Từ sau khi đến đài truyền quay chương trình gây sóng gió lần trước, đã gần bảy năm Cận Văn Lễ không nhận bất kỳ lời mời phỏng vấn của truyền thông nào cả, làm việc cũng ngày càng khiêm tốn, không tùy tiện tham gia xã giao, có thời gian thì ở bên cạnh Diệp Thủy Thanh và hai con.

“Vợ à, đài truyền hình tỉnh có chương trình đã tìm anh gần ba tháng rồi, trưởng đài truyền hình chính phó của bọn họ cũng ra mặt, anh mà không đồng ý nữa thì cũng khó nói, suy cho cùng quan hệ vẫn cần phải tốt đẹp, em xem phải làm sao?” Tuy Cận Văn Lễ không sợ mất mặt, nhưng chương trình lần này là trên đài truyền hình Star, hơn nữa còn có giúp đỡ rất lớn với việc tuyên truyền cho doanh nghiệp mang tính chất toàn quốc, cho nên anh không thể không suy nghĩ.
“Không cách nào từ chối vậy thì đi thôi.” Diệp Thủy Thanh đang xem bản thảo trả lời có hơi qua loa, mặc dù đã là người ngoài bốn mươi, nhưng vì cuộc sống vô lo, chăm sóc hợp lý nên trông Diệp Thủy Thanh không thay đổi gì so với trước đây, vẫn xinh đẹp trắng trẻo, có điều khí chất ngày càng thanh nhã.
 
“Em không lo lắng anh lại bị người ta quấn lấy à?” Cận Văn Lễ giơ tay sờ mặt vợ mình, không nhịn được liền áp sát người qua hôn một cái.
“Đừng quậy, em đang xem kịch bản mới của Bảo Gia Minh đây, MC của đài truyền hình tỉnh chắc hẳn là hoa nhường nguyệt thẹn.” Diệp Thủy Thanh đẩy Cận Văn Lễ một cái.
“Đoán chừng trông cũng không tệ, nhưng vừa nhắc đến anh không một xu dính túi thì còn ai để ý anh chứ, em cứ yên tâm đi.”
Diệp Thủy Thanh ngẩng đầu lên mỉm cười với Cận Văn Lễ: “Tiền lương và tiền tiêu vặt của tổng giám đốc Cận đã đủ cho người ta xài nửa đời rồi, thật đúng là đừng khiêm tốn, làm gì tiện thì làm.”
Cận Văn Lễ nghe vậy còn định nói cười với Diệp Thủy Thanh, lúc này điện thoại vang lên, Diệp Thủy Thanh tiện tay nghe máy: “Alo?”
Sau đó cũng không biết người bên kia điện thoại nói gì, chỉ thấy mày Diệp Thủy Thanh dần nhíu lại, cuối cùng mới nói: “Em biết rồi, em sẽ nhanh chóng cho người đi xem sao.”
“Sao thế?” Cận Văn Lễ hỏi.
 
Vẻ mặt của Diệp Thủy Thanh hơi nặng nề: “Là chị hai của anh gọi đến, nói có hàng xóm cũ nhìn thấy anh hai của anh ở gần trạm xe lửa.”
Nụ cười trên gương mặt Cận Văn Lễ lập tức biến mất, ba năm trôi qua bố mẹ lần lượt qua đời, nhiều lần anh cho người tìm kiếm Cận Văn Bách, nhưng Cận Văn Bách lại chẳng có chút tung tích, hơn nữa nhiều năm như thế ngay cả một chữ cũng không nhắn về, cho đến chết bố mẹ cũng nhớ nhung đứa con thứ hai này, mỗi lần nghĩ đến những điều này thì trong lòng Cận Văn Lễ khó tránh khỏi căm ghét người anh hai này, về sau thì cũng không nghe ngóng nữa.

