũng đạt tới mấy chục cây số.

Rõ ràng khí lưu hỗn độn bay trên tảng đá ít đi rất nhiều, dường như không thể thấy, rất kỳ lạ.

Vút!

Thân ảnh Diệp Tinh nhanh chóng dừng lại phía trên, hắn cảm nhận một, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ: "Trên nhảm thạch này không có bất cứ uy áp nào."

"Tất nhiên rồi, nơi mà ta tìm có thể kém được ư?" Tiểu Hắc tự hào nói.

Diệp Tinh cười một tiếng, hắn vung tay lên, sau đó trước người xuất hiện một bé gái, bé gái trông chỉ mới ba, bốn tuổi, sắc mặt cũng vô cùng trắng bệch.

"Thúc thúc, đây là nơi nào nha?" Tiểu Bảo Nhi xuất hiện, tò mò nhìn bốn phía.

"Nơi này là sâu trong khe nứt hỗn độn, Bảo nhi ngươi sợ ư?" Diệp Tinh ngồi xổm xuống, xoa đầu bé gái đầu, dịu dàng nói.

"Có thúc thúc ở đây, Bảo Nhi không sợ." Tiểu Bảo Nhi lắc đầu nói.

Khoảng thời gian này, Diệp Tinh đối xử rất tốt với bé, rõ ràng cô bé đã sinh ra sự ỷ lại vào Diệp Tinh.

"Thật dũng cảm." Diệp Tinh khen ngợi hai câu, sau đó cười nói: "Bảo Nhi, bây giờ ngươi và tiểu Hắc của thúc thúc ở chung một chỗ, tạm thời có nó chăm sóc cho ngươi."


"Thúc thúc, ngươi phải đi ư?"

Nghe vậy, tiểu Bảo mà lập tức lo lắng, kéo chặt vạt áo Diệp Tinh, trên khuôn mặt nhỏ bé là sự sợ hãi.

"Ta sẽ không đi." Diệp Tinh cười nói: "Ta tu luyện ở nơi này."

"Ồ." Nghe Diệp Tinh như thế nói, bé gái mới yên lòng, ngoan ngoãn gật đầu.

"Tiểu Hắc, Bảo Nhi tạm thời do ngươi chăm sóc." Diệp Tinh quay đầu nhìn về phía sâu róm đen.

Trong lòng Tiểu Hắc động một cái, nhìn Diệp Tinh hỏi: "Ngươi sắp đột phá hả?"

"Ừ." Diệp Tinh gật đầu một cái, trong mắt lộ ra một tia sáng: "Ta cảm thấy bình cảnh của đạo tắc tử vong đã rất gần, nhiều nhất không quá một tháng là có thể đột phá."

Trong mắt Diệp Tinh lộ ra một tia sáng. Mấy ngày trước hắn đã hoàn toàn chạm tới bình cảnh.

"Tháng cuối cùng ta không muốn có bất kỳ sự phân tâm nào, vậy nên ngươi chăm sóc Bảo Nhi một chút." Diệp Tinh nói.

Tiểu Hắc gật đầu, nói: "Không thành vấn đề."

Nó bay đến trước mặt Bảo Nhi, cười hì hì nói: "Bé con, mau gọi ta là thúc thúc."

"Chào thúc thúc." Bảo nhi ngoan ngoãn nói.

Trong đôi mắt ngây thơ của cô bé tràn ngập vẻ tò mò, nhìn tiểu Hắc hỏi: "Thúc thúc, sao trên đầu ngươi lại có hai cái sừng vậy? Đây là sừng rồng thật sao? Trước kia ta từng nghe người khác nhắc tới, chân long có sừng đều rất lợi hại."

Tiểu Hắc: "o(╥﹏╥)o "

Nó không nhịn được mà nói phỉ báng trong lòng: Đây là ba ba khốn kiếp của ngươi đánh đó.

Nhìn hai người, Diệp Tinh cười một tiếng, hắn hít thở sâu một hơi.

"Tiếp theo, cái gì cũng không cần quan tâm, dốc sức đột phá đến bất tử cảnh!"

Tu luyện nhiều năm như vậy, hắn chỉ còn cách Bất Tử Cảnh một bước.

...


Thời gian ngày qua ngày, bên ngoài gió nổi mây vần, lúc này Diệp Tinh lại hoàn toàn chuyên tâm lĩnh ngộ đạo tắc.

Chớp mắt một cái đã là một tháng sau.

"Thúc thúc Tiểu Hắc, ta đói." trên nham thạch khổng lồ, bé gái nhìn sâu róm nhỏ nói.

"Cho ngươi." Tiểu Hắc lập tức lấy mười mấy linh quả ra, bỏ vào bên trong túi bảo vật của tiểu Bảo Nhi.

Nó nhìn tiểu Bảo Nhi, lẩm bẩm trong lòng: "Tốc độ tiêu hao linh quả của vật nhỏ này đúng là nhanh, thảo nào thế lực tộc Hạt Nguyên không muốn cung cấp, mặc cho tự sinh tự diệt."

Trong thời gian ngắn ngủi, tài nguyên mà tiểu Bảo Nhi tiêu hao tương đương với tài nguyên của mấy vị chân linh cảnh, cứ tiếp tục như vậy ai mà nuôi nổi.

"Có điều đối với Diệp Tinh mà nói bé con này không có bất cứ áp lực gì."

Diệp Tinh gi ết chết nhiều bất tử cảnh như vậy, tài nguyên trên người nhiều tới mức nào?

Bay một vòng nhàm chán trên nham thạch, ánh mắt tiểu Hắc nhìn về phía Diệp Tinh.

"Đã qua một tháng rồi, sao Diệp Tinh còn chưa đột phá vậy?"

"Hửm?" Trong lòng đang lẩm bẩm, bỗng nhiên trên người Diệp Tinh xuất hiện một luồng dao động vô cùng kỳ lạ.

Lúc này, Diệp Tinh đang ngồi khoanh chân trên mặt bỗng nhiên lộ ra vẻ vui mừng

"Giây phút cuối cùng rồi!"


Bình cảnh của hắn đã đến bước cuối cùng, lúc này giống như một tờ giấy mỏng vậy, có thể đâm thủng một cách dễ dàng.

Hít thở sâu một hơi, Diệp Tinh lập tức vận chuyển đạo tắc tử vong.

Oành!

Vừa mới vận chuyển, toàn bộ thân thể Diệp Tinh lập tức đều bị ánh sáng màu đỏ bao phủ

"Răng rắc!"

Dường như trong cơ thể Diệp Tinh truyền đến một tiếng nứt vỡ.

Bình cảnh đạo tắc tử vong của hắn nháy mắt bị chọc thủng một cách dễ dàng, ánh sáng màu đỏ trên người đại thịnh.

Ong...

Theo bình cảnh tử vong bị xông phá, không gian lập tức rung lên, khí lưu hỗn độn xung quanh nham thạch không ngừng cuộn lên dưới sự rung động này.

Dường như có rất nhiều năng lượng kỳ lạ dung nhập vào trong cơ thể Diệp Tinh.

Theo những năng lượng kỳ lạ này, Diệp Tinh cảm giác bản thân dần dần thành lập một chút liên hệ với trời đất, dường như hắn cảm nhận được sự mênh mông của trời đất.