Thời điểm mấy người Liên Mạn Nhi trở lại trong phòng, Trương thị còn ở một bên nức nở, một bên cùng Liên Thủ Tín nói liên miên cằn nhằn, tựa hồ là muốn đem ủy khuất mười mấy năm qua, một lần đều đổ ra.

“Tú nhi, ta không nghĩ tới nàng, nàng sẽ đối với ta như vậy. Khi đó, ta cùng nội của bọn nhỏ sinh trước sau không có chênh lệch vài ngày, ta sinh ra Chi Nhi, nội của bọn nhỏ sinh Tú nhi. Bởi vì nội của bọn nhỏ lúc đó lớn tuổi, bà không có sữa cho Tú nhi bú, là ta nói ngươi đem Tú nhi ôm qua, thà rằng để Chi Nhi bị đói, cũng muốn cho Tú nhi ăn no bụng trước. Tú nhi trong suốt một năm đều uống sữa của ta, nàng còn uống rất nhiều, về sau liền không cho Chi Nhi ăn, Chi Nhi mới mấy tháng, mà bắt đầu ăn nước cơm…”

Liên Mạn Nhi sợ ngây người, nhìn Liên Chi Nhi, lại nhìn Trương thị.

“Trách không được đều là người một nhà, tuổ không sai biệt lớn, tỷ con lớn lên gầy như vậy , lão cô lớn lên đầy đặn rắn chắc như vậy.” Liên Mạn Nhi nói.

“Ta thực có lỗi với Chi Nhi.” Trương thị nói, “Chi Nhi, con oán mẹ không?”

“Mẹ, đều là chuyện quá khứ rồi, ngài xem con không phải cũng rất tốt sao. Con không oán người.” Liên Chi Nhi nói.

“Ta đem Tú nhi coi như thân sinh (con ruột), so với thân sinh còn thương nàng hơn, uống sữa của ta một năm, Tú nhi bắt đầu tập nói, tiếng thứ nhất nương, là hướng về phía ta gọi đấy.” Trương thị tiếp tục nói, “nội của bọn nhỏ nghe thấy được, từ đó về sau liền không cho ta giữ Tú nhi, thời gian thật dài đối với ta đều không có sắc mặt tốt, thẳng đến Tú nhi cùng bà thân thiết, đến khi nàng không gọi nương, không để ý tới ta nữa, lúc này mới tính toán tốt đi một chút.”

Chu thị chắc là cảm thấy Trương thị đoạt nữ nhi của bà, sau đó liền xem Trương thị không vừa mắt a. Liên Mạn Nhi cảm thán, thật sự là đồng dạng gạo nuôi trăm dạng người, nếu là người bình thường ở trong hoàn cảnh đó, vẫn sẽ đối với Trương thị xuất phát từ nội tâm. Xem như Bồ Tát thờ phụng.

“Tú nhi để cho nội bọn nhỏ trông coi, không uống sữa của ta nữa. Chi Nhi lúc này mới lần nữa được uống sữa của ta. Tú nhi nhìn thấy, sẽ khóc nháo không ngừng. Ta chỉ có thể ác độc nhẫn tâm, cũng cho Chi Nhi thôi sữa.”

Cái này gọi là gì, có mẫu thân thế nao tất có nữ nhi thế đó? Tính tình Liên Tú Nhi thật đúng là giống như Chu thị, từ nhỏ chính là như vậy.

“Ta lần đầu làm mẹ, cho Tú nhi ăn đã hơn một năm, có lẽ là duyên số, trong lòng của ta dù sao cũng không bỏ nàng xuống được, phàm là ăn mặc. Ta đều nghĩ đến nàng đầu tiên, sau đó mới là Chi Nhi, về sau đã có Ngũ Lang, Mạn Nhi, tiểu Thất. Vẫn là như vậy. Thế nhưng mà Tú nhi ngày từng ngày cùng ta bất hòa. Trông thấy ta có đôi khi giống như thấy cừu nhân vậy, ta cũng không có để ở trong lòng.”

“Mẹ, con xem lão cô chướng mắt ngài như vậy. Còn tưởng rằng hai người có thù gì, cái này làm sao có cừu oán, rõ ràng là người đối với nàng ta có ân, nàng ta thế nào có thể đối đãi ngài như vậy.” Liên Mạn Nhi nói.

“Là nội, ” Liên Chi Nhi mở miệng nói, “Có nhiều lần. Tỷ nghe thấy nội cùng lão cô nói xấu mẹ.”

