Đứng trong gara ngầm của nhà họ Ngôn Tô Bắc Khương đã không còn gì để nói. Chỉ có thể dùng từ oa này để hình dung thì thực sự choáng váng, đây quả thực là có tất cả cư nhiên còn có chống đạn chống bạo, ngẫm lại Ngôn Mặc cùng Ngôn Bách có một ít xe chống đạn chống cháy nổ hình như cũng rất bình thường. Ngôn Dục bảo cô thu toàn bộ xe vào không gian chỉ để lại một chiếc Hummer off - road đã được cải tiến, Ngôn Trạch Vũ nhìn chiếc xe này nóng lòng muốn thử vẫn luôn muốn láy nhưng Ngôn Dục vẫn luôn không cho hại hắn mỗi lần đều chỉ có thể nhìn một chút. Bây giờ anh có thể láy không? Ngôn Trạch Vũ hì hì nhếch miệng nhìn Ngôn Dục, Ngôn Dục nhìn anh một cái sau khi ném toàn bộ ba lô vào cốp xe rồi kéo Tô Bắc Khương lên ghế sau. Ngôn Trạch Vũ vừa nhìn tư thế này biết Ngôn Dục đây là đồng ý vội vàng leo lên ghế lái. Tô Bắc Khương từ không gian lấy ra hai thanh trường đao đưa cho bọn họ.
"Anh, lấy cái này đánh tang thi đi dị năng vừa mới thức tỉnh vẫn phải tiết kiệm một chút dùng, sử dụng nó vào thời điểm quan trọng!"
Hai người cầm đao nhìn một chút điên đảo một chút rất thuận tay, Ngôn Trạch Vũ cầm dao ra sau đó khởi động xe châm lửa nhìn cửa gara điện trước mắt từng chút một dâng lên, ba người bọn họ hít một hơi thật sâu nhìn thoáng qua lẫn nhau. Tô Bắc Khương nhìn cánh cửa sáng lên vẫn có chút hoảng hốt, đôi tay nắm chặt lấy nhau.
" Kiều Kiều đừng sợ yên tâm bọn anh sẽ bảo vệ em thật tốt, mạt thế này chúng ta nhất định có thể cùng nhau chống đỡ."
Nhìn mặt Tô Bắc Khương có chút trắng bệch Ngôn Dục sợ cô tự cào mình nên nắm chặt tay cô ánh mắt Tô Bắc Khương nhìn Ngôn Dục trái tim bối rối rốt cuộc từng chút từng chút tỉnh táo lại. Phải, kiếp này cô sẽ không bao giờ phải một mình nữa.
"Cánh cửa đang mở ra! tam ca tứ ca, chúng ta tới đây!!!" Ngôn Trạch Vũ giống như tiêm máu gà nhưng chỉ nghe thấy một tiếng ầm ầm liếc mắt nhìn lại chỉ thấy khí thải bay qua.
" Wow, cảm giác này thực sự là tuyệt vời!" Ngôn Trạch Vũ vô cùng hưng phấn.
Cây cối trước mắt từng chút một theo thời gian trôi qua xe sẽ sớm đi vào thành phố. Ma đô nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ đi ra ngoài phải lãng phí một khoảng thời gian nhất định.
"Lái chậm một chút a Ngũ ca, tang thi nói không chừng ở phụ cận" Dọc theo đường đi tới một người cũng không phát hiện, bình thường đường lớn náo nhiệt hiện tại cũng trở nên trống rỗng gió thổi qua trong không khí bay tới từng đợt mùi máu tươi nhàn nhạt. Đột nhiên có một tiếng ồn đến từ trung tâm mua sắm bên cạnh.
"Mấy người, mấy người tới cứu chúng tôi sao? nhà tôi có chút xa, có rất nhiều quái vật trên đường phố anh đưa chúng tôi về nhà được không?"
"Vâng đúng vậy, quái vật trên đường phố quá đáng sợ mấy anh có thể đưa chúng tôi trở lại không hoặc đưa chúng tôi đi cùng không? Nếu không chúng ta đi theo các người đi, xem xem các ngươi mới có ba người chiếc xe này hẳn là còn có thể ngồi xuống vài người." " Cái gì mang theo mấy người nên là đưa chúng tôi đi."
Mạt thế đột nhiên tới đám người này là lúc trời mưa đi dạo phố bị nhốt ở trung tâm thương mại mọi người đều nghĩ đến việc về nhà khi trời mưa. Nhưng có người sau khi trút mưa trở nên người không ra người quỷ không ra quỷ, không đợi mọi người kịp phản ứng đã nhào tới cắn chết không ít. Cũng có người có ý cầm ô xông về nhà vừa ra khỏi ô đã bị ăn mòn sạch sẽ cũng biến thành tang thi. Những người còn lại nhìn thấy một tiếng kinh hoảng ở trong trung tâm thương mại khắp nơi lộn xộn trốn đông trốn tây ở trong trung tâm thương mại mấy ngày ăn uống la tát toàn bộ ở đây. Toàn thân đã không còn một chút sạch sẽ, bọn họ trốn ở trung tâm thương mại lúc trước còn nghe thấy trên đài phát thanh nói có quân đội trở về cứu bọn họ, đợi lâu như vậy cũng không đến họ đã gần như tuyệt vọng. Đúng lúc này Ngôn Dục bọn họ xuất hiện những người này tựa như nhìn thấy cứu tinh rĩ nói ra. Tô Bắc Khương nhìn đám người chật vật này không mở miệng.
