Editor: Sakurahuong
Beta: Tiểu Tuyền
Trương thị sửng sốt một chút rồi đem khoai tây để qua một bên, xong đi lấy đậu giác được cắt tới đưa cho Chu thị.
Chu thị không có đón lấy mà đứng dậy trừng mắt với Trương thị. “ Đúng là khen ngược ngươi mà, làm thức ăn một mình cũng không xong, cái gì
cũng trông cậy vào cái lão bà tử ta đây, đã lớn tuổi như vậy còn phải ở
một bên hầu hạ mấy tiểu tức phụ các ngươi.”
Đây là làm sao a, tìm xương trong trứng gà mà, dù cho Trương thị làm
gì thì cũng không đúng. Người ta nói tượng đất cũng có công dụng của
tượng đất, vậy mà Trương thị nghe vậy cũng thật không có tức giận. Bất
quá ngay cả Mạn Nhi cũng không nhìn được.
“ Nội, mới vừa rồi nương bỏ dầu như vậy là muốn xào một bồn lớn khoai tây, ngài lại sợ nhiều dầu. Giờ xào đậu giác ngài lại bỏ thêm rất nhiều dầu nữa chẳng phải là lãng phí sao.” Liên Mạn Nhi không nhịn được mở
miệng nói.
“ Mạn Nhi!” Trương thị nhanh chóng ngăn cản Mạn Nhi nhưng cũng không cản được những lời Mạn Nhi vừa nói.
Liền nghe choảng một tiếng, Chu thị đem cái muỗng ném vào trên kệ bếp.
“ Ta sống vô dụng rồi, một cái tiểu nha đầu như ngươi cũng dám nói
với ta như vậy.” Chu thị thiếu chút nữa lấy tay chọc thủng mắt của Liên
Mạn Nhi.
Trương thị vội vả đem Mạn Nhi kéo vào lồng ngực mình. “ Nương, Mạn
nhi là tiểu hài tử không hiểu chuyện lại vừa té đập vào đầu, ngài đừng
chấp nhặt với nàng.” Trương thị bận rộn khuyên nhủ, “ Mạn Nhi con mau
mau nói xin lỗi với nội đi.”
“ Cái gì tiểu hài tử, đây là ngươi nuông chiều. hừ, phía ngoài hiếu
thuận trong lòng lại ác độc. Đừng cho là ta không biết tâm tư kia của
ngươi, để cho một nha đầu lừa đảo ngang ngạnh với ta.” Chu thị ngược lại hướng Trương thị phát tác.
“ Nương…” Trương thị nhất thời mặt đỏ lên. Trong nồi lại vang lên
tiếng xôi xèo xèo kèm theo tiếng chửi rủa của Chu thị. Trương thị lấy
tay xoa xoa mắt. “ Nương, dầu nóng rồi nếu không để đậu giác vào sẽ bị khét mất.”
Chu thị thấy Trương thị như vậy, muốn mắng tiếp bất quá chỉ hầm hừ nhìn chằm chằm Liên Mạn Nhi.
“ Mạn Nhi, mau nói xin lỗi, nói con sai rồi.” Trương thị lôi kéo Liên Mạn Nhi
Chu thị khắp nơi làm khó ngươi, ta chỉ nói một lời nói thật, khi nào thì sai rồi. Liên Mạn Nhi trong lòng không phục.
“ Nội chúng con sai rồi ngài đừng nóng giận.” Tiểu Thất từ phía sau của Liên Mạn Nhi nhô đầu ra cười nói với Chu thị.
Chu thị thần sắc hòa hoãn một chút nhưng vẫn như cũ nhìn chằm chằm Liên Mạn Nhi.
“ Nhị tỷ, tỷ nếu không xin lỗi chúng ta sẽ không có cơm ăn.” Tiểu Thất đẩy Liên Mạn Nhi giọng thì thầm nhỏ như muỗi nói.
Chỉ vì một câu như vậy, Chu thị thật sẽ làm cho mọi người không được ăn cơm.
“ Nội, con sai rồi,ngài đừng nóng giận.” Liên Mạn Nhi nói, coi như đối phương lớn tuổi nàng nhường nàng ta vậy.