“Anh ấy muốn đi đâu thì đi, quan tâm anh ấy làm gì?” Cận Văn Lễ căn bản không muốn nghe chuyện của Cận Văn Bách.
Anh không muốn nghe, nhưng Diệp Thủy Thanh lại không thể không nói: “Người đó nói anh hai của anh ăn mặc rách rưới, người gầy nhom chỉ còn lại xương, ngồi bên đường lớn hình như đang xin ăn.”
Lần này Cận Văn Lễ ngạc nhiên, anh không muốn để ý đến Cận Văn Bách, nhưng bây giờ bố mẹ đều không còn, trong số anh em cũng chỉ có một người anh hai này, nếu anh ấy thật sự bị bệnh thì suy cho cùng mình cũng không thể mặc kệ.
“Vậy anh đi xem thử.”
“Em đi với anh, để anh Thẩm hay Lý Như đi đón con cũng được.” Diệp Thủy Thanh cảm thấy mình vẫn nên đi theo thì tốt hơn, cô sợ Cận Văn Lễ quan tâm thành loạn tâm trạng không ổn định, nếu Cận Văn Bách thật sự lưu lạc đến bước đó như người ta nói, đoán chừng tình trạng sức khỏe cũng không lạc quan.
Sắp xếp xong chuyện của hai đứa nhỏ, Diệp Thủy Thanh và Cận Văn Lễ bảo tài xế lái thẳng đến trạm xe lửa.
Lượn xung quanh trạm xe gần một tiếng, vẫn là Cận Văn Lễ nhanh mắt phát hiện Cận Văn Bách đang ngồi bên đường, mà cho đến lúc xuống xe đi đến bên cạnh người đó Diệp Thủy Thanh cũng không nhận ra là Cận Văn Bách.
Sự thay đổi của một người lại lớn như thế! Nhìn toàn thân Cận Văn Bách vô cùng bẩn, gầy đến mức méo mó biến dạng, Diệp Thủy Thanh chấn động không thôi, đây căn bản chính là hai người mà, Cận Văn Bách lúc này nhìn như một ông cụ 70 80 tuổi vậy!
“Anh hai?” Cận Văn Lễ cũng có chút do dự, dù căm ghét đi nữa nhưng nhìn thấy bộ dạng này của Cận Văn Bách thì cũng buồn lòng.
Cận Văn Bách từ từ ngẩng đầu lên, vừa liếc nhìn đã nhận ra em trai của mình, miệng lẩm bẩm hồi lâu cũng không nói nên lời, chỉ là không ngừng rơi nước mắt.
“Về nhà với em trước đi.” Cận Văn Lễ muốn đón anh hai về căn nhà của bố mẹ ở trước, đợi khi người sửa sang ra dáng rồi lại đến bệnh viện kiểm tra xem có phải thiếu dinh dưỡng hay không.
Không ngờ Cận Văn Bách liên tục gật đầu, lần này lại lên tiếng, nhưng giọng vừa khàn vừa già nua: “Anh có chỗ ở.”
“Vậy chúng ta đến chỗ anh ở lấy đồ trước.”
Cận Văn Bách không từ chối nhưng không chịu lên xe, Cận Văn Lễ và Diệp Thủy Thanh chỉ đành bảo tài xế dừng xe, hai người bọn họ theo Cận Văn Bách qua lại hai bên trong con hẻm nhỏ, đi chừng nửa tiếng hơn mới dừng lại bên cạnh một căn nhà nhỏ chưa đến mười thước vuông.
Mùi trong nhà vừa hôi vừa tanh rất khó ngửi, đất đầy những phế phẩm nhặt được, bốn bức tường cũng đều là phế phẩm và gỗ nát chất cao.
“Anh hai, sao anh lại thành thế này rồi?” Sau khi Cận Văn Lễ nhìn một vòng thì nhíu mày hỏi.

Cận Văn Bách chật vật ngồi lên chiếc giường gỗ nhỏ, đệm trên giường đã không nhìn ra được màu gì.
“Đây là báo ứng của anh, anh vứt bỏ vợ con không hiếu kính bố mẹ, lúc có tiền chỉ biết lăng nhăng, đợi đến khi tiền bị mấy người phụ nữ kia lừa đi hết thì mang bệnh đầy người, không còn mặt mũi về nhà.”
“Cho nên ngay cả lúc bố mẹ mất anh cũng không về?” Cận Văn Lễ nói đến đây thì tức giận.
Cận Văn Bách cúi đầu im lặng hồi lâu rồi mới nói: “Ở phía nam anh đã tiêu sạch tiền, lại bị xe tông nên ở trạm cứu trợ hai năm sau đó ăn xin dọc đường trở về, anh có lỗi với bố mẹ ngay cả gặp mặt họ lần cuối cũng không gặp được!”
Cận Văn Bách nói xong thì khóc nức nở, vừa khóc vừa ho khan, hơn nữa càng ho càng dữ dội cuối cùng lại nôn ra máu.
Diệp Thủy Thanh thấy thì biết không ổn, vội khuyên: “Khoan hãy đau lòng, bố mẹ cũng sống thọ không chịu khổ.

