Không thể không nói, bánh áp chảo có lực triệu hồi rất mạnh, chờ Liên lão gia tử từ nhà quay lại, đã nhìn thấy mấy nhi tử cùng các tôn tử, đã lại cắt xong một mảnh hạt kê thật lớn.
Giữa trưa hôm nay kết thúc công việc, tất cả mọi người đều tươi cười
trở về, nhất là Tam Lang, Tứ Lang cùng Lục Lang, hận không thể tung hoa
mà hướng trong nhà chạy.
Hà thị nhìn thấy trong lòng cũng có chút không được tự nhiên.
“Nhà đại bá hắn có gạo trắng quanh năm, gà vịt thịt cá, mấy hài tử
của ta, một năm cũng chẳng có một bữa ăn thật tốt. Đều là nhà hắn cùng
nội hắn, tôn tử hắn.” Hà thị hướng về phía Liên Thủ Nghĩa lầm bầm nói.
“Đợi đại bá của hắn trở thành quan thì tốt rồi, trước kia không ăn qua, đều lấy trở về.” Liên Thủ Nghĩa nói.
Đúng vậy a, nếu không có cái này làm mục đích, những năm này nàng
cũng sẽ không một mực nhẫn nhịn. Hà thị nghĩ như vậy, lại liếc mắt một
cái đánh giá Liên Thủ Nghĩa.
“Đừng tưởng rằng ta không biết, mỗi lần ngươi đi trấn trên, đi theo
ca của ngươi ăn không ít. Lần trước đi trả tiền, các ngươi đi tửu lâu
uống rượu đúng không?”
“Đừng nói mò, làm cho người ta nghe thấy.” Liên Thủ Nghĩa quay đầu
lại nhìn người hai nhà Liên thủ lễ cùng Liên Thủ Tín từ phía sau đi tới, “Lần đó ta cũng có mang về cho các ngươi ăn a .”
“Chỉ có một ngụm đủ ai ăn.” Hà thị như trước bất mãn.
“Được, được, mắt nhìn thấy ngày tốt lành đã đến, đừng xoi mói những
thứ vô dụng kia .” Liên Thủ Nghĩa nói xong, bỏ lại Hà thị, đi tìm Liên
lão gia tử nói chuyện.
Hà thị liền quay đầu nhìn Liên Mạn Nhi liếc mắt một cái, nàng sở dĩ
hôm nay cố ý không chuẩn bị nước, chính là muốn trở về một chuyến, nàng
dự đoán được một nhà phòng lớn, khẳng định sẽ ăn vụng thức ăn. Nàng đã
nghĩ. Nắm lấy thời cơ trở về, cũng có thể ăn được một phần. Liên lão gia tử lại không để cho nàng trở về. Ngược lại bảo Liên Mạn Nhi cùng Ngũ
Lang đi trở về.
Nha đầu Liên Mạn Nhi kia thế nhưng thật giỏi, thật sự dám đến trước
mặt Liên lão gia tử cáo trạng, còn kích thích Liên lão gia tử đồng ý để
cho tất cả mọi người ăn bánh nướng áp chảo. Như vậy cũng tốt, cả nhà bọn họ cũng đều có thể ăn được một bữa cho thật đỡ thèm.
Bộ dạng mới vừa rồi của Liên lão gia tử, không biết về nhà sẽ răn dạy Chu thị như thế nào đây, còn Liên Tú Nhi cùng mấy người phòng lớn nữa.
Những người kia còn không càng căm hận người Tứ Phòng sao. Lấy tính tình của Chu thị cùng Liên Tú Nhi, còn không biết sẽ trả đũa thế nào.
Lại có náo nhiệt để xem, Hà thị nghĩ vậy, liền nhếch miệng nở nụ cười.
“Mạn Nhi a. Hôm nay chúng ta có thể ăn bánh nướng áp chảo, đều là nhờ vào phúc của Mạn Nhi .” Hà thị cười đối với Liên Mạn Nhi nói.
Liên Mạn Nhi nhìn Hà thị liếc mắt một cái, cảm giác, cảm thấy tươi cười của bà không có một chút hảo ý.
“Nhị thẩm đây là ý gì, là gia để cho mọi người đều được ăn bánh nướng áp chảo.” Liên Mạn Nhi nói.
