Mồng 5 tháng tư, quan phủ vận chuyển hạt giống tới thôn Phúc gia.

Tô Thế Vĩ và Diệp Quốc Kiện dẫn Tô Cảnh Lâm, Diệp Đức Tường xếp hàng nhận hạt giống.

Mỗi người khiêng về một bao đầy.

Tô Diệp cắt dây mở miệng túi của Tô Thế Vĩ ra kiểm tra, đổ hết xuống sân phân loại.

Triều đình an dân, chuẩn bị chủng loại tương đối phong phú bao gồm gạo, khoai lang đỏ, đậu nành, đậu xanh, đặc biệt là bắp ngô.Tô Thế Vĩ giới thiệu giản lược: “Viên tròn tròn màu vàng óng kia gọi là ngô, một giống lương thực mới du nhập từ hải ngoại.

Năm ngoái khu vực điền trang xung quanh kinh thành gieo trồng thử nghiệm đồng thời nhân giống nhưng sản lượng thu hoạch ít ỏi.

Quan viên bộ Công ưu tiên các huyện phủ thu nạp nạn dân, chia hết về những vùng này.

Quyết định trồng hay bỏ xó mặc người nông dân tự lựa chọn quyết định.”Hẳn chuyển qua khoai lang nói: “Củ thuôn dài màu đỏ tên khoai lang mua của thương nhân vùng duyên hải phía tây.

Nguồn gốc xa xưa cũng du nhập từ hải ngoại.

Sản lượng rất cao.

Tác dụng chính là lương thực phụ chưa thay thế được gạo mì.

Ăn quá nhiều dễ mắc nguy cơ rối loạn tiêu hóa.”Tô Diệp gẩy gẩy kiểm tra chất lượng.

Hạt giống ngô cổ đại nhỏ hơn một chút, hình dáng tròn đều căng mẩy.

Túi bắp áng chừng mười cây vừa đủ trồng hai mẫu ruộng cạn.


Tô Diệp thủng thẳng nói: “Sau vụ lúa mạch, nhà ta sẽ trồng ngô.

Nếu bón phân đầy đủ, tưới tắm cẩn thận, sản lượng có thể đạt tới gần ngàn cân trên một mẫu.”Tô Thế Vĩ đang uống nước dở giật nảy mình, phun nước tung tóe khắp nơi, ho sù sụ.Tô Diệp buông hạt bắp, phủi phủi tay cầm khoai lang nói: “Riêng giống này sản lượng cực cao, dưới điều kiện sinh trưởng thuận lợi sản lượng trung bình đạt 3 4000 cân.”Tô Thế Vĩ vẫy tay phủ định: “Thôi được rồi, con đừng khoác lác vẽ hươu vẽ vượn nữa.”Tô Diệp nhìn cha chăm chú, đôi mắt đen nhánh tựa mực tàu.Tô Thế Vĩ nuốt nước bọt nhuận họng, hoang mang hỏi: “Thật đấy à?”Tô Diệp: “Vâng”Xem xét hòm hòm tình hình chủng loại giống, Tô Diệp xách túi khoai lang đỏ, khiêng cuốc đủng đỉnh thăm vườn rau.

Tô Cảnh Lâm bồn chồn lo lắng, tinh thần chẳng yên vác xẻng theo sau muội muội.

Đất vườn trụi lủi trơ trọi ngoại trừ mấy luống đương ươm rau mầm và trồng lá hẹ.

Tô Diệp chọn một góc rộng chừng hai sào, kẻ viền đánh dấu.

Hai anh em cuốc đất, lật cỏ tranh, vứt rễ lên bờ ruộng phơi khô đuổi cùng giết tận.

Họ tỉ mỉ đập vụn đất vừa xới cho thật tơi mịn, xốp mềm.

Năm ngoái cắt cải thảo còn sót gốc, giờ tiện tay thu thập sạch sẽ luôn.Vun đất lên luống bỏ hốc, loạt động tác thoăn thoắt thuần thục.

Hai sào vườn ra hình ra dạng, thẳng thớm đẹp đẽ.

Tô Diệp vùi khoai xuống hố, khoảng cách khá gần, mật độ dày.