Văn Lễ, chúng ta đưa anh hai đến bệnh viện xem trước đi, em gọi điện cho bác sĩ.”
Cận Văn Bách ho đến mức mặt đỏ bừng liên tục xua tay, đợi khi đỡ chút thì nói: “Là ung thư không cần khám, anh cũng không đến bệnh viện, chết sớm một ngày thì có thể đến bên kia với bố mẹ sớm chút.”
Cận Văn Lễ hoàn toàn không ghét nổi nữa: “Bệnh thì phải khám, bố mẹ cũng không muốn thấy anh như vậy, đi thôi.”
Cận Văn Bách khăng khăng không khám: “Chịu đựng hơn ba tháng rồi, nếu em còn muốn để ý đến người anh hai như anh, thì giúp anh lấy chút thuốc khỏi ho với khỏi đau, để lúc anh đi bớt chịu khổ chút.”
Tiếp sau đó dù Cận Văn Lễ và Diệp Thủy Thanh khuyên thế nào Cận Văn Bách vẫn không nghe càng không chịu theo họ về, Cận Văn Lễ hết cách chỉ đành gọi điện thoại cho người mua thuốc giúp trước, trước khi đi thì để lại toàn bộ tiền mặt có trên người cho Cận Văn Bách.
Sau này Cận Văn Lễ nói lại sự việc cho Trịnh Quốc Phương, Trịnh Quốc Phương chỉ nói có Cận Văn Lễ chăm sóc Cận Văn Bách là được, chị ta sẽ không để Cận Thăng đi thăm Cận Văn Bách, mặc dù Cận Văn Lễ đau lòng nhưng cũng tôn trọng ý kiến của Trịnh Quốc Phương, chỉ cách ngày cùng Diệp Thủy Thanh chạy đến chăm sóc Cận Văn Bách, mỗi lần đều sẽ để lại tiền cho anh ấy không để anh ấy đi ăn xin nữa.
Hai tháng rưỡi trôi qua, Cận Văn Bách bệnh ra đi trong căn nhà nhỏ tối đen bẩn thỉu, Cận Văn Lễ tổ chức cho anh ấy một tang lễ đơn giản lại long trọng, đồng thời chôn cất anh ấy bên cạnh mộ của bố mẹ.

Mặc dù đây là chuyện nằm trong dự đoán, nhưng suy cho cùng Cận Văn Bách cũng là người anh cuối cùng của Cận Văn Lễ, cho nên Cận Văn Lễ thật sự cũng sa sút tinh thần một trận mới dần dần khôi phục lại, đồng thời cũng đồng ý phỏng vấn của đài truyền hình tỉnh, nhưng điều kiện tiên quyết là Diệp Thủy Thanh cũng phải quay hình cùng.
Tổ tiết mục của đài truyền hình tỉnh đã vui như điên, có thể khiến Cận Văn Lễ gật đầu đã là chuyện cầu cũng không được, không ngờ còn có thể phỏng vấn được vợ chồng hai người, đúng là chuyện vui bất ngờ giống như nhân bánh từ trên trời rơi xuống vậy.
Vì thế đài truyền hình lại vạch ra đề cương chương trình, khán giả hiện trường cũng lựa chọn tỉ mỉ kiểm định nghiêm khắc, phòng ghi hình cũng đổi lại, để có thể chứa nhiều người hơn.
Diệp Thủy Thanh ngồi phía sau hậu trường oán trách Cận Văn Lễ: “Anh muốn lên ti vi thì lên, còn kéo theo em làm gì, em ghét nơi này nhất đấy.”
“Vẫn là vợ chồng cùng nhau thì an toàn hơn, vả lại vợ anh xinh đẹp như vậy anh cũng nên khoe khoang chút.” Cận Văn Lễ cười híp mắt.
Diệp Thủy Thanh thật sự không muốn đến, nhưng suy nghĩ đến tâm trạng thời gian gần đây của Cận Văn Lễ nên cũng không nhẫn tâm từ chối.
Trong lúc hai người đang nói cười thì MC đi qua trao đổi bản thảo với hai người, lần này đài truyền hình thông minh hơn rồi, dùng MC là trụ cột gần năm mươi tuổi trong đài, như vậy vừa tránh được phiền phức không cần thiết, cũng để cho cảm giác mà chương trình mang đến cho người khác càng có tính chuyên nghiệp hơn.
Đợi đến khi chương trình bắt đầu quay thì ba người cùng lên sân khấu, tiếng vỗ tay của khán giả vô cùng nhiệt liệt, vợ chồng đại gia trai xinh gái đẹp vốn đã thu hút người khác, cộng thêm rất nhiều người vẫn còn nhớ như in biểu hiện của Cận Văn Lễ bảy năm trước, lúc này càng thêm kích động.
MC hỏi vài vấn đề lướt qua trước, dần dần phong cách dẫn chương trình sắc bén bắt đầu lộ ra.