Gian ngoài phòng trên. Liên Tú Nhi ngồi ở dưới lò nhóm lửa. Một đôi
mắt hồng giống như quả đào. Chu thị xụ mặt trở bánh nướng áp chảo, Tưởng thị ở bên cạnh nhào bột làm bánh, trên mặt ngược lại không có gì biểu
tình. Chỉ là giống như lại lần nữa lau chùi bột phấn. Liên Thủ Nhân,
Liên Kế Tổ, cùng mẫu tử Cổ thị đều ở tây phòng, không có đi ra.
Liên lão gia tử đối với nhóm con dâu bọn họ không trực tiếp răn dạy,
huống chi là thê tử tôn tử. Bất quá Liên Tú Nhi xem ra là bị hung hăng
giáo huấn rồi.
Hà thị vượt lên trước tiến vào phòng trên, cười hô Chu thị, đối với
Liên Tú Nhi nói: “Tú nhi. Ngươi nghỉ ngơi, ta đây tới nhóm lửa a.”
Cũng không biết có phải là bị bánh nướng áp chảo kích thích hay
không. Hay là vì muốn biểu hiện trước mặt Chu thị, Hà thị mà cũng có
thời điểm cướp việc để làm.
Liên Tú Nhi lại không cảm kích, chỉ ngẩng đầu hung hăng mà liếc nhìn Hà thị.
“Ngươi có lòng tốt như vậy? Là sợ ta cùng nương vụng trộm ăn bánh,
hay là sợ cắt xén phần của ngươi, ngươi muốn giám sát chúng ta đi!”
Hà thị bị Liên Tú Nhi trách móc thì sững sốt.
“Tú nhi, ta không phải là sợ ngươi mệt mỏi lấy đấy sao, cái này nhọ nồi đen thui, sẽ đem mặt của Tú nhi bị dơ .”
“Bẩn hay không bẩn cũng là mặt của ta, không cần ngươi giả nhân giả
nghĩa, sau lưng lại ngáng chân ta. Ta biết rõ ta là khuê nữ nông dân,
ta chờ Nhị tẩu ngươi về sau thăng quan phát tài, phát cho ta phần cơm
ăn.”
Hà thị liên tiếp bị Liên Tú Nhi ép buộc, nàng cũng không phải tính tình tốt gì, như thế nào chịu được.
“Ngươi còn nói tiếp không để yên, không phải là làm cho người nhìn
thấy ngươi tham ăn ăn vụng, lại để cho phụ thân giáo huấn sao, ngươi làm cái gì phải phát cáu.” Hà thị lập tức mỉa mai nói.
Cái này chính là nói đến căn bệnh của Liên Tú Nhi. Liên Tú Nhi phát
cáu, tiện tay đem một bó củi lửa hướng trên người Hà thị ném đi. Nàng là lấy từ bó củi, đang đốt trong lò, mặt trên còn đang cháy. Hà thị không
có tránh được lưu loát, bó củi kia liền rơi vào trên chân của nàng.
Hà thị vội vàng đá văng bó củi ra, trên chân vẫn bị nóng một chút.
“Ngươi muốn giết người, ngươi muốn đốt chết ta a.” Hà thị giơ chân,
đi lên phía trước muốn bắt Liên Tú Nhi, quay đầu lại nhìn thấy Chu thị
đang nhìn nàng, đành phải nhịn xuống, “Nương người xem, Tú nhi thế nào
ra tay nặng như vậy.”
“Tú nhi, nhóm lửa cho thật tốt.” Chu thị quát, lại xoay mặt hướng Hà
thị, “Thê tử Lão Nhị, ngươi thành thành thật thật mà chờ ăn không được
sao? Ngươi một bà nương lười biếng, cho tới bây giờ đều là lười biếng,
mấy đời chưa thấy qua ngươi cướp việc đấy. Ngươi lại muốn phá hư cái gì, cho ngươi nhóm lửa, ta sợ ngươi đem nồi của ta đốt cháy. Ngươi nên làm
gì thì đi làm đi, đừng ở đây vướng chân vướng tay.”
Hà thị vuốt mông ngựa lại đập lên đùi ngựa, đụng phải một cái mũi
hôi, hậm hực mà từ phòng trên đi ra, đứng tại cửa ra vào, đập đập
giày, nàng mang chính là giày vải, trên mũi chân đã bị cháy thủng một
lỗ, cách bít tất, mu bàn chân cũng bị nóng đỏ.