“À? Không phải là nội sợ lão cô cùng mẹ thân cận nên vẫn luôn ở sau lưng nói xấu mẹ a.” Liên Mạn Nhi nói.

Không có người trả lời. Tất cả mọi người đều rõ ràng, đây chính là chân tướng.

“… Ta nghĩ đến, bởi vì là khuê nữ lão sinh, nội bọn nhỏ nuông chiều nàng, tính tình nàng mới thế kia, trong lòng dù sao cũng biết ta đối với nàng tốt hơn. Ta không nghĩ tới, nàng có thể ngoan tuyệt như thế, ta năn nỉ nàng đỡ ta trở về phòng, tìm người mời lang trung cho ta, nàng nói ta hù dọa nàng, quay người bước đi…” Trương thị xoa xoa nước mắt, “Cha bọn nhỏ, mấy năm nay, ta xuất phát từ nội tâm, chỉ kém không có đem thịt của ta cắt bỏ cho nội bọn nhỏ cùng Tú nhi ăn, kết quả thế nào liền rơi vào nông nỗi này, là ta làm sai rồi sao? Lòng ta a, thật lạnh thật lạnh.”

“Ngươi làm đúng. Đừng khóc, đừng có lại khóc bị thương thân thể.” Liên Thủ Tín ngây ngốc mà vỗ vỗ phía sau lưng Trương thị, “Ta đi phía trước xem, vì ta cùng bọn nhỏ, ngươi cũng phải dưỡng tốt thân thể.”

Liên Thủ Tín lúc này đây không còn vì Chu thị cùng Liên Tú Nhi giải thích.

“Lòng ta hoàn toàn nguội lạnh rồi, nếu không phải nghe được mấy người tiểu Thất gọi ta, ta muốn nghĩ chết đi cho xong.” Trương thị nói.

“Mẹ, ngài không được chết.” Mấy hài tử đều vây đến trước mặt Trương thị.

“Mẹ không chết, mẹ muốn sống thật tốt.” Trương thị sờ sờ đứa này, sờ sờ đứa kia, “Chuyện hôm qua, ta cũng biết, là Chi Nhi luôn ở bên cạnh chăm sóc ta, là Mạn Nhi, Ngũ Lang cùng tiểu Thất chạy tới trấn trên, mời lang trung giỏi về trị cho ta, hơn nữa còn là mời thái y trong cung đến. Mạng này của mẹ là mấy người các con cứu trở về, mẹ lúc này dạo qua Quỷ Môn một lần, xem như đã minh bạch, không bao giờ dùng mặt nóng đi dán vào mông lạnh của người ta nữa, lòng tốt của ta, chỉ đối với người tốt với ta. Còn những người khác, bất kể nàng có đi tìm chết…”

Trương thị nói xong, ngẫm lại đối tượng trong lời nói của nàng là mẫu thân cùng muội muội của Liên Thủ Tín , liền nhìn Liên Thủ Tín một cái.

Liên Thủ Tín ngượng ngùng, hắn cũng không thể nói gì.

Liên Mạn Nhi lại vui vẻ. Trương thị có thể suy nghĩ cẩn thận, đây là thật tốt quá, tuy rằng trả một cái giá khá lớn. Nhưng đối với Trương thị từ nhỏ đã bị giáo điều tam tòng tứ đức hun đúc ra, như vậy coi như là rất không dễ dàng.

“Mẹ, ngài cái gì cũng không cần suy nghĩ nhiều, trước hết hãy đem thân thể tĩnh dưỡng cho thật tốt.” Liên Mạn Nhi đối với Trương thị nói.

Trương thị gật đầu, bà đã nghĩ thông rồi, liền cũng không để tâm vào chuyện vụn vặt. Vì mình, vì bọn nhỏ, bà cần một thân thể khỏe mạnh.

Liên lão gia tử từ ngoài đồng trở về, đã biết Trương thị đẻ non là vì bị Liên Tú Nhi đẩy một phát, lại bị Chu thị làm trễ nãi điều trị, lại đem Liên Tú Nhi cùng Chu thị mắng to một hồi. Bởi vì Trương thị làm Tiểu Nguyệt tử cái gì cũng không thể làm, trong nhà Hà thị cùng Triệu thị gánh nặng liền tăng thêm, Liên lão gia tử lên tiếng, trong ngày mùa thu hoạch, một ngày ba bữa của cả nhà, đều do hai người Chu thị cùng Liên Tú Nhi xử lý.

“Đừng có lại trông cậy vào việc cả ngày ngồi ở trên giường gạch, chờ đám con dâu trở về thay các ngươi làm việc.” Liên lão gia tử nói.