Chu thị lúc này mới hừ một tiếng “ Nhanh lên một chút đem đồ xào, không nên ở đó làm biếng.” Nói xong liền vén rèm đi vào nhà.
“ Nương, con nói sai sao? Nội nói người như vậy mà người một chút cũng không tức giận?” Liên Mạn Nhi hỏi.
Trương thị đang xào thức ăn, tay đang làm ngừng lại một chút. “ Đừng
làm lớn chuyện, nội là trưởng bối, cứ để nội nói ngoài miệng một chút
thì thôi.”
“ Nương như vậy mà nội còn nói người không hiếu thuận kìa.”
Lần này Trương thị quay đi không nói gì cà.
……………………………………………
Trương thị tay chân nhanh nhẹn mới một hồi đã làm xong mấy món ăn
khác. “ Chi Nhi, Ngũ lang, bày ra đĩa đi.” Trương thị gọi hai đứa bé.
“ Cà chưng cũng tốt lắm, để tẩu nói cho nương một tiếng để mang món ăn.” Triệu thị nói.
“ Phiền toái Tam tẩu rồi.” Trương thị cười nói.
“ Nói gì phiền toái hay không phiền toái, muội giúp tẩu rất nhiều.” Triệu thị cũng cười cười.
“ Nương, chúng ta không thể tự mình xới cơm sao, nội mới vừa rồi nói
chúng ta bắt người phải hầu hạ mà.” Liên Mạn Nhi nói. Nàng vừa nói
xong,liền phát hiện mấy người họ đều dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn
nàng. Tại sao, nàng lại nói gì bậy bạ rồi à?
“ Mạn nhi mới tỉnh, có một số việc không nhớ, lại qua hai ngày nữa thì tốt rồi.” Triệu thị an ủi Trương thị.
“ Con lại nói sai cái gì sao?” Liên Mạn Nhi lại càng khó hiểu.
“ Mạn Nhi muội quên à, cà chưng có thịt, món ăn nào có thịt đều được nội tự mình làm.” Liên Chi Nhi nói.
“ Nhị tỷ, ở trong nồi thả bao nhiêu thịt, nội làm sao nhớ được.” Tiểu Thất nói.
“ Mỗi một miếng nội đều nhớ hết.” Liên Diệp Nhi cũng đánh bạo nói.
Liên Mạn Nhi khóe miệng ngập ngừng nhưng cũng không phát ra âm thanh nào.
“ Đều đi vào trong nhà đi, Tiểu Thất con chiếu cố chút tỷ con.”
Trương thị nói. Còn Triệu thị đã đi vào nhà trước nói với Chu thị cà
chưng xong.
“ Nuôi các ngươi có lợi ích gì, ta đây một đống tuổi còn phải hầu hạ
các ngươi.” Chu thị nói như vậy những vẫn đi ra ngoài vừa đi vừa phân
phó Triệu thị “ Còn đứng ngốc ở đó làm gì, lấy cái bàn đến.”
Mọi người vừa đi ra ngoài đem cái bàn, bàn này của Liên gia là làm từ gỗ, rất nặng. Triệu thị, Ngũ lang cùng Chi Nhi một người nâng một cái,
Mạn Nhi, Chi Nhi cùng Tiểu Thất ba người hợp lực nâng một cái khác.Hai
cái bàn đặt ở chung một chỗ tại đầu giường gần chỗ đặt lò sưởi, hai cái
khác cũng ở đầu giường nhưng xa lò sưởi hơn. Liên Chi Nhi nhanh tay
nhanh chân đem vài cái bàn lau qua một lần. Liên Mạn Nhi cùng Triệu thị
đi ra ngoài đem bát đũa mang vào nhà. Còn Chu thị thì đang lấy cà chưng
từ trong nồi ra, Trương thị ở một bên hầu hạ.
“ Một chậu này là bàn của phụ thân ngươi, đặc biệt chuẩn bị.” Chu thị phân phó Trương thị.
Hà thị từ bên ngoài thò đầu vào nói, “ Nương đợi lát nữa hãy ăn cơm, mấy tôn tử của ngài còn chưa có trở lại kìa.”
“ Vậy ngươi còn không mau đi tìm.” Chu thị tức giân nói.
