Kỳ hạn ba ngày đã qua, Lâm Liên Kiều giữ lời hứa quay trở lại bên cạnh Thẩm Dịch Nhiên khiến anh ta rất vui, vô cùng háo hức mà chuẩn bị cho một hôn lễ hoành tráng. 
Đang trước mặt anh ta chính là một bộ âu phục được thiết kế riêng cho anh ta trong hôn lễ.

Nhưng trong mắt của anh ta, ngoài một màu trắng tinh bắt mắt ra, nó chẳng khác gì với những bộ âu phục mà thường ngày anh ta mặc.

Điều đặc biệt duy nhất khiến anh ta vô cùng coi trọng bộ âu phục này, chính là nó sẽ mặc lên người anh ta khi diễn ra nghi thức tuyên thệ long trọng cùng với Lâm Liên Kiều vào ngày mai.
Trong lúc cơn hào hứng dâng cao, anh bỗng nhiên gọi một cấp dưới của mình vào dặn dò.
"Ngài Thẩm có gì phân phó?"
Thẩm Dịch Nhiên nhếch miệng, mắt vẫn chăm chú ngắm nghía bộ lễ phục vừa ung dung nói.
"Sợ có người vừa tỉnh lại sẽ phá hỏng hôn lễ ngày mai, cho tăng cường canh gác lên đi."
Sở Quân Huân đã tỉnh dậy từ ba ngày trước, nhưng đến gần sát lễ cưới của Thẩm Dịch Nhiên anh mới cho người truyền tin ra ngoài.

Mặc dù vậy, Thẩm Dịch Nhiên cũng không quá lo lắng việc anh vẫn có mặt ở đây.

Anh ta cho người tăng cường canh gác chỉ để chắc rằng hôn lễ diễn ra thành công, còn diễn biến, anh ta cũng đoán được Sở Quân Huân sẽ gây náo loạn.

Nhưng anh ta thích sự náo nhiệt và những điều kích thích như vậy, hôn lễ sẽ càng trở nên ấn tượng.

Thẩm Dịch Nhiên tự nghĩ tự cười khoan khoái, bất chợt anh ta nắm vội chiếc áo khoác lông, rồi xoay người đi nhanh.

Cấp dưới của anh ta ngay lập tức hối hả đi theo, tò mò hỏi.
"Trời đã khuya rồi, ngài định đi đâu vậy?"
"Đến Hoa uyển, xem hôn thê của tôi chuẩn bị thế nào?"
Thẩm Dịch Nhiên ranh ma nghĩ trong đầu đắc ý, dù bây giờ Lâm Liên Kiều có đang hối hận đi chăng nữa thì cũng quá muộn để quay đầu rồi.

Anh ta thật sự muốn biết hiện tại có phải chỉ có một mình anh ta háo hức hay không?
Xe nhanh chóng rời khỏi phủ thống soái, nghe xong áng chừng ba bốn bài nhạc phát từ máy cát xét trong xe là đã đến Hoa uyển.

Tiếng động cơ xe đến khiến buổi đêm ở Hoa uyển bị đánh tan sự yên ắng vốn có, người hầu vừa tiếng động đã ngay lập tức tập trung ra cửa của đón người.
"Ngài Thẩm, muộn rồi còn đến gặp Lâm tiểu thư sao?"
"Cô ấy đâu?"
Thẩm Dịch Nhiên vừa đến đã đi thẳng vào bên trong, anh ta đi hướng lên cầu thang, đến phòng của Lâm Liên Kiều.

Người hầu thấy vậy cũng nối đuôi đi theo sau anh ta, vừa đi vừa trả lời các thắc mắc của anh ta đưa ra.
"Cô ấy ở trong phòng, thưa ngài."
Thẩm Dịch Nhiên nghe xong bước đi có chút khựng lại, môi cong lên hơi cười, vẻ mặt có phần hiếu kỳ.
"Chịu ngoan ngoãn vậy sao? Mấy ngày nay biểu hiện của cô ấy thế nào?"
Người hầu bước vội để theo kịp bước chân của anh ta, còn phải phản xạ nhanh trả lời không chút chần chừ.
"Vẫn bình thường, ăn, ngủ, đọc sách, đều đúng giờ giấc."
Thẩm Dịch Nhiên ồ nhẹ một tiếng trong cổ họng, sau đó lại nhướng mày tiếp tục hỏi.
"Có thấy cô ấy thường xuyên thẫn thờ không?"
Không biết ngụ ý của Thẩm Dịch Nhiên là gì đây, nhưng mai là hôn lễ của anh ta và Lâm Liên Kiều rồi, người hầu cũng biết ý tứ không nên nói lời làm anh ta phật ý.
"Thẫn thờ? Hình như không có, trong lúc đọc sách có đôi lúc tôi thấy Lâm tiểu thư còn cười nữa."
Đúng là không uổng công anh ta đến đây, những bất ngờ anh ta nhận được quả là làm cho tâm trạng của anh ta thoải mái hơn hắn, gương mặt không nhịn được cứ cười tủm tỉm, không giống với anh ta ngày thường.
"Thật sự đã nghĩ thông rồi sao? Vậy cũng tốt, những thứ Sở Quân Huân cho cô ấy được, mình cũng cho được."
Mới đó anh ta đã đến trước phòng của lâm Liên Kiều, vẻ mặt phấn khích thấy rõ mà gõ cửa.
"Lâm Liên Kiều, là trượng phu tương lai của em đây, mở cửa đi, anh ngắm em một lát."
Lần đầu tiên anh ta thoải mái xưng hô thân mật với cô như vậy, cảm giác rất thuận miệng, nhưng chỉ là anh ta không nhận được hồi đáp.

