Editor: My
_____
Lâm Ngữ Tình nói: “Vậy cậu nói ngắn gọn thôi.”
“Đợi lát nữa đi.” Cô ấy quay đầu lại, “Anh, táo gọt xong chưa?”
Liêu Chí Thành đưa quả táo đã được gọt vỏ xong cho cô ấy, “Đây thưa thiên kim đại tiểu thư.”
Nhìn vài chỗ vẫn chưa được gọt vỏ sạch sẽ trên quả táo, Liêu Thanh Thanh bày ra vẻ mặt ghét bỏ, “Sao có thể gọt xấu đến mức đấy được cơ chứ.”
“Xấu thì em đừng có mà ăn nữa.” Nói xong liền định đoạt lấy.

Trước khi hắn với tay tới, Liêu Thanh Thanh đã nhanh tay há mồm cắn một ngụm.

Nước táo cũng theo đó bắn ra ngoài, thật đúng là rất ngọt.

Cô ấy ngồi một bên ăn táo, một bên lại kể về Tô Mộ Cẩn cho Lâm Ngữ Tình, “Kỳ thật, nếu phải kể về Tô Mộ Cẩn thì phải kể từ mười mấy năm trước đã, khi đó tớ và cậu vẫn còn đang ở nhà trẻ…”
Từ trong miệng cô ấy mà cô mới biết được, thì ra Tô Mộ Cẩn là đứa bé mười sáu năm trước Tô Bân Hà mang về nuôi nấng.

Bắt đầu từ khi học cao trung, hắn đã được Tô Bân Hà đưa đến nước ngoài để học hành, thẳng đến khi tốt nghiệp mới được trở về nước.

Sau khi hắn về nước liền giúp Tô Bân Hà xử lý công chuyện trong công ty.


Hai năm sau, Tô Bân Hà bởi vì lý do sức khỏe mà từ chức tổng tài, giao cho Tô Mộ Cẩn đảm nhiệm.

Tô Dĩ Hàm rất thích Tô Mộ Cẩn, khóc nháo ngoại trừ Tô Mộ Cẩn thì sẽ không gả cho ai khác nữa.

Tô Bân Hà cho rằng dù sao về sau công ty cũng sẽ để lại cho hai người, nếu có thể kết hôn cũng không phải một chuyện xấu, cho nên liền tác hợp cho hai bọn họ.

Tô Dĩ Hàm và Tô Mộ Cẩn vào tháng ba năm nay sẽ kết hôn, cũng chính là vào ba tháng trước.

Nhưng xem thái độ của Tô Mộ Cẩn đối với Tô Dĩ Hàm, cuộc hôn nhân này chắc hẳn cũng không có ý nghĩa.

Liêu Thanh Thanh thở dài, “Lúc ấy tớ đã nói với cậu rồi, trong mắt Tô Mộ Cẩn anh ta căn bản là không có cậu.

Nhưng cậu chính là đồ ngốc, cứ nhất định phải gả cho anh ta.

Bây giờ cậu xem đi, cậu bị thương mà anh ta cũng không đến thăm cậu dù chỉ một lần.”
Tô Mộ Cẩn không tới, Lâm Ngữ Tình cũng không cảm thấy có cái gì không tốt, “Anh ta không tới thì kệ đi, dù sao anh ta có tới thì vết thương này của tớ cũng sẽ không lập tức khỏe lên được.”
“Haha, Tô Dĩ Hàm, em thật có tiền đồ a.” Liêu Chí Thành vác hai tay lên ghế sô pha, gác chân, “Nếu đổi lại là trước kia anh ta mà không tới, em chắc chắn sẽ lại một khóc hai nháo ba thắt cổ mất.”
Liêu Thanh Thanh liếc Liêu Chí Thành một cái, “Anh, anh cũng thật là xấu xa.

Anh chính là đang khi dễ người bị mất trí nhớ đó, đã nói bậy lại còn thêm mắm thêm muối.”
“Anh thêm mắm thêm muối sao? A!” Liêu Chí Thành vẫy vẫy tay, “Được được được, anh chính là một tiểu nhân thích lật ngược phải trái.

Hai người cứ tiếp tục, tiếp tục đi, đừng quan tâm tới anh.”
Liêu Thanh Thanh kéo tay Lâm Ngữ Tình, “Dĩ Hàm, chúng ta đừng để ý đến anh ấy nữa.”
Có Liêu Thanh Thanh hoạt bát ở trong phòng bệnh nói chuyện với cô cả buổi sáng, Lâm Ngữ Tình cảm thấy phòng bệnh buồn tẻ rốt cuộc cũng tươi sống lên.

