Editor:Bơ lạcMột lúc sau, một người đàn ông trung niên mặc vest và đeo cặp đi tới.“Nguyên liệu của mì này là gì? ” Người đàn ông trung niên hỏi."Xin chào anh, nguyên liệu mì của chúng tôi cũng giống với nguyên liệu của mì ba chỉ bán ở đây, chỉ khác là ngoài thịt ba chỉ ra, chúng tôi còn thêm cá và đại tràng, mùi vị sẽ đậm đà hơn mì ba chỉ."Mang cho tôi một bát.

"Người đàn ông trung niên nói xong thì đi thẳng đến chiếc bàn nhựa Phong Thanh Thanh đã chuẩn bị từ lâu.“Xin chào, ngài muốn ăn mì gạo hay là mì cắt sợi ạ? ” Phong Thanh Thanh cười hỏi."Muốn một tô mì gạo, cho tôi thêm năm xu mì gạo.

Tôi sẽ bận rộn cả ngày, vì vậy buổi sáng tôi phải ăn no hơn một chút." Người đàn ông trung niên lại nói.Phong Thanh Thanh lớn tiếng trả lời: "Được ạ."Lý Tiểu Lộ ở bên cạnh đã đợi rất lâu, sau khi nhận được tin chính xác bèn bật bếp ga lên, nhanh chóng múc một thìa nước từ trong thùng, lau sạch chảo, sau đó múc một thìa canh xương hầm từ nồi nấu ăn bên cạnh bà và sau đó bắt đầu nấu ăn.Vì mì đã ngâm từ trước nên chưa đầy nửa phút mì đã chín.Phong Thụy Thanh bê tô mì cho người đàn ông trung niên kia.Phong Thanh Thanh tiếp tục hét lên.Phong Thụy Thanh cũng đi theo Phong Thanh Thanh hét.

Ban đầu anh cũng cảm thấy xấu hổ nhưng thấy em gái kêu thế này lại gọi khách đến, khách đến tức là có tiền đến nên anh cũng không quan tâm đến việc có xấu hổ hay không nhanh chóng làm theo.So với việc bị đói, mất mặt có gì đáng xấu hổ?Có một rồi sẽ có hai, mọi người đều có tâm lý chạy theo đám đông, quan trọng hơn, trên con phố này có khá nhiều ngườiVì vậy, chỉ trong chốc lát, bàn ghế trong nhà của Phùng Thanh Thanh đã chật kín.Lý Tiểu Lộ tay chân nhanh nhẹn, đồ ăn đã thái sẵn, nước dùng cũng nấu xong nên bà nấu mì nhanh chóng và không phải để cho khách phải đợi lâu.Từng đợt khách lần lượt kéo đến, về sau cũng không cần Phong Thanh Thanh và Phong Thụy Thanh chào đón, người qua đường thấy việc làm ăn của sạp này phát đạt như vậy thì tự nhiên cũng ghé vào.Sau hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua, Lý Tiểu Lộ đã bán hết số mì mà bà ấy đã chuẩn bị, thậm chí còn không đủ bán.Lý Tiểu Lộ lắc lắc cánh tay và nói: "Việc buôn bán này còn mệt hơn làm ruộng.

Hôm nay cánh tay của mẹ rất đau."Nếu làm ruộng mệt mỏi có thể nghỉ tạm, dù sao đây cũng là ruộng của nhà mình, có thể trồng muộn một chút cũng không sao, nhưng đang buôn bán thì không nghỉ được, một khi nghỉ thì khách cũng sẽ đi hết."Mẹ ơi, hôm nay về mẹ dạy con, để con nấu ăn.


Sức con khỏe và trẻ nên con không sợ mệt, cũn không sợ đau." Phong Thụy Thanh nói.Anh không thể để mẹ mình mệt mỏi trong khi bản thân và em gái sung sướng được."Được.

Dù sao thì anh cả của con cũng đã đi nhập ngũ.