Chu thị cùng Liên Tú Nhi đuối lý, cũng không dám không tuân theo ý tứ của Liên lão gia tử.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Liên Tú Nhi cùng với Chu thị thức dậy, nấu cơm cho cả nhà. Chu thị ở trong bếp cọ nồi, chuẩn bị nấu cơm cùng hấp bánh ống, trông thấy bó củi không đủ dùng, liền bảo Liên Tú Nhi đi lấy bó củi.

Liên Tú Nhi mặc dù cũng là nữ nhi nông dân , nhưng từ nhỏ đến lớn đều được Chu thị nuông chiều, trong nhà lại có mấy tẩu tử, việc nặng chính thức nàng chưa từng làm qua. Nhưng hiện tại, lại không nói được những thứ này. Nàng chung quy không thể không lấy củi cho Chu thị, huống hồ nhào bột mì làm bánh ống, nàng cũng làm không được.

Liên Tú Nhi từ phòng trên đi ra, một bên ngáp, một bên đi xuống. Trời còn chưa sáng, nhưng lại có sương mù, phía trước cách hai ba bước liền không thấy rõ người.

Củi của Liên gia đều chất tại chuồng heo cùng ở hẻm giữa cửa lớn và bức tường, Liên Tú Nhi một bước sâu một bước nông mà đi vào bên trong đường hẻm, vấp chân liền ngã sấp xuống về phía trước. Nàng một tiếng sợ hãi còn không có phát ra. Trên đầu đã bị một cái bao tải trùm xuống, sau đó đã có người đặt mông ngồi ở trên đầu nàng. Lại làm cho nàng lên tiếng không được, tiếp đó thân thể nàng cũng bị đè lên, liền có quyền cước cùng gậy rơi vào trên mông, trên đùi cùng trên lưng nàng.

Liên Tú Nhi đau mà liều mạng giãy dụa, lại như thế nào cũng giãy không thoát được. Không biết qua bao lâu, xa xa nghe thấy tiếng Chu thị gọi, những quyền cước cùng gậy kia mới ngừng một chút. Sau đó, trên mặt của nàng liền trúng một cước, đang lúc nàng cháng váng đầu hoa mắt. Bao tải trên đầu nàng cũng bị kéo xuống. Nàng giống như nghe thấy một hồi tiếng bước chân, sau đó bốn phía lại khôi phục yên tĩnh, rồi lại nghe thấy tiếng kêu của Chu thị.

Liên Tú Nhi nằm trên mặt đất một hồi, mới có thể đứng lên. Sương mù còn không có có tan. Đường hẻm ở bên trong chỉ có một mình nàng. Nàng cũng bất chấp ôm bó củi. Lảo đảo mà đi trở về, kết quả lại bị ngáng chân, hóa ra là một bó củi để ngang đường hẻm.

Chu thị ở phòng trên đem mễ (theo ta nghĩ là khoai mì) đào tốt. Đem xay nhuyễn, ngắt từng viên, sau nửa ngày trôi qua, không thấy Liên Tú Nhi lấy củi trở về. Bà vốn định gọi một tiếng, không có người đáp lại. Bà cho rằng Liên Tú Nhi là đi tiểu, cũng không có sốt ruột. Lại đợi một hồi, thấy Liên Tú Nhi còn chưa có trở lại. Bà liền đi tới cửa, lại gọi một tiếng.

Lần này, Liên Tú Nhi vẫn như trước không có trả lời. Chu thị đúng lúc này, chỉ cho là Liên Tú Nhi lười biếng, trong lòng sốt ruột,đi ra cửa trước. Kết quả là trông thấy Liên Tú Nhi kéo lấy một chân, mặt mũi tràn đầy nước mắt mà từ trong sương mù đi tới.

Chu thị đầu tiên là hoảng sợ, “Tú nhi, là ngươi phải không, đây là thế nào nha?”

“Nương, ” Liên Tú Nhi nhào vào trong ngực Chu thị , oa một tiếng khóc lên.

Chu thị lúc này mới nhìn rõ một khối tím xanh trên mặt Liên Tú Nhi , y phục trên người dính đầy bùn đất cùng lá cây, vài chỗ bị rách, lộ ra da thịt mang theo máu.

“Đây là xảy ra chuyện gì, Tú nhi!” Chu thị đau lòng vành mắt liền đỏ lên.

“Ta ôm lấy bó củi, sau đó…” Liên Tú Nhi đem chuyện mình như thế nào bị đánh cùng Chu thị nói ra.

