Edit: Rabit Dễ Thương
Beta: Sakura
Liên Mạn Nhi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, lập tức lắp bắp kinh
hãi, không biết chuyện gì xảy ra, vội vàng xốc màn cửa lên, chạy vào
trong phòng. Trong phòng đã loạn thành một đoàn, Tống Hải Long đứng ở
bên cạnh cái bàn, trong ngực ôm Liên Hoa Nhi đang hấp hối, chân của hắn
bên cạnh chạy đến một cái ghế, còn có một súp bồn, súp trong chậu đều
rơi vãi trên mặt đất, vẫn còn bốc hơi nóng. Trong tay Liên Diệp Nhi còn
đang nắm khay, sững sờ mà đứng ở đó, nước mắt đang từ khóe mắt chảy
xuống.
“Hoa Nhi, Hoa Nhi, nàng không sao chớ.” Tống Hải Long vẻ mặt lo lắng mà gọi.
Cổ thị và Tưởng thị cũng vây quanh bên cạnh Liên Hoa Nhi, hỏi han.
“Ta, ta không sao.” Liên Hoa Nhi chậm rãi đứng thẳng người, tuy là vợ chồng chưa cưới, nhưng ở trước mặt người khác bị Tống Hải Long ôm như
vậy, cũng không giống dạng. Nàng hơi khẽ cau mày, tựa hồ đang cực lực
nhịn đau, “Hải Long ca, không có làm bị thương chàng a.”
“Hoa Nhi, nhờ có nàng che chở cho ta, ta một chút cũng không có bị
phỏng.” Tống Hải Long thấy Liên Hoa Nhi lúc này còn nhớ tới hắn, trong
lòng cực kỳ cảm động.
“Đây chính là một chậu súp nóng a, Hoa Nhi chân của ngươi…” Cổ thị đỡ Liên Hoa Nhi nói.
Liên Hoa Nhi có chút nghiêng người, dựa vào trên người Cổ thị, Liên
Mạn Nhi đúng lúc này mới nhìn thấy hơn phân nửa váy của Liên Hoa Nhi đều ướt.
“Mẹ, con không sao.” Liên Hoa Nhi cậy mạnh nói, sau đó giống như nhịn không được nói, “Mẹ, chân của con đau quá.”
“Cái này cũng khó tránh bị phỏng, nhanh, nhanh đi mời lang trung.” Tống Hải Long vội nói.
“Con đi.” Liên Kế Tổ vội vàng nói, rồi chạy nhanh ra cửa.
“Để mình hắn đi là được, hắn rất quen thuộc trong thôn.” Cổ thị nói.
Cổ thị cùng với Tưởng thị đem Liên Hoa Nhi nửa vịn nửa ôm mà đi Tây
phòng, Tống Hải Long cũng muốn đi theo , nhưng bị Tưởng thị trở lại ngăn cản.
“Tống công tử ở Đông phòng nghỉ một chút a.” Tưởng thị khách khí đối với Tống Hải Long nói.
Liên Hoa Nhi bị phỏng, vết thương ở nửa người dưới. Không thiếu được phải thay quần áo, Tống Hải Long ở bên cạnh rất bất tiện.
Tống Hải Long cũng nghĩ đến điểm này, trong lòng tuy sốt ruột, cũng
không có cách nào. Hắn cũng không đi Đông phòng nghỉ ngơi, trực tiếp đi
đến trong sân. Chỉ ngóng trông lang trung đến sớm một chút.
Xảy ra chuyện như vậy, mọi người tự nhiên cũng không có tâm tư ăn uống.
Trong Đông phòng, Trương thị nhặt chậu súp rơi trên mặt đất lên. Cầm
cây chổi quét sạch mặt đất. Triệu thị ôm Liên Diệp nhi, đứng ở góc tường im lặng mà khóc. Bọn người Liên lão gia tử, Chu thị hoặc ngồi hoặc
đứng, đều trầm mặt. Không có người lên tiếng.
“Đây là chuyện gì?” Liên Mạn Nhi ẩn ẩn đoán được cái gì. Bất quá vẫn nhịn không được hỏi.
“Còn không phải tại Diệp nhi, ” Liên Tú Nhi chỉ vào Liên Diệp nhi,
“Bưng súp đều bưng không xong, nếu không phải Hoa Nhi ngăn cản ở phía
trước, vậy cái chậu kia, không phải đều đổ vào trên người Tống công tử
sao.”
“Ta nhìn thấy, là chiếu vào trên mặt Tống công tử. Tống công tử đang ngồi đấy.” Hà thị cũng ở bên cạnh nói.
Liên Tú Nhi và Hà thị ngươi một miệng ta một miệng nói, Liên Mạn Nhi cuối cùng đã minh bạch là chuyện gì xảy ra.
“Hấp ta hấp tấp. Lên không được bàn tiệc.” Liên Tú Nhi khinh bỉ liếc nhìn Liên Diệp nhi nói.
“Không phải con.” Liên Diệp nhi đột nhiên giãy giụa khỏi Triệu thị,
một bên khóc, một bên đỏ mặt giải thích.”Con cầm rất vững, là Đại thẩm ở bên cạnh đụng con một cái. Súp kia mới rơi vãi đấy.”
Trương thị đang quét rác thoáng dừng lại, Liên lão gia tử cùng Chu
thị tắc đều không hẹn mà cùng quét mắt về phía Liên Thủ Nhân. Trong
phòng lập tức có chút quỷ dị mà yên tĩnh trở lại.