Gia đình này phải trông cậy vào con.

Con học sớm một chút cũng tốt ." Lý Tiểu Lộ nói.“Dạ, con biết.” Phong Thụy Thanh gật đầu nói.

Khi không có anh cả ở bên thì anh càng phải hiếu thảo, để cha mẹ làm ăn phát đạt càng sớm càng tốt.Phong Thanh Thanh cùng những người khác thu dọn đồ đạc, sau đó lại đi chợ bán thức ăn mua một ít đồ ăn, trở về nhà trọ nghỉ ngơi, nhân tiện ăn cơm trưa luôn.“Sao mấy người về sớm vậy? ” Dì Mạc chủ nhà, ngạc nhiên hỏi, đây là lần đầu tiên bà ấy thấy một người buôn bán về sớm như vậy: “Mì bán không được tốt à? Không đến mức đó chứ, phố Hoàng Kết này mỗi ngày đều có rất nhiều người, trừ khi nấu ăn quá tệ, nếu không đều có thể kiếm tiền.

"Phong Thanh Thanh cười, nói: “ Đây là lần đầu tiên buôn bán ở Đông Môn, không biết tình hình nên không chuẩn bị đầy đủ.

Tất cả nguyên liệu đều đã bán hết rồi.""Ồ, thì ra là thế, vậy thì lần sau các người chuẩn bị nhiều lên một chút, phố Hoàng Kết này mỗi ngày đều có rất nhiều người, đặc biệt là vào giờ ăn trưa, những người đang ngồi trong văn phòng và những người làm công ăn lương.

Họ sẵn sàng bỏ ra hai ba hào ra bên ngoài ăn cơm".


Dì Mạc nói thêm: “Đây này, người nhà dì đều đi ra ngoài làm ăn, chỉ còn chừa một mình dì ở lại đây trông coi nhà cửa.

""Cảm ơn dì Mạc đã chỉ điểm.

Buổi chiều chúng cháu sẽ chuẩn bị nhiều một chút."Phong Thanh Thanh nói cảm ơn."Cháu có thể chuẩn bị nhiều hơn.

Nếu ở quê các người có món nào ăn vặt thì có thể chuẩn bị nhiều một chút.

Miễn là ngon thì sẽ có nhiều người mua".

Mạc Linh nói.Phong Thanh Thanh vâng ạ.Sau khi ăn xong bữa trưa, họ bắt đầu đếm tiền.Tổng cộng là hai mươi hai tệ năm hào !Trừ chi phí năm tệ ba hào ra thì bọn họ đã kiếm lời được tổng cộng mười bảy tệ hai hào!Mười bảy tệ hai hào!Lý Tiểu Lộ xoa xoa cánh tay của mình, cười đến mức nhìn không thấy mắt: "Một ngày có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, cho dù cánh tay đau nhức mẹ cũng rất vui.


Ở nhà vất vả làm ruộng một năm còn chưa kiếm được đến hai trăm tệ mà kinh doanh ở đây, một ngày đã kiếm lờ được mười bảy tệ hai hào!"Phong Thụy Thanh cũng tràn đầy kích động, anh giả vờ bình tĩnh cầm một xấp tiền giấy lên, đếm lại một lần chắc chắn không có gì sai, sau đó, anh hào hứng nói: “Em gái, vài ngày nữa chúng ta đến trung tâm thành phố S.

Sau mấy ngày nữa ,nếu mỗi ngày chúng ta đều kiếm được nhiều tiền như này thì chúng ta sẽ mua thêm một chiếc xe ba bánh để hai người cùng nấu.

""Vâng."Phong Thanh Thanh gật đầu mạnh, trả lời.

Kiếp trước cô một mình làm buôn bán, tuy rằng cũng kiếm được nhiều tiền nhưng lại không hạnh phúc và mãn nguyện được như bây giờ.Sau khi ba người nghỉ ngơi một lát thì lại đi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn để chuẩn bị cho buôn bán buổi tối..