“Dung Yên, cô dám đánh tôi?” Cố Lan kinh ngạc, cô ta cả người đều phát khí điên rồi.
Cô ta quý nhất chính là gương mặt này.
Khuôn mặt xinh đẹp của Dung Yên lạnh lùng, “Đánh người chính là cô, mệt tôi còn tưởng cô là bạn tốt, tiền và lương thực đều sẽ chia cho cô, không ngờ tới cô tính kế tôi.
”"! Tôi tính kế cô cái gì? Đừng có mà vu oan cho tôi ! " Cố Lan căn bản không sợ cô nói bậy, bởi vì cô ta cho rằng bản thân đã xử lý tốt bí mật.
Dung Yên cười chế nhạo, sau đó quay đầu nhìn Tần Dã đang ở bên cạnh, giọng nói nũng nịu : "Chồng à ~, anh xách tên Lưu Nhị kia lại đây nha.
"Tần Dã:…Thanh âm ôn nhu gọi chồng này —— làm thân thể hắn run lên vài lần.
Thật ra không cần phải kêu như vậy.
Tuy nhiên, hắn vẫn ngoan ngoãn lôi người đàn ông trông như lợn chết lê dài tới trước mặt Cố Lan.
Cố Lan nhìn bộ dạng thảm hại của Lưu Nhị, trong lòng lộp bộp.
Cũng may cô ta đã lui về phía sau nhanh hơn, Lưu Nhị cố gắng ôm lấy chân của cô ta nhưng không thành công.
"A Lan, rốt cuộc ngươi cũng đến rồi, ta đã đợi cô một tiếng rồi ! " Lưu Nhị sắc mặt xanh tím, khuôn mặt vốn đã xấu lại càng thêm xấu xí.
Cố Lan nghe vậy thì toàn thân nổ tung, giọng gần như rống lên: : “Ngươi nói hươu nói vượn cái gì? Ta khi nào hẹn ngươi chứ? Không đúng, ta cùng ngươi có quan hệ gì?” Lưu Nhị là kẻ xấu không cần ai dạy bảo.
"Chính là ngươi hỏi ta trước, nếu không, ta tại sao lại tới đây? Không thừa nhận ư, nếu không phải ngươi, ta làm sao có thể từ sau núi rơi xuống? Ta mặc kệ, chân ta đã bị đánh gãy , ngươi phải đền ta ! … ”Cố Lan như phát điên lên, mặt đỏ bừng vì tức giận.
"Ai kêu ngươi ra ngoài? Ngươi bị gãy chân, đâu có chuyện gì liên quan tới ta? Ngươi chính là muốn tìm……” Cô chỉ tay về phía Dung Yên, "Là cô, ngươi có phải vì cô ta ! mà giá họa cho ta! ! "Truyện [Trọng Sinh Thập Niên 70 Mang Không Gian Vật Tư Về Làm Ruộng Làm Giàu] được đăng tải tại web .
Để đọc đầy đủ không gián đoạn bộ truyện này các bạn nên đọc tại web .
.