"Anh, cứu không?" nói thật Ngôn Trạch Vũ không phải rất muốn cứu, hiện tại hắn chỉ muốn nhanh chóng ra khỏi thành tìm tam ca tứ ca của hắn. Ngôn Dục suy nghĩ một chút "Chúng ta ở nhà ba ngày, biệt thự cách nội thành quá xa nên không rõ tình hình là gì đi hỏi trước đi! "
"Họ có quá nhiều người làm thế nào chúng ta có thể cứu bây giờ không có mấy tang thi, lát nữa nếu đều tới thì làm sao bây giờ. Chúng ta không bảo vệ được dù sao chúng ta mới vừa thức tỉnh dị năng."
Tô Bắc Khương không phải không có lòng trắc ẩn nhưng cô cảm thấy mình phải sống sót trước, có năng lực còn lại để bảo vệ người khác, nghe thấy lời nói của cô, bọn họ gật gật đầu. Ngôn Dục ý bảo Ngôn Trạch Vũ hỏi tình hình hiện tại của bọn họ Ngôn Trạch Vũ vươn đầu ra cửa sổ xe.
" Các người có ai có thể nói cho tôi biết đây là tình huống gì không? hiện tại có bao nhiêu người ở đây? có ai trong quân đội đến đây để cứu các anh không?"
Nghe Ngôn Trạch Vũ hỏi những người trong thương trường hai mặt nhìn nhau, một lúc sau, một cậu bé cao gầy đi ra khỏi đám đông và nói
"Chúng tôi là những người đang đi mua sắm vào thời điểm đó đột nhiên trời bắt đầu mưa lớn, Trời mưa vốn là chuyện bình thường nhưng qua một thời gian có một người xông vào trung tâm thương mại chúng tôi thấy...."
Nói đến đây hắn hình như rất thống khổ che đầu ngồi xổm xuống, nhìn thấy dáng vẻ của hắn cũng không ai nói gì tất cả mọi người đều than thở. Sau một thời gian dài anh ta có lẽ đã bình tĩnh lại đứng lên hít mũi tiếp tục nói "Người kia, sắc mặt biến thành màu xám xanh miệng phát ra âm thanh lạch cạch sau đó hắn một tay bắt được một người rồi cắn xuống."
"Nhìn thấy một màn này tất cả mọi người đều sợ ngây người, người bị hắn cắn qua một hồi cũng biến thành giống hắn có quá nhiều người trong trung tâm mua sắm bị cắn, họ cũng ăn rất nhiều người. Mọi người chạy chung quanh chạy qua liền chạy thoát chưa kịp chạy đều bị cắn. Chúng tôi không có biện pháp, đám người chúng tôi cuối cùng trốn trong một gian nhà vệ sinh trên nóc tòa nhà mới thoát khỏi một kiếp nạn. Chúng tôi chờ thật lâu đợi đến khi một chút thanh âm cũng không có mới dám đi ra, chúng tôi đã không dám ra khỏi cửa này chúng tôi đã quá sợ hãi nhiều người trong chúng ta đã không ăn gì trong hai ngày.”
Ngôn Dục nhìn bộ dáng ủ rũ của đám người này mặt không chút thay đổi, Tô Bắc Khương nhìn anh một cái Đại lão chính là đại lão nghe thấy cái này cũng không có phản ứng gì, trâu phê.
"Nếu như vẫn không có người đến mấy người định chết đói ở đây à?" Ngôn Trạch Vũ không thể lý giải, nhiều người như vậy xông lên cũng có thể xông về nhà đi!
" Không "
Họ lắc đầu " Trước kia một đài phát thanh nói rằng có một nơi tụ tập ở quảng trường họ đã đợi vài ngày ở đó. Chúng tôi đang chuẩn bị đi tụ tập."
Nam sinh vẫn luôn nói chuyện như có cái gì đó khó nói nghẹn nửa ngày vẫn buông tha mở miệng nói "chúng tôi nơi này người nhiều nhưng người có thể động thủ nguyện ý động thủ quá ít. Nhiều người đều là phụ nữ đều ước gì bảo vệ tốt chính mình, cho nên liền..."
Lời còn chưa dứt đứng ở phía sau hắn một nữ nhân trung niên trang điểm đậm không muốn cô đẩy anh một cái, "Cậu là một người đàn ông lớn vậy vậy? một đám nữ nhân trung niên bốn năm mươi tuổi chúng tôi đều là trưởng bối của cậu đó có biết hay không, mấy người bảo vệ chúng tôi không phải là nên sao?"
Nói xong còn chỉ vào bọn Tô Bắc Khương " Cậu cùng bọn họ nhiều lời vô nghĩa như vậy làm cái gì bảo bọn họ dẫn chúng ta đi không phải là được rồi không muốn thì đi cướp xe! Một đại nam nhân như ngươi sao còn nhiều lời như vậy."
"Chúng ta đều là nữ nhân không bảo hộ chúng tôi chẳng lẽ để cho chúng tôi đi chết sao?"
"Quả thực chính là không có lương tâm."
" Không phải các người, các người không nói đạo lý" nam hài tử này bị một đám bác gái trung niên chặn đầu bạc mặt gấp gáp mặt đều đỏ bừng.