Hà thị hướng đông sương phòng đi, vừa đi vừa nhỏ giọng mắng: “Nha đầu chết tiệt kia, quen thói nhảy lên đầu ngói rồi, xem về sau ngươi rơi
vào trong tay ta, ta như thế nào thu thập ngươi.”
Trương thị lần này học thông minh, nhìn thấy sắc mặt Chu thị không
tốt, không có tiến lên hỗ trợ, mấy mẹ con đều rửa sạch tay cùng mặt,
đoán chừng bánh đã được nướng không sai biệt lắm, ở đông sương phòng Hà
thị cùng mấy hài tử đều hướng phòng trên đi, các nàng sau đó cũng cùng
đi qua.
Chu thị đã đặt bánh ra chậu xong, Lục Lang đi loanh quanh chân bà.
“Xem cái gì mà xem, không thể thiếu phần của ngươi. Mỗi người một cân bánh, đều cho các ngươi ăn no.” Chu thị trách mắng.
Hà thị ở bên cạnh nhìn thấy, liền kéo Lục Lang qua, vội vươn bàn tay tới hai tay Lục Lang.
“Ngươi là quỷ đói đầu thai, chưa thấy qua đồ ăn sao, thèm đến ngu rồi hả?Cho ngươi lên mặt này, ngươi không biết soi gương à, ngươi là cái
mệnh gì, dám nhào lên trước, thôi thì để cho người ta đem ngươi đánh
chết, như vậy thì yên tĩnh rồi.”
Lục Lang mở miệng rộng oa oa mà khóc lên.
Chu thị tức giận đến tay run.
Trương thị thấy hai người muốn bắt đầu ầm ĩ, vội vàng đi qua ngắt lời, muốn đem Lục Lang rời khỏi.
“Thê tử Lão Tứ, ngươi làm gì đây?” Chu thị lập tức gọi Trương thị
lại, “Cả nửa ngày đều trốn mất, lại để cho ta ở dưới đất ngoi lên mà hầu hạ các ngươi. Đi hái hai trái dưa leo ra, làm canh.”
Trương thị bị kéo vào, nàng cũng không có để ý, sẽ đem Lục Lang giao
cho Tứ Lang, bảo Tứ Lang mang Lục Lang vào nhà, sau đó đi lấy rổ, đến
sau nhà hái dưa leo. Có Trương thị quấy rầy một cái như vậy, Chu thị
cùng Hà thị cũng đều từng người đi ra.
Trương thị tay chân lanh lẹ, lại có Liên Chi Nhi cùng Liên Mạn Nhi hỗ trợ, một lát sau liền nấu xong một tô canh dưa leo bưng lên bàn.
Dựa theo Liên lão gia tử nói, mỗi người một cân bánh, ăn no. Chu thị
nghĩ nghĩ, vẫn là không dám cắt xén, trầm mặt phát cho mỗi người bốn
miếng bánh.
“Đều cho các ngươi ăn đủ” Chu thị nói.
Nếu như xem nhẹ ngữ khí của Chu thị, đây có thể xem như là lời hữu
ích. Liên Mạn Nhi coi như đó là lời hữu ích, một ngụm súp, một ngụm
bánh, ăn đặc biệt ngon. Mấy nữ quyến trong phòng lớn, Tưởng thị không có ở trên bàn, nói là Nữu Nữu có chút không thoải mái, muốn chiếu cố Nữu
Nữu. Ba người Cổ thị, Liên Hoa Nhi, Liên Tú Nhi đều cúi đầu, chỉ có Liên Đóa Nhi cùng Liên Mạn Nhi đồng dạng miệng lớn ăn bánh, miệng lớn ăn
canh.
“Nương, bánh của ta tại sao nhỏ như vậy.” Hà thị nhìn cái bánh phân đến tay bà, hỏi Chu thị.