Toàn bộ túi khoai chưa phủ kín nổi hai sào.

Nàng dùng xẻng phủ tầng đất mỏng che củ giống..Tô Cảnh Lâm hít hà: “Ui chao ơi, tốn giống quá.”Tô Diệp: “Đại ca à, muội mới nhân giống thôi, nào phải trồng chính thức.

Đặc tính khoai lang tương tự rau muống, có thể ươm bằng thân dây, mỗi đoạn dài 5-8 đốt.“Tô Diệp gánh đôi thùng nước, vẩy từng dòng nhẹ nhàng tránh đổ trôi dập củ, trôi hết đất cát.

Nàng ngẫm nghĩ rồi cầm liềm cắt cỏ tranh.


Phiến cỏ tranh khá dày và nặng, thích hợp phủ mặt luống giữ ấm và duy trì độ ẩm kích thích nảy mầm.Chuẩn bị vào kỳ giáp hạt, buổi tối hai nhà thống nhất bắt đầu từ mai ra đồng làm việc, sửa sang phần diện tích gieo mạ.

Tô Diệp hỏi Diệp Mai: “Nương, con xin hai mảnh vải.”Diệp Mai tò mò: “Con xin làm gì?”Tô Diệp: “May tất bảo hộ chân.”Diệp Mai lục hai tấm vải thừa cho con gái.

Tô Diệp trải phẳng, quấn chặt từ bàn chân vòng ngược lên trên, sắp qua giữa bắp chuối.

Độ dài không đủ, Tô Diệp lắc đầu đòi đổi tấm khác: “Bị ngắn”Diệp Mai tần tảo kiếm tìm ra hai tấm khác coi bộ khả dĩ hơn.

Nàng khom lưng quấn giúp con gái nhưng đáng tiếc vẫn chưa tới đầu gối.

Diệp Mai bày hộp đồ nghề kim chỉ, đo đo cắt cắt khâu khâu thành dải tam giác dài.

Diệp Mai gật gù thử buộc chân Tô Diệp lần nữa.

Tất bảo hộ cao ngang gối, chặt chẽ bằng phẳng không cần sửa.Tinh mơ hôm kế, Tô Diệp vũ trang cẩn thận, bó chẽn ống quần xỏ giày tập hợp trước cổng.

Mợ Trần Lan dòm y phục cô cháu gái thấy gọn gàng tiện lợi, hẳn ít bị dính bùn đất.

Nay nàng cũng làm việc đồng áng nên mở lời xin Diệp Mai đôi tất vải tương tự.

Diệp Quốc Kiện dẫn ba anh con trai, Tô Thế Vĩ, Tô Cảnh Lâm, Tô Diệp, Trần Lan nối đuôi nhau, hừng hực khí thế vác cuốc xuống ruộng.

Ngắm cánh đồng bát ngát mênh mông nước, Diệp gia chọn khoảnh rộng tầm hai mẫu , vị trí gần mương dẫn nước nhất quy hoạch gieo mạ.Nước tràn bờ ruộng suốt mấy ngày, đất đá khô cứng cằn cỗi đã bị ngầm mềm.

Tô Diệp thuận tay xoay ngược cán xẻng đập thử.


Khối đất to đùng tưởng chừng cứng đầu lắm bị chọt chọt đôi ba cái đã chia năm xẻ bảy, tương đối nhuyễn mịn.

Chớp thời cơ hành động, Tô Diệp đứng trên đồng, xọc lưỡi xẻng xuống đất.

Vừa đâm xọc liên tục vừa bước giật lùi.

Nàng đi lần lượt từ đầu ruộng tới cuối ruộng theo hình ziczac chứ không đặc biệt chọn lựa.

Diệp Quốc Kiện nom cháu gái cần mẫn, chẹp chep miệng nhắc nhở: “Diệp tử ơi, cháu phải hết sức chú ý đấy, cẩn thận đừng để xẻng đâm chảy máu chân.”Tô Diệp làm việc quên thời gian, bỏ ngoài tai mọi ấm thanh nói chuyện ồn ào.

