Trương Hồng Mai vừa nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất của Thịnh Ninh liền luống cuống chân tay xin lỗi: "Thực xin lỗi, mình không có ý đó đâu, cậu có thể đến ở cùng mình, mình rất vui vẻ.""Vui vẻ thì tốt rồi." Cô rất sợ mất đi người bạn đầu tiên của cô ở kiếp này, nên hết sức quý trọng.

Cổ chân bên phải nứt xương đã khôi phục hoàn toàn, ngay ngày hôm sau Thịnh Ninh được cảnh vệ viên của Dương Văn Dĩnh gọi đi qua."Đoàn...đoàn trưởng." Thường ngày, Dương Văn Dĩnh vô cùng nghiêm túc, mọi người trong đoàn văn công đều sợ cô ấy.

Trước khi bước vào Thịnh Ninh cố ý sửa sang lại quân phục trên người một chút, xác định không có chỗ nào không ổn mới có dũng khí gõ cửa.


Sau khi bước vào, thành thành thật thật làm động tác chào quân lễ, dưới ánh mắt soi mói bắt bẻ của Dương Văn Dĩnh trong lòng cô cảm thấy bứt rứt không tự tin.Cô cúi đầu càng thấp, bộ dáng như cô dâu nhỏ bị bắt nạt.

Dương Văn Dĩnh âm thầm đánh, nhìn thấy dáng vẻ Thịnh Ninh cúi đầu xấu hổ ngượng ngùng, một bộ đáng thương hề hề giống như đã biết lỗi rồi, cũng không mắng ra lời được.Nghĩ đến lời đồn đãi trong quân khu thời gian gần đây cùng một số sĩ quan không biết là cố ý hay vô tình ở chỗ cô thăm dò tiếng gió liền đau đầu.Nha đầu này chính là yêu tinh chuyên gây hoạ!"Cô vào đoàn văn công thời gian bao lâu rồi?" Dương Văn Dĩnh cứng nhắc hỏi."Hơn nửa năm rồi ạ.""Đến cuối năm là phải khảo hạch phải không.""Vâng...Đúng vậy." Không biết vì sao ở trước mặt Dương Văn Dĩnh cô luôn khẩn trương một cách khó hiểu.

Nghĩ đến biểu hiện của cô trong thời gian qua, chờ đến lúc khảo hạch cuối năm đoán chừng không có tư cách lưu lại đoàn văn công.

Kiếp trước, là cô vắt óc nghĩ ra cách để Thẩm Kiến Quốc phá lệ giúp cho cô đi cửa sau nên mới tiếp tục được ở lại.Lúc ấy còn chọc cho Dương Văn Dĩnh vô cùng mất hứng.Đời này, cô cũng không nhất định phải cố sống cố chết tìm mọi cách ở lại đoàn văn công.


Nếu không thể lưu lại thì chuyển đến ban hậu cần hoặc đi bệnh viện dã chiến cũng được.---Các nàng truy cập vào trang: để ủng hộ bản dịch của mình nhé---Dương Văn Dĩnh quan sát thấy cô một chút cũng không lo lắng việc khảo hạch cuối năm thì cười lạnh."Lần trước ở hội diễn quân khu gây ra chuyện lớn như vậy, phải phạt nặng để cô ghi nhớ.

Lệnh cưỡng chế trong vòng một tháng không cho phép tham gia bất cứ hoạt động và huấn luyện nào.""Vậy Tần Thúy Phân thì sao?"Dương Văn Dĩnh vẻ mặt cao thâm khó lường nhìn cô, banh mặt nghiêm khắc nói: "Đồng chí Thịnh Ninh, cô trước hãy làm tốt việc của chính mình đi, ai cho cô quyền đi hỏi việc của người khác? Nói nghiêm trọng lên, đây là cô đang cố ý thăm dò thông tin cơ mật.""Rất xin lỗi! Tôi đã biết sai!""Được rồi, trước tiên cô hãy về suy nghĩ lại sai lầm của bản thân đi! Trước khi nhận được thông báo thì không cần quay lại.""Vâng!" Thịnh Ninh làm quân lễ, yên lặng xoay người rời đi.Phó đoàn trưởng đoàn văn công Thu Bạch vừa lúc bước vào, vẻ mặt tò mò hỏi: "Vậy mà cô ấy không nháo?""Không!" Dương Văn Dĩnh lắc đầu, phản ứng của Thịnh Ninh lại vượt ra ngoài dự đoán của cô!"Mặt trời mọc từ đằng tây à?" Thu Bạch không tin nói, còn cố ý ra ngoài nhìn thoáng qua, làm cho Dương Văn Dĩnh đang nghiêm túc cũng phải phì cười."Thịnh Ninh quá khác thường." Không giống tính cách ngày thường tý nào." Cô ấy không nháo là chuyện tốt, nếu thật sự nháo lên là có thể xuất ngũ luôn.""Chuyện này hình như cũng không thể trách cô ấy mà?" Thu Bạch có chút tiếc cho nàng, trước kia cô rất không thích Thịnh Ninh.

Nhưng thấy biểu hiện của Thịnh Ninh hôm nay lại cảm thấy không dễ chịu."Sự việc đã xảy ra, bị xử phạt là không thể tránh khỏi.

Sau này thế nào phải xem chính cô ấy."Sự việc Thịnh Ninh bị ghi lỗi xử phạt nghiêm trọng lập tức truyền khắp đoàn văn công.


Trương Hồng Mai gấp đến độ rớt nước mắt, Tần Thúy Phân cũng dẫn theo một đám chị em bạn tốt mới đến thăm cô, bộ dạng tươi như hoa xuân phong đắc ý, ánh mắt tỏ ra hiền lành."Thịnh Ninh sao cậu lại không cố gắng một chút?" Tần Thúy Phân dường như không nhìn thấy Thịnh Ninh không vui vẻ, tiếp tục cổ động giống như vì cô mà suy nghĩ: " Còn chưa đầy một tháng nữa là đến quốc khánh, hôm đó toàn quân khu sẽ thi đấu võ thuật cùng với biểu diễn của bộ đội dã chiến.

Cậu mà bỏ lỡ thì quá đáng tiếc!.