“Ai ôi!!!, cháu còn học nói láo, tại sao cháu không nói là đại tẩu
muốn dùng súp làm phỏng tân cô gia đi.” Liên Tú Nhi cười lạnh nói.
“Cháu không có nói dối, cháu nói là sự thật.” Liên Diệp nhi vội la lên.
Đúng lúc này Tưởng thị từ bên ngoài vén rèm tiến vào.
“Hoa Nhi thế nào rồi?” Tất cả mọi người vội vàng hỏi.
“… Bị phỏng, nóng đỏ một mảng lớn, ” Tưởng thị sắc mặt có chút kỳ
quái, thấp giọng nói, “Mẹ và Hoa Nhi nói ông nội và bà nội đừng làm khó
Diệp nhi. Diệp nhi tuổi còn nhỏ, khí lực cũng nhỏ, không nên trách cháu
nó. Mẹ nói đây là mẹ nghĩ không chu toàn. Diệp nhi sẽ không cố ý, đều là ruột thịt trong nhà, cũng không thể nói thế nào được.”
“Cháu nhìn đi, Đại tẩu đối đãi với cháu thật tốt, cháu còn tính kế
tẩu ấy. Cháu sờ sờ lại lương tâm của cháu.” Liên Tú Nhi nghe Tưởng thị
nói như vậy, thì trừng mắt liếc Liên Diệp nhi, nói móc .
“Con im miệng cho ta.” Chu thị thấp giọng quát Liên Tú Nhi, lại đem con mắt ở trên người Tưởng thị dò xét.
Tưởng thị tựa hồ chịu không nổi ánh mắt của Chu thị, hơi hơi cúi thấp đầu xuống.
“Ông bà nội, Hoa Nhi bên kia còn cần người chiếu cố, cháu…cháu đi trước.” Tưởng thị nói xong, vội vàng quay đi ra.
“Cháu là bị oan uổng đấy… cháu…” Liên Diệp nhi oa một tiếng khóc rống lên.
Triệu thị vội vàng đem Liên Diệp nhi ôm vào trong lòng.
“Cháu còn khóc cái gì, khóc tang cho ai.” Chu thị nghĩ nghĩ, trầm mặt nói, “Chuyện súp kia đúng là như vậy a, làm phỏng người cũng đúng a. Vợ Lão Tam, con đem Diệp Nhi trở về phòng, thành thực đợi đi. Trong nhà có khách, các ngươi nếu ai khóc khóc hô hô, thì cút ra khỏi Liên gia cho
ta…”
“Nghe rõ chưa, vợ lão Tam! Còn có lão Tam, lau mặt cho Diệp Nhi rồi
trở lại phòng các con đi.” Tựa hồ là sợ Triệu thị không có nghe rõ, Chu
thị lặp lại một lần, lại để cho Liên Thủ Lễ và Triệu thị cùng một chỗ,
mang Liên Diệp Nhi trở về phòng.
“Dạ.” Liên Thủ Lễ cùng Triệu thị đáp ứng , muốn mang Liên Diệp nhi đi ra ngoài.
“Cháu không, cháu…” Liên Diệp nhi còn muốn nói gì nữa, lại bị Triệu thị bịt miệng lại, ôm đi ra ngoài.
Chu thị hừ lạnh một tiếng, ở trên giường gạch xoay người, tựa đầu hướng về phía ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Liên Mạn Nhi liền từ Đông phòng đi ra, muốn đi tây phòng nhìn Liên
Hoa Nhi, lại phát hiện cửa tây phòng bị khóa ở trong. Liên Mạn Nhi nghĩ
nghĩ, cũng im lặng, liền từ phòng trên đi ra.
Tống Hải Long đang trong sân đi tới đi lui, bộ dáng thập phần lo lắng.
“Mạn Nhi muội tử, muội đi giúp ta nhìn xem Hoa Nhi tỷ muội thế nào
rồi, được không?” Tống Hải Long nhìn thấy Liên Mạn Nhi, vội vàng đi tới
nói.
“Nha… Tốt.” Liên Mạn Nhi cũng đang muốn đi tây phòng nhìn xem, nên thống khoái mà đáp ứng xuống.
“Đa tạ muội, Mạn Nhi muội tử.” Tống Hải Long đối với Liên Mạn Nhi chắp tay cười nói, cách nói chuyện có chút tiêu sái.
Liên Mạn Nhi cũng không nhiều lời, quay người trở về phòng trên, đi tây phòng, không ngoài sở liệu, cửa Tây phòng vẫn khóa.
“Đại tẩu, mở cửa ra, Tống tỷ phu hỏi Hoa Nhi tỷ thế nào rồi, năn nỉ muội đến xem.” Liên Mạn Nhi hướng vào trong cửa nói.
Rất nhanh, Tưởng thị mở cửa.
“Là Mạn Nhi ah, vào đi.”
Liên Mạn Nhi đi vào trong phòng, Liên Hoa Nhi đã thay quần áo xong,
tựa nửa người vào trên đệm, váy hoàn toàn phủ lên hai chân, chỉ lộ ra
hai chân nhỏ vểnh lên.
“Đại tẩu, vừa rồi tẩu không phải đã đi ra ngoài nói với Hải Long
sao, như thế nào hắn lại bảo Mạn Nhi đến xem ta.” Liên Hoa Nhi giọng nói nũng nịu nói ra. Lời của nàng là hướng về phía Tưởng thị nói, nhưng ánh mắt lại ở trên mặt Liên Mạn Nhi quét tới quét lui.