“Anh Cận anh kinh doanh lớn như vậy, nhiều nhân viên đến thế, chúng tôi rất khâm phục nghệ thuật quản lý của anh, chỉ là không biết ở nhà anh với vợ chung sống thế nào, có tiếp diễn kiểu quản lý của tập đoàn công ty không?”
Cận Văn Lễ mỉm cười: “Cái này anh có thể hỏi bà xã tôi thì sẽ biết được phân công của chúng tôi thôi.”
Lần này ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn sang Diệp Thủy Thanh, Diệp Thủy Thanh nghiêm túc nhớ lại cách chung sống trong nhà của hai người mấy năm nay, sau đó lại trả lời nghiêm túc: “Ở nhà chủ yếu là tôi đọc tác phẩm mới của các tác giả, ngoài giờ làm việc thì học chút khóa học chuyên ngành mở rộng kiến thức của mình cũng để bồi dưỡng sở thích hứng thú.

Còn về Cận Văn Lễ, anh ấy quản rất nhiều, chăm con làm việc nhà anh ấy đều gánh vác, chúng tôi không thuê giúp việc chỉ có mỗi tuần tìm việc làm theo giờ, cho nên bây giờ nghĩ lại vẫn là Văn Lễ vất vả hơn.”
Vừa dứt lời thì hiện trường đầy tiếng thán phục, MC cũng rất ngạc nhiên: “Thật sự không nhìn ra anh Cận còn biết làm việc nhà đấy.”
Lần này Diệp Thủy Thanh lại cảm thấy buồn cười: “Tại sao không biết làm, từ nhỏ đã chịu khổ đến lớn, tay nghề của anh ấy rất giỏi, từ lúc chúng tôi biết nhau đều là anh ấy nấu ăn, ở nhà tay nghề của tôi không ai thích, điều tôi khâm phục nhất ở anh ấy chính là luôn nghiên cứu các loại công thức nấu ăn, bếp nhà chúng tôi có vài thứ mà tôi cũng không biết, sở thích của mấy đứa nhỏ cũng bị nuôi thành kén chọn rồi.”
MC liến nhìn Cận Văn Lễ đang rất đắc ý, sau đó lại hỏi Diệp Thủy Thanh: “Chị Cận, vừa nãy trong lúc vô ý tôi nhìn thấy chỗ cổ tay của anh Cận có mấy vết sẹo, không biết cô có thể nói tôi biết lai lịch của những vết sẹo này không?”