Hà thị nhanh chóng lui đầu trở về, liền ở trong viện lớn tiếng gọi,
một lúc sau thì bốn tiểu tử choai choai từ ngoài cửa lớn hừng hực chạy
vào.
Trong nhà Triệu thị đã lấy bát đũa ấn từng người bày xong. Đầu giường gần lò sưởi đặt hai cái bàn, Liên lão gia tử và các con trai cùng nhau
ngồi, một cái là lão thái thái cùng nữ quyến Liên gia ngồi. Trừ đứa con
lớn nhất của Liên Thủ Nhân cùng đại nhi tức (cháu dâu cả) còn
đang ở trấn trên chưa trở về thì Liên gia coi như là đông đủ. Liên Mạn
Nhi đếm, không khỏi thầm than, Liên gia thật đúng là nhân khẩu thịnh
vượng a.
Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất đã ngồi xuống bên cạnh cái bàn đặt xa lò
sưởi, Tiểu thất mặc dù là nam nhân nhưng vì tuổi còn quá nhỏ nên cũng đi theo Trương thị ăn ở bên này. Liên Diệp Nhi cũng tới đây, thân thiết
cùng Liên Mạn Nhi ngồi chung. Bên cạnh Tiểu Thất là Liên Đóa Nhi, theo
thứ tự kế tiếp là Cổ thị, Liên Hoa Nhi, Liên Tú Nhi, cuối cùng ngồi ở vị là Chu thị. Hà thị mang theo tiểu khuê nữ Liên Nghiền Nhi kéo đến chỗ
Chu thị ngồi, chỉ chừa ra một chỗ trống chật hẹp cho Trương thị, Triệu
thị cùng Liên Chi Nhi. Trương thị, Triệu thị, Liên Chi Nhi từ gian ngoài bưng cơm thức ăn vào bên trong, Liên Kế Hoành (tên của ngũ lang) cũng đi theo hỗ trợ.
“ Ngũ lang, ngươi ngồi đây, đây không phải là việc ngươi cần làm, để nương và muội muội ngươi làm là được rồi.” Chu thị nói.
“ Dạ.” Liên Ngũ lang đáp nhưng cũng giúp đỡ đem cơm bưng đi qua, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh Liên Thủ Tín.
“ Ngũ lang của lão Tứ tựa hồ thích công việc này a.” Hà thị nhếch miệng cười nói.
“ Không có tiền đồ.” Liên Tú Nhi hừ một tiếng.
Liên Mạn Nhi muốn nói nhưng bị Tiểu Thất ở dưới mặt bàn vội vàng nắm
tay nàng, Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút cũng ngậm miệng không nói.
Cơm tối Liên gia rất hào phóng, một cái bồn lớn chứa cơm, một cái
chậu chứa bánh ống, một cái bồn lớn khoai tây sợi xào ớt xanh, một bồn
lớn thịt ba chỉ chưng cà, một cái đĩa xào đậu giác sợi, còn có một bó
cần tây,một chén tương đậu, một đĩa dưa muối. Bên bàn của phía nam nhân
cũng là như vậy bất quá thì số lượng gấp đôi.
Trương thị, Triệu thị cùng Liên Chi nhi đem hết thức ăn mang lên, tất cả mọi người đều lên giường ngồi.Bồn đựng cơm cùng bánh ống đều để bên
cạnh Chu thị, Chu thị lấy muỗng xới cơm, trước tiên xới một muỗng tràn
đầy vào chén đưa cho Liên Tú Nhi, Liên Tú Nhi cũng không nhận lấy mà đưa qua cho Liên Hoa Nhi, Chu thị lại lấy tràn đầy một chén khác đưa qua
lại cho Liên Tú Nhi. Lần này Liên Tú Nhi nhận lấy đặt ở trước mặt mình.
Kế tiếp Chu thị lấy cho mình cùng mấy hài tử, cuối cùng là mấy con dâu
Cổ thị, Hà thị đều chẳng qua là một chén bình thường, đến phiên Triệu
thị, Chu thị đột nhiên buông xuống vá cơm, nhìn thoáng qua trên bàn “
Thôi không đủ, vợ lão Tam ngươi lại đi hái thêm cây hành đi.”