Tâm trạng đang sẵn vui vẻ nên anh ta không qua hấp tấp, vẫn kiên nhẫn gõ cửa thêm vài lần nữa.

"Đúng là cô nàng kiêu kỳ mà, ngủ rồi sao? Không mở cửa thì anh tự vào đấy nhé."
Bên trong phòng vẫn một vẻ im lặng tựa như không có người, sự đa nghi của Thẩm Dịch Nhiên vừa gạt đi bây giờ bỗng chốc quay trở lại.

Không đợi nữa, anh ta liền đẩy cửa thẳng vào trong, nhưng sắc mặt ngay tức thì trầm xuống, bàn tay đột nhiên siết chặt nghe rõ cả từng tiếng rôm rốp của khớp xương khi phát hiện cửa bị khóa trong.

Tâm tình của anh ta lúc này có vẻ đã lao dốc không phanh, bầu không khí mới đó mà đã trở nên căng thẳng. 
"Lâm Liên Kiều, em lại tính làm gì nữa đây?"
Thẩm Dịch Nhiên như nổi cơn thịnh nộ mà đập mạnh cửa chứ không đơn thuần là gõ nữa, mấy người hầu hoảng sợ nhìn nhau, ngay tức thì có người đứng ra vội nói.
"Để tôi đi lấy chìa khoá dự…"
Cô ta còn chưa nói hết câu, một tiếng rầm chấn động liền phát ra khiến cô ta và mấy người xung quanh giật bắn người, Thẩm Dịch Nhiên mất kiên nhẫn đến mức tự mình phá cửa chi bằng một cú đạp mạnh, không hổ danh là người mạnh nhất Cửu Lạc thành, đến phá cửa cũng nhanh gọn trong chớp mắt như vậy.
Nhưng trong tình huống căng như dây đàn này, mấy ai lại để ý đến chuyện cảm thán, chỉ lo một lúc nữa số phận của mình không biết sẽ ra sao với Thẩm Dịch Nhiên mất.
Anh ta sau khi đạp cửa, liền di chuyển nhanh vào trong tìm kiếm, trong lòng nóng bừng thấp thỏm lên một cảm giác nghi hoặc khó chịu.
"Lâm…"
Anh ta định gọi lớn tên cô, nhưng khi lấy tay giật mạnh tấm rèm giường ra, liền nhìn thấy cô đang nằm ngay ngắn trên giường, trong tích tắc anh ta như đông cứng, đôi mắt không tin được đứng ngẩn ngơ nhìn cô mất vài giây mới có thể hoàn hồn mà thở ra nhẹ bẫng.
"Hoá ra là ngủ thật à? Làm mình cứ tưởng cô ấy đào tẩu rồi."
Anh ta khôi phục tâm trạng như lúc mới đến, dáng vẻ lại trở nên nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường mà nhíu mày nói, xen vào chút hờn trách vu vơ.
"Này, em là heo đấy là, ngủ như chết, tiếng động mạnh như vậy cũng không nghe thấy."
Anh ta cứ nói, Lâm Liên Kiều cứ nhắm mắt mãi ngủ say sưa.

Trong căn phòng hiện tại chỉ có một nam một nữ, phòng ngủ còn trang trí rực đỏ đượm đặt dấu ấn của phòng tân hôn, điều này không khỏi khiến đầu óc của anh ta bỗng thoáng hiện lên một suy nghĩ lưu manh.

Đôi mắt anh ta có chút gian tà nhìn cô, nhân lúc cô không có phòng bị mà đưa tay tự tiện vuốt vào đôi má thoáng có màu hoa anh đào nhàn nhạt.

"Nhìn em lúc ngủ, trông mới ngoan làm sao.

Lúc nói chuyện mà cũng được như vậy thì tốt biết mấy."
Thẩm Dịch Nhiên vuốt ve những ngón tay trên làn da trơn mịn, bản chất phong lưu ngay lúc này lại lộ ra.

Anh ta hạ người xuống, muốn trộm hôn cô một cái thật ngọt ngào.
Tiến gần rồi lại tiến gần, khi hai gương mặt chỉ còn cách nhau một lớp không khí mỏng, bất chợt, không biết vì sao anh ta lại giật mình bật dậy, đồng tử giãn to nhìn cô, động tác chậm chạp, cứng nhắc, đưa ngón tay áp lại gần mũi cô, như cách người ta thường kiểm tra người còn sống hay đã chết.
Lại một lần nữa anh ta giật mình rụt tay lại, mắt trợn, môi há to hoảng hốt.
"Lâm Liên Kiều, có chuyện gì vậy? Kiều Kiều…"
Anh ta nắm lấy hai bên vai cô, lây lắc mạnh bao nhiêu cô cũng không có phản ứng, hơi thở vừa rồi anh ta kiểm tra cũng không còn nữa, nhưng người còn ấm thế này, chắc chắn sẽ cứu được, anh ta đinh ninh sẽ cứu được liền hét lớn.
"Người đâu, mau gọi quân y, nhanh lên."
Gọi người xong, anh ta nhanh chóng ôm cô vào lòng, hai cánh tay quấn chặt như sợ cô biến mất.

Lần đầu tiên trong đôi mắt của anh ta hiện ra vẻ thất thần, vừa giận dữ, nhưng cũng vừa đau thương.
"Kiều Kiều, tỉnh dậy đi Kiều Kiều.

Em không tỉnh lại tôi sẽ giết cha của em, em nghe thấy không?".