Tô Diệp vùi mình giữa thung lũng nguyên buổi sáng.

Không khí trong lành, nắng đẹp gió nhẹ trời gợn bóng mây.

Tô Cảnh Lâm không đồng ý cho em gái khơi mương nước, cậu đích thân đào.

Tô Diệp ngại cãi vã cự nự với ca ca giữa chốn bàn dân thiên hạ.

Tô Cảnh Húc và Tô Thế Linh len lỏi giữa nhóm thôn dân trai tráng, thi thoảng chỉ điểm ngược xuôi.

Tô Cảnh Hạo duy trì bản mặt lạnh như băng, phát tín hiệu người lạ chớ đến gần.

Tạ Vệ Hoa trầm mặc theo sau hắn, cảm giác tồn tại thấp đáng thương.Tô Diệp săn thú nướng thịt chuẩn bị bữa trưa tươm tất.

Tô Cảnh Húc và Tô Thế Linh ngựa quen đường cũ xin ăn ké.

Hôm nay không còn ai nói xấu sau lưng họ nữa.


Tô Cảnh Húc mỉm cười bắt chuyện: “Ôi, nốt ngày mai nữa là hoàn công rồi.

Biết bao giờ mới lại được thưởng thức tài nướng thịt của Diêp tử muội muội đây.

Linh thúc, ăn nhiều vào.”Tô Cảnh Lâm giương cao ngọn cờ đắc ý: “Thi thoảng nhà đệ tự nướng thịt thỏa cơn thèm.

Gia vị đầy đủ, chất lượng ngon hơn hẳn.”Tô Thế Linh lập tức bắt ý hùa lời: “Ôi, cháu nhất định phải nhớ rủ thúc thúc đó.”Tô Cảnh Húc vội la: “Cả ca nữa.”Tô Cảnh Lâm bé ngoan: “Vâng.

Món này chế biến đơn giản lắm.

Thực hành thử một lần là quen thuộc ngay.”Tô Diệp nom nhóm Tô Cảnh Hạo kế bên: “Họ nướng không ngon à?”Tô Cảnh Húc: “Tàm tạm”Tô Cảnh Lâm: “Thúc ơi, chúng ta gieo củ mài xong có phải tưới nước thường xuyên không?”Tô Thế Linh: “Xa quá, nhân lực không đủ đành mặc kệ chúng tự sinh tự diệt thôi.

Trước mắt tạm thời phủ cỏ tranh giữ độ ẩm, nảy mầm bao nhiêu hay bấy nhiêu.”Tô Cảnh Lâm: “Sao không nhân giống khu vực quanh thôn? Dễ chăm bón tươi tiêu.”Tô Thế Linh: “Ý kiến hay.

Cháu thử tự tìm chỗ khác xem còn khóm nào không?”Tô Cảnh Húc: “Diệp tử, muội thám hiểm thượng nguồn con suối chưa?”Tô Diệp: “Chưa ạ.”Tô Cảnh Lâm trợn trừng mắt lườm ông anh họ xa: “Diệp tử mới mười tuổi.”Tô Cảnh Húc tự lẩm bẩm: ghê vậy, ta chỉ trót quên con bé mới mười tuổi thôi mà.

Nó cao bằng ngươi kia kìa.Đồng hồ cát điểm giờ thân, Tô Cảnh Húc tập hợp bà con xếp hàng thu quân.

Khi Tô Diệp về tới khe núi, nàng không gặp biểu ca cũng không thấy chiếc cút kít nào.


Vườn cây hạt dẻ tương tự vắng bóng người.

Ba xe cút kít dựng trơ trọi chốn đồng không mông quạnh, hai thùng chứa đầy bao đất.

Tô Cảnh Lâm đương cột thắt nút nốt bao còn dư.Tô Diệp: “Đại ca đừng đẩy, để muội.”Tô Cảnh Lâm: “Không sao, ca vẫn khỏe.

Đẩy xuống núi nhẹ nhàng mà.”Tô Diệp ngẫm nghĩ.

Nàng quyết giữ nguyên ý kiến, nhấc bao tải đất đặt vào thùng xe của mình.

Nàng đẩy thử đoạn ngắn, bốn bánh xe xoay tròn trơn trượt thông thuận.

Tô Cảnh Lâm chưa kịp ngăn cản em gái hành động thì nàng đã đẩy đi xa mất tiêu.

Tô Cảnh Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, đầy xe trống đuổi theo.

Diệp Quốc Kiện chốt hạ cuối đoàn.Đường xuống núi dốc thoai thoải cần đặc biệt chú ý nắm vững hai bên càng, ổn định độ thăng bằng tránh nghiêng đổ vật dụng chứa trong thùng.

Tô Cảnh Lâm và Diệp Quốc Kiện nom Tô Diệp chạy như bay mà tim đập chân run, lo lắng phập phồng.Tô Cảnh Húc thấy Tô Diệp lái xe như bò đứt dây, hết hồn nép vào bụi nhường đường.

Tô Thế Linh nhắc nhở: “Diệp tử, cháu chậm thôi.

Cẩn thận đâm trúng người khác bây giờ.”Tô Diệp: “Vâng.”Nàng lướt qua tựa cơn gió..