Mặc kệ Trịnh Tiểu Tuệ và Cố Hạo nghĩ gì, Diệp Tinh lái xe ra khỏi cửa hàng xe hơi, sau đó liền gọi điện thoại cho Lâm Tiểu Ngư.

Alo! Rất nhanh, điện thoại kết nối, thanh âm thanh thúy của Lâm Tiểu Ngư truyền đến.

Tiểu Ngư, em hiện tại đang ở đâu vậy? Diệp Tinh hỏi.

Em đang ở cùng Mộng Mộng và San San, cùng các cô ấy đi dạo phố.

Vậy anh lập tức tới tìm em.

Diệp Tinh cười nói vài câu rồi cúp điện thoại! !.

Trong trung tâm thương mại Bảo Long, Lâm Tiểu Ngư cầm điện thoại di động trong tay.

- Tiểu Ngư, cái miệng nhà cậu gọi tới sao? Trương Mộng cười hỏi.

Ừm, Diệp Tinh nói một lúc nữa sẽ tới nơi này.

Lâm Tiểu Ngư gật đầu.

Ai, thật hâm mộ tình yêu thanh mai trúc mã các cậu, tôi không biết khi nào mới có thể tìm được chân mệnh thiên tử của mình đây a.

Chu San thở dài nói.


Bên cạnh, Trương Mộng liếc mắt nhìn Chu San một cái, nói: Chu San, lần trước tôi thấy một nam sinh xách ấm đun nước cho cậu, đó là đồng hương của cậu đúng không? Anh ta có vẻ rất tốt với cậu, đúng chứ? Không suy nghĩ một chút sao? Anh ta không đáp được ứng tiêu chí lựa chọn vợ chồng của tôi đâu.

” Chu San trợn trắng mắt nói.

Trương Mộng cười cười, không nói gì nữa.

Chu San vẫn luôn muốn tìm một vị cao phú soái, tựa như hoàng tử trong phim truyền hình thần tượng gặp được lọ lem, đối với lọ lem vừa thấy đã yêu thích.

Thế nhưng, đối phương là cao phú soái, loại nữ sinh nào mà không thể tìm được?Nhưng mà cô cũng không nói gì, mỗi người đều có suy nghĩ của mình, cô sẽ không can thiệp cái gì hết.

Bộ quần áo này rất đẹp, các cậu xem tôi mặc như thế nào? Xa xa, Hạ Lâm cầm một bộ quần áo, cười hỏi.

Hạ Lâm, cậu mặc không tốt lắm.

Chu San khoa tay múa chân cười nói.

Cho nên hẳn là rất thích hợp cho cậu mặc.

Nghe được lời của Chu San, Hạ Lâm lại không tức giận, cố ý ưỡn ngực.

Nhóm người lại tiếp tục đùa giỡn lưu manh.

Ước chừng hai mươi phút sau, Lâm Tiểu Ngư lại nhận được điện thoại của Diệp Tinh, đi ra khỏi trung tâm thương mại, mà Trương Mộng, Hạ Lâm, Chu San cũng đi theo.

Chu Lãnh Huyên rất ít khi thấy, Tiền Giai Giai vội vàng làm việc bán thời gian, rất nhiều lúc đều là bốn người các cô đi dạo phố.

Diệp Tinh nói ở chỗ này, sao lại không có người chứ? Lâm Tiểu Ngư nghi hoặc nhìn khắp nơi.

Khi cô đang nhìn xung quanh, một chiếc xe lái đến chỗ cô.

Oa, BMW 7 series mới, giá trị tám mươi vạn, xe sang a.

Trương Mộng nhìn thấy chiếc xe này, ánh mắt tỏa sáng.

Hạ Lâm cùng Chu San cũng tò mò nhìn, các cô rất ít khi nhìn thấy chiếc xe này.

Gì vậy? Dừng lại ở chỗ chúng ta? Mấy người nghi hoặc.

Chiếc xe dừng lại và cửa sổ mở ra sau đó.

Tiểu Ngư.

Thanh niên trên xe mỉm cười hét lên.


Diệp Tinh? Lâm Tiểu Ngư nhìn thấy Diệp Tinh, ngây người một chút, sau đó tò mò nói: Diệp Tinh, đây là xe anh mua sao?Ừm, vừa mới mua.

Diệp Tinh cười nói.

Biết là xe của Diệp Tinh, mấy người Trương Mộng bên cạnh đi tới, Trương Mộng còn tò mò sờ xe một chút, cười hì hì nói: Ông chủ Diệp có tiền a, xe đắt như vậy nói mua liền mua, tôi còn lần đầu tiên nhìn thấy người mình quen lái BMW 7 series.

Diệp Tinh mở cửa hàng thú cưng, tài sản hơn mười triệu, chiếc xe này trong mắt các cô xem ra mua được cũng là chuyện bình thường.

Tiểu Ngư, đang nghĩ chúng ta mua quần áo không có chỗ để, liền đặt ở trong xe Diệp Tinh nhà cậu.

Hạ Lâm cười nói.

Cô ta nhìn Diệp Tinh đã không còn xấu hổ như trước.

- Tiểu Ngư, các người đang mua quần áo sao? Diệp Tinh tò mò hỏi.

Ừm.

Lâm Tiểu Ngư cười gật đầu.

Suy nghĩ một chút, Diệp Tinh nói: Các người chờ tôi một chút, tôi đi đỗ xe trước.

Dường như thời gian dài như vậy, Diệp Tinh cũng chưa từng mua quần áo cho Lâm Tiểu Ngư.

Sau đó, Diệp Tinh cùng Lâm Tiểu Ngư, nhìn thấy thích liền muốn mua cho cô, dưới sự phản đối kịch liệt của Lâm Tiểu Ngư, cuối cùng chỉ mua ba bộ quần áo.

- Diệp Tinh, em cũng mua quần áo cho anh nhé! Mua xong, Lâm Tiểu Ngư bỗng nhiên nhìn Diệp Tinh cười hì hì nói.

Đúng vậy, ông chủ Diệp có tiền như vậy, nên mua cho mình một ít quần áo tốt để mặc.

Bên cạnh, Trương Mộng cười nói.


Diệp Tinh suy nghĩ một chút, cũng không có phản đối.

Lâm Tiểu Ngư chọn trang phục cho hắn, một thân âu phục thẳng tắp, đem thân hình của hắn cơ hồ hoàn toàn tôn lên.

Trong nhiều tháng luyện thể, thân hình Diệp Tinh gần như hoàn mỹ.

Không tồi nha.

Lâm Tiểu Ngư nhìn kiệt tác của mình, cười hì hì gật gật đầu.

Wow! Tiểu Ngư, Diệp Tinh nhà cậu bình thường nhìn qua dáng người bình thường, nhưng mặc âu phục lại có dáng người tốt như vậy.

- Mấy người Trương Mộng cũng kinh hô, ánh mắt tỏa sáng.

Mặc bộ đồ tây vào, Diệp Tinh nhìn qua quả có tinh thần rất nhiều.

Dạo một hồi lâu ở trung tâm thương mại, cuối cùng Diệp Tinh lái xe đưa mấy người Lâm Tiểu Ngư xuống dưới ký túc xá mới rời đi.

Tiểu Ngư à, bạn trai của cậu quá thân mật phải không? Vừa rồi hắn ước gì đem tất cả quần áo đều mua đi, thật sự rắc cho chúng tôi một nắm thức ăn cho chó.

“Đúng vậy, Tiểu Ngư, lần sau đi dạo phố tuyệt đối không thể gọi Diệp Tinh.

.