Lần này mặt Diệp Thủy Thanh liền ửng đỏ nhất thời không lên tiếng, MC lại không chịu bỏ qua chủ đề này, cười hỏi: “Chắc không phải là bị thương vì tình chứ?”
“Quả thật là bị thương vì tình.” Cận Văn Lễ tiếp lời.
MC cực kỳ phấn khích: “Vậy là anh Cận có mấy cuộc tình thế?”
Cận Văn Lễ cười nhã nhặn: “Một cuộc tình ba vết sẹo, năm đó vì cãi nhau, ba lần bà xã tôi đề nghị chia tay với tôi, để níu kéo cô ấy tôi đã rạch cổ tay, dùng ba vết sẹo đổi lại hạnh phúc một đời, tôi cảm thấy rất tự hào, chuyện này giữa bạn bè chúng tôi cũng không phải bí mật gì.”
Lúc này MC và khán giả đều cảm thấy ngạc nhiên vui mừng hết lần này đến lần khác, Cận Văn Lễ vui vẻ kể liên tiếp không ít chủ đề riêng tư, tiếng cười không ngớt trong quá trình quay chương trình, trong mắt mọi người Cận Văn Lễ đã trở thành người đàn ông tốt nhất thế giới, mọi người vô cùng ngưỡng mộ với Diệp Thủy Thanh.
Người này cố ý để mình đến làm nền cho anh à, trong lòng Diệp Thủy Thanh thầm tức giận, nhưng nghĩ kỹ lại thì những chuyện này toàn bộ đều là sự thật đúng là không thể nói anh nói ngoa.
“Anh Cận, phỏng vấn hôm nay vô cùng vui vẻ, cảm ơn anh và vợ anh đã mang đến cho chúng tôi buổi phỏng vấn xuất sắc, cuối cùng anh hãy nói về kế hoạch sau này, đây là phúc lợi của chương trình chúng tôi, coi như quảng cáo cho doanh nghiệp của anh.” Hiếm khi MC gặp được đối tượng phỏng vấn tốt như vậy, ngay cả bản thân anh ta cũng phát huy vượt xa bình thường theo, trong lời nói cũng hài hước lạ thường.
“Vậy thì cảm ơn nhé, có điều tôi chỉ nói kế hoạch cá nhân, tập đoàn công ty đều có bộ phận sắp xếp tuyên truyền không cần dựa vào tôi ra mặt.

Kế hoạch cá nhân tôi là lần này có lẽ là lần cuối cùng tôi tiếp nhận phỏng vấn truyền thông, sau này tôi sẽ bỏ tất cả chức vụ trong tập đoàn chỉ làm cổ đông, đương nhiên cổ phần đều dưới tên của bà xã tôi, trách nhiệm của tôi chỉ có một, chăm sóc tốt cho người nhà của tôi, đợi các con đều lớn tôi và Thủy Thanh sẽ đến các nơi trên thế giới thưởng thức cảnh đẹp khác nhau, nếm thử món ngon khác nhau.”
Không ai ngờ được Cận Văn Lễ lại vứt một quả bom nặng ký cuối cùng trong chương trình, MC nhất thời không phản ứng kịp, có điều may mà kinh nghiệm phong phú nên lập tức chúc phúc cho hai người, lúc này mới vội vàng kết thúc ghi hình.
Cho đến khi ngồi vào xe Diệp Thủy Thanh cũng chưa hoàn hồn lại, chỉ ngơ ngác hỏi: “Sao đột nhiên anh lại muốn nghỉ hưu vậy, anh mới bao nhiêu tuổi đâu?”
Cận Văn Lễ ôm lấy cô thở dài: “Thủy Thanh, từ sau khi anh hai qua đời anh đã suy nghĩ rất nhiều lần, bây giờ anh chỉ có em và các con, đương nhiên sau này tập đoàn gặp phải chuyện lớn anh vẫn sẽ xử lý, em xuất bản sách hay quay phim anh cũng không can thiệp, anh chỉ cần thêm nhiều thời gian để ở bên cạnh em.”
Diệp Thủy Thanh lau nhẹ khóe mắt rồi gật đầu: “Tiền mãi mãi cũng kiếm không xong, chúng ta cùng nhau nhìn con lớn lên như vậy, sau đó đi du lịch vòng quanh thế giới, việc cứ để lại hết cho đám người Dương Lạc, Lý Như còn có anh Thẩm nữa!”
Nói xong thì bản thân cô cười trước, cảm thấy đây là một ý kiến không tệ.
“Thủy Thanh, có thể ở bên cạnh em cả đời này đều trở nên khác biệt, nếu không phải em chịu gả cho anh, chắc chắn anh không có được dáng vẻ bây giờ.”
“Như nhau cả, chúng ta đều rất may mắn.” Diệp Thủy Thanh nói xong thì mỉm cười khẽ hôn Cận Văn Lễ..