Tận khi lưng mỏi chân tê, nàng đứng thẳng người ngửa cổ hít thở, chậm rãi bò lên bờ.

Nàng ném ngang xẻng kê xuống đất, trực tiếp ngồi nghỉ ngơi.

Từ trên cao ngắm nhìn toàn bộ thành quả lao động, địa phương đã được nàng tơi xới trông bằng phẳng nhẵn mịn, tình trạng đất đá lổn nhổn biệt tăm biệt tích thực sự thỏa ý đẹp lòng.

Tốc độ và khối lượng công việc nàng đảm nhiệm gấp đôi những người khác.

Điểm gai mắt duy nhất là vài cọng xanh xanh vàng vàng đang trôi nổi lơ lửng giữa vũng nước đục.

Diệp Mai kiên trì nhổ cỏ móc rễ, Trần Lan chạy lòng vòng vớt vào giỏ trúc.

Nhóm đàn ông động đậy cuốc ba nhát lại khom lưng nhặt cỏ non vừa nhú, hiệu suất kia nào dám khen tặng.

Tô Diệp….

biện pháp của mình vẫn khoa học nhất, mặc kệ họ thôi.

Buổi chiều nàng tiếp tục tra tấn hành hạ đất bằng phương thức thô bạo đơn giản nhất.

Tô Cảnh Lâm theo sau vị muội muội mà cậu siêu yêu quý, tò tò nhặt cỏ dại.


Chạng vạng tối mặt trời đỏ rực, hai mẫu ruộng đã tơi xốp thoáng khí, gọn gàng sạch sẽ.

Ngày mai lên riêng từng luống rộng chừng một mét rồi trực tiếp giáp hạt thôi.Sợi nắng xiên ngả cuối tây, đoàn người lúc lắc đi trên bờ ruộng, bóng lưng phản chiếu dưới mặt nước kéo dài thật dài.

Hình ảnh ấm áp bình dị chốn làng quê.

Rất nhiều bà con xóm giềng đang lục tục bận rộn trong cánh đồng nhà họ.

Tô Thế Vĩ và Diệp Quốc Kiện thường thường dừng chân niềm nở chào hỏi người quen đôi ba câu.

Lòng Tô Diệp ngập tràn sự thân thiết và gần gũi, chút phập phù bất an vấn vương khởi sinh khi đột ngột xuyên không đã chính thức tan theo hương đồng gió nội.Mở cổng nhà, hương đồ ăn thơm ngút ngàn phiêu đãng, khơi gợi dạ dày sôi ùng ục.Ban đêm Tô Diệp nằm ngửa trên kháng ấm, hồi tưởng ký ức của tiểu Tô Diệp.

Kỹ thuật canh tác nông nghiệp thời cổ đại chưa hoàn thiện, dân chúng trực tiếp rải thóc giống xuống ruộng, bỏ qua giai đoạn thúc mầm.

Tô Diệp mở mắt thao láo, loạng choạng bò dậy.

Tô Hủy bị giật mình tỉnh giấc: “Diệp tử, muội sao thế?”Tô Diệp: “Muội tìm đại ca.”Tô Diệp mặc áo khoác ngoài, men theo chân tường ra gian chính.

Tô Cảnh Lâm đương chong đèn đọc sách, bắt gặp thân ảnh Tô Diệp, lo lắng hỏi: “Diệp tử, đêm hôm chưa ngủ còn thao thức chuyện gì?”Tô Diệp rối rắm đắn đo tìm cách khơi mào câu chuyện.

Nàng nhấp nhổm bên mép kháng, ngón tay xoắn xuýt nom đến tội nghiệp.

Tô Cảnh Lâm buồn cười: “Diệp tử à, muội đừng lo lắng, thả lỏng tinh thần nào.

Có gì khó khăn cứ thẳng thắn tâm sự với huynh.

Dù kỳ lạ ngang trái đến đâu huynh cũng bao che cho muội mà.

Nhưng muội phải nhớ kỹ, ngoại trừ huynh ra tuyệt đối giữ kín bí mật.”Tô Diệp cắn môi ngắm Tô Cảnh Lâm.

Hồi lâu sau hạ quyết tâm: “Muội đọc, huynh viết”.