“Là ai đánh ngươi, ngươi nói cho nương biết.” Chu thị nghiến răng nghiến lợi nói.

“Ta, ta không phát hiện.” Liên Tú Nhi khóc, “Bọn họ đánh cho đầu óc ta hôn mê.”

“Cái này, cái này còn không có vương pháp rồi.” Chu thị cả giận nói, ánh mắt liền nghiêng về hướng Tây Sương phòng. Cửa lớn Liên gia còn đang đóng, hiện tại chưa mở, thủ phạm tám chín phần mười là người trong sân rồi. Ai sẽ đánh Liên Tú Nhi chứ?

Chu thị buông Liên Tú Nhi ra, giống như một trận gió thổi sang cửa Tây Sương phòng. Hai nhà Liên Thủ Tín cùng Liên Thủ Lễ còn chưa có thức, cửa bên trong vẫn khóa.

“Mở cửa, lão Tứ ngươi mở cửa cho ta .” Chu thị ở ngoài cửa hô.

Một lát sau, cửa mới mở ra, mở cửa chính là nhi tử Chu thị còn buồn ngủ.

“Nương, ngài đây là làm gì, trời còn chưa sáng.” Liên Thủ Tín nói.

“Ngươi còn giả vờ với ta, nói, có phải ngươi đánh Tú nhi hay không?”

“Nương ngài nói cái gì?” Liên Thủ Tín, “Ta muốn đánh nàng, còn chờ cho tới hôm nay?”

“Không phải ngươi, là ai?” Chu thị dừng một chút, đẩy Liên Thủ Tín ra, xông vào trong phòng.

Trương thị cùng Liên Thủ Tín ở đầu giường đặt gần lò sưởi, đầu giường đặt xa lò sưởi bên kia, bốn ổ chăn Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi, tiểu Thất cùng Ngũ Lang kề cùng một chỗ, mấy hài tử vẫn còn ngủ say, chỉ lộ ra một hàng đầu nhỏ tối om.

Chu thị hướng đầu giường đặt xa lò sưởi nhào tới, bị Liên Thủ Tín từ phía sau ngăn cản.

“Nương, mẹ bọn nhỏ cùng bọn nhỏ còn đang ngủ, ngài có chuyện gì, ta đi ra ngoài nói.”

“Nói cái gì mà nói, không phải ngươi, thì chính là mấy hài tử của ngươi, đánh Tú nhi.”

“Tú nhi bị đánh hả?” Liên Thủ Tín lắp bắp kinh hãi, “Nương, mấy hài tử còn không có rời khỏi giường, làm sao có thể đánh Tú nhi. Hơn nữa, Tú nhi so với bọn họ đều cao lớn cường tráng, bọn họ thế nào có thể đánh Tú nhi.”

“Không phải các ngươi vậy thì là ai?” Chu thị không chịu bỏ qua.

“Nương, cửa phòng này, vẫn là ngài tới mới mở đấy. Cửa sổ bên trên đều có rèm bằng lụa mỏng, đừng nói bọn nhỏ đều ngủ, chính là cho dù có tỉnh, bọn nó cũng không có khả năng phi thiên độn địa này. Nương, ngài cho dù không chào đón chúng ta, cũng không thể đổ thừa cho bọn nhỏ.” Liên Thủ Tín nói.

“Nương, ngài nghe, Tú nhi đang gọi ngài kìa.” Liên Thủ Tín lại nói.

Chu thị thấy không có sơ hở, bên kia Liên Tú Nhi gọi gấp, đành phải bất mãn bước đi.

Sáng sớm trên bàn cơm, Liên Mạn Nhi nhìn thoáng qua Liên Tú Nhi nằm sấp bên cạnh. Trên lưng Liên Tú Nhi đều là vết thương, chỉ có thể nằm sấp.

Liên Mạn Nhi ngáp một cái.

“Mạn Nhi, ngươi đánh ngáp nhiều rồi, thế nào ngủ không ngon?” Liên Chi Nhi hỏi.

Chu thị lập tức đem ánh mắt chuyển tới trên người Liên Mạn Nhi.

“Tỷ, tỷ không nghe thấy sao?” Liên Mạn Nhi kinh ngạc mà nói.

“Nghe thấy cái gì?”

“Một hài tử rất nhỏ, ngay tại bên ngoài cửa sổ chúng ta, gọi tỷ của ta, kêu ta mở cửa cho hắn.” Liên Mạn Nhi nói.

Chu thị mặt nhất thời không còn chút máu.