Triệu thị cúi thấp đầu, đáp ứng một tiếng từ trên ghế đi xuống.
“ Nương, để con đi đi, hôm nay con làm cơm, hành không đủ là con nên đi.” Trương thị ngăn cản Triệu thị tự mình đi ra ngoài.
Chu thị sắc mặt không được tốt lắm nhưng cũng không nói cái gì, cầm
lấy cái muỗng xới cho Triệu thị hơn phân nửa chén, lúc này cơm trong nồi cũng không còn bao nhiêu, tới chén của Trương thị thì cũng chưa tới nửa chén. Chỉ có nửa bát cơm Trương thị sợ rằng ăn không no cũng may còn có bánh ống, Liên Mạn Nhi nghĩ như vậy. Liền thấy Liên Tú Nhi lấy đi hai
bánh ống, một cho Liên Hoa Nhi một bỏ vào chén của mình. Chu thị lại bắt đầu phân bánh ống, cũng là mỗi người một miếng, cuối cùng còn lại hai
miếng hẳn là cho Trương Thị cùng Triệu thị nhưng cũng không thấy Chu thị phân ra.
Hà thị an vị bên cạnh Chu thị cực kỳ nhanh tay, vươn ra lấy một cái
đặt vào trong miệng một ngụm cắn xuống hết một nửa. “ Nương, hôm nay
thực nhiều việc, con đói bụng lắm.” Hà thị cười hì hì nói.
Chu thị chán ghét trợn mắt nhìn Hà thị một cái. “ Đó là của mấy em dâu ngươi, còn không mau để xuống.”
Hà thị nắm bánh cười nhìn Triệu thị. “ Vợ lão Tam, cái này ta cắn một cái rồi ngươi còn muốn không?”
Triệu thị nhìn Hà thị lộ hàm răng vàng khè cúi đầu nói “ Nhị tẩu ngươi ăn đi, ta không cần.”
“ Đây là do ngươi không cần chứ không phải là ta đoạt của ngươi a.” Hà thị lập tức nói.
Chu thi quét mắt không thèm ngó tới.
“ Nương, cho con thêm bánh ống.” Liên Tú Nhi nói. Chu thị cũng đem một cái cuối cùng cho Liên tú Nhi.
Đó là bánh cho Trương thị, Liên Mạn Nhi muốn nói lại thấy Liên Chi
Nhi cùng Tiểu Thất hướng nàng lắc đầu. Liên Chi Nhi còn len lén đem một
nửa bánh ống của mình giấu vào ống tay áo, Tiểu Thất cũng đã làm xong.
Xem bộ dáng bọn họ, chẳng lẽ đây là chuyện thường phát sinh? Liên Mạn
Nhi nhìn một chút chỗ bánh trong chén mình, cũng học bộ dáng của hai
người đem bánh giấu đi. Nàng ăn xong một chén mì nước đến giờ vẫn còn
no.
Trương thị mang cây hành trở lại nhìn thấy nửa chén cơm trong chén
mình, một câu cũng không nói, ngồi xuống ăn cơm, xem ra cũng là thói
quen.
Triệu thị gắp cho Liên Diệp Nhi mấy đũa thức ăn bị Chu thị hừ lạnh
một tiếng, tay run lên, không gắp thức ăn chỉ gắp hành tây chấm tương
cúi đầu bới cơm ăn.
Cà chưng có thị ba chỉ, Chu thị lúc lấy món ăn ra đem thịt lựa ra
ngoài mặt. Một bàn người chỉ có Liên Tú Nhi từng miếng từng miếng gắp
thịt thơm phứt ăn, thỉnh thoảng còn gắp một hai miếng cho Liên Hoa Nhi, Liên Mạn Nhi nghe thấy thanh âm Tiểu Thất nuốt nước miếng, quay đầu
liền thấy tiểu tử nhìn thịt mà hai mắt sáng lên lại không dám đi gắp
thịt.
Chiếc đũa trong tay thật giống như tự có ý thức của riêng mình, kẹp lên một miếng thịt ba chỉ.
“ Mạn Nhi,ngươi làm gì?” Chu thị hét một tiếng lạnh lùng, đem chiếc đũa vỗ mạnh vào trên bàn.