“Có ăn thì ngươi ăn đi, ” Chu thị răn dạy, “Nếu tất cả lớn nhỏ đều
giống nhau, đó là bánh do Thần Tiên làm. Ngươi cũng có vẻ mặt xoi mói
này, thế nào không nghĩ lúc ngươi hấp mấy cái bánh ống! Làm cái gì cũng
không được, ăn cái gì cũng không có đủ. Ngươi ngại không đủ, của ta cũng cho ngươi, xem ngươi có nhét đầy lỗ thủng được hay không , trước tiền
bó chân cho Nha nhi, chính ngươi ra, đừng có tìm ta.”
… …
Ăn cơm xong, Liên Mạn Nhi trở lại Tây Sương phòng, bốn miếng bánh nàng ăn không hết, liền vụng trộm mang về.
“Ai chưa ăn no, ta còn có bánh này.” Liên Mạn Nhi lấy cái bánh ra nói.
Kết quả, Liên Thủ Tín, Trương thị, Ngũ Lang, Liên Chi Nhi, còn có
tiểu Thất, cũng đều lấy ra mấy miếng bánh. Thì ra tất cả mọi người đều
có tâm tư giống nhau.
Vốn nên ăn no một chút, tất cả mọi người lại không có ăn no, hơn nữa còn là cam tâm tình nguyện.
“Đều giữ lại rồi, bánh này nhân lúc còn nóng ăn đi, để nướng lại lần thứ hai mùi vị sẽ kém.” Trương thị cười nói.
Đã ăn xong bánh, tất cả mọi người nằm ở trên giường gạch ngủ trưa.
“Bữa tiệc này, ăn hết nửa cái túi bột mì, nương không biết phải đau lòng bao lâu.” Liên Thủ Tín nói.
“Phụ thân lần này thật sự xúc động, xem con mắt Tú nhi bị sưng kìa,
ai, ” Trương thị thở dài một hơi, “Vẫn còn là hài tử, việc này cũng
không thể trách nàng.”
“Mẹ, ngài ngẫm lại lời lão cô đã nói chúng ta a.” Liên Mạn Nhi thấy Trương thị nói như vậy có chút bất mãn.
Nhắc tới lời Liên Tú Nhi nói, Trương thị cũng không cách nào thay nàng biện bạch.
“Lão cô con là có chút không hiểu chuyện, lớn lên một chút thì tốt rồi.”
“Tỷ của con cùng nàng đồng tuổi, sao so với nàng hiểu chuyện hơn. Nói lời như vậy, tỷ con tuyệt đối nói không nên lời. Con là tiểu hài tử so
với nàng, nàng vẫn là trưởng bối. Mẹ, ngài làm sao bênh vực lão cô như
vậy, so với khuê nữ nhà ngài còn thương hơn.”
Liên Mạn Nhi lời này là nửa thật nửa đùa.
“Lão cô con cùng Chi Nhi đồng dạng, sinh ra còn kém vài ngày, là mẹ nhìn nó lớn lên.” Trương thị nói.
Liên Chi Nhi một mực không lên tiếng nhẹ nhàng mà trở mình.
Ăn bánh xong, ngày mùa thu hoạch còn muốn tiếp tục. Một nhà Liên gia
bận rộn vài ngày, trước đem khu phía bắc thu hoạch xong, lại chuyển tới
phía nam ở dưới chân núi Nam Sơn. Tại đây, phân thành mấy khối nhỏ,
trồng hoa màu hỗn tạp. Có vài mẫu đậu phộng, còn có vài mẫu thuộc họ
đậu, mùa đông phải có bánh đậu đỏ, còn có đậu nành, cũng chính là đậu
tương, mặt khác còn có đậu xanh.
Làm việc ngoài đồng mệt chết đi được, liên tục vài ngày như vậy, mỗi
ngày về đến nhà, đều muốn ngã đầu xuống ngủ. Đối với nam nhân mà nói,
thuốc lá là thứ để nâng cao tinh thần, chính là Liên Thủ Tín bình thường không hút thuốc lá, thỉnh thoảng cũng sẽ cuốn một điếu.
Hôm nay sau bữa cơm chiều, Liên Mạn Nhi không có lập tức trở về Tây
Sương phòng, mà là ngồi ở trên giường gạch, cuốn thuốc lá cho Liên lão
gia tử.
Cổ thị từ bên ngoài tiến đến, nhìn thấy Liên Mạn Nhi, liền dừng một chút, bất quá vẫn từ từ đi vào.
“Nương, con và người thương lượng một chuyện.”