Tối tăm ở trong lòng hai ngày vừa qua cũng được tản ra không ít.

Buổi chiều, bác sĩ quay lại kiểm tra cho cô, nói cô phục hồi rất nhanh.

Mấy ngày trước mưa dầm liên tục, mãi đến hôm nay trời mới tạnh mưa, Lâm Ngữ Tình nhìn cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ.

Nếu như không phải từ mắt cá chân đến đầu gối trở lên của cô đều đang phải bó thạch cao, không tiện đi đứng thì cô đã sớm đi tản bộ rồi.

Dì Phan thấy cô cứ nhìn về phía ngoài cửa sổ, có lòng tốt nói: “Tiểu thư, nếu cô muốn đi ra ngoài, tôi có thể đi hỏi bác sĩ lấy một bộ xe lăn sang đây.”
Trong ánh mắt Lâm Ngữ Tình dường như phát ra ánh sáng, “Vâng, cảm ơn dì.”

Dì Phan đi lấy xe lăn, chào hỏi cùng Liễu Mỹ Chi ở phòng bệnh bên cạnh một tiếng, sau đó liền đẩy Lâm Ngữ Tình đi xuống lầu.

Mặt sau bệnh viện là một cái hoa viên nhỏ.

Thời tiết tháng sáu vào buổi chiều có chút nóng bức, cũng may có rất nhiều cây cối xung quang giúp ngăn chặn ánh nắng mặt trời, rũ xuống ở trên nền xi măng tạo thành một cái bóng râm.

Vườn hoa phía trước có mấy con bướm bay múa xung quanh, trên cây ngẫu nhiên lại có một hai con chim dừng lại đậu trên cành, Lâm Ngữ Tình ngồi ở phía dưới bóng cây, lẳng lặng hưởng thụ giờ khắc tốt đẹp này.

Cô nghĩ mình cần phải thoát khỏi bóng ma tâm lí của bản thân, quý trọng cuộc sống sau khi được trọng sinh.

6 giờ nhiều dì Phan phải trở về, Liễu Mỹ Chi liền sang đây nhìn cô ăn xong một chén cháo, bà nói đêm nay Tô Mộ Cẩn sẽ tới chăm sóc cô.

Nghe thấy cái tên Tô Mộ Cẩn, trong lòng Lâm Ngữ Tình lại phát lạnh.

Liễu Mỹ Chi ngồi trong phòng bệnh của cô không bao lâu liền đi sang phòng bên cạnh, Tô Bân Hà cần có người chăm sóc hơn.

Lâm Ngữ Tình dựa vào đầu giường, dì Phan có mang cho cô mấy quyển sách, mấy năm nay công việc bận bịu vô cùng, cho nên cô cũng không thường xuyên đọc sách cho lắm.

Nhưng bây giờ nhàn rỗi rồi liền đọc thử một phen, coi như là để giết thời gian.

7 giờ nhiều, trời dần dần tối, cửa sổ hơi hé mở, như vậy sẽ có không ít động vật nhỏ bay vào.

Cô xốc chăn lên đi xuống giường, chống nạng đi đến bên cửa sổ, đóng cửa sổ lại.


Lúc xoay người, cái nạng bỗng nhiên loảng xoảng một tiếng rơi xuống mặt đất.

Chân cô đang phải bó một tầng thạch cao thật dày, chỉ có thể duỗi thẳng chứ không thể uốn lượn, cho nên cô đành phải đỡ tường, duỗi thẳng đùi phải, chân trái chậm rãi hạ xuống, cả thân thể ngồi xổm, tất cả trọng lượng đều tập trung vào cái chân bên trái.

Nhưng trọng tâm không vững, cho nên liền ngã xuống mặt đất.

Lúc này, cửa phòng bệnh đúng lúc được mở ra, người đàn ông đi vào mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, quần tây màu đen, chiếc cúc áo trên cùng của áo sơ mi được tùy ý cởi ra.

Người này cô vẫn còn nhớ rõ, chính là cái người tối hôm qua nói ‘Tại sao người chết lại không phải là cô’.

Ngày hôm qua tối om cho nên không thấy rõ gương mặt.

Lúc nhìn đến khuôn mặt của hắn, Lâm Ngữ Tình hơi hơi sửng sốt.

Cô còn cho rằng người nói được ra những lời ngoan độc như vậy thì trên mặt hẳn là nên có vài phần hung bạo, mà hiện thực lại hoàn toàn tương phản, hắn có một gương mặt rất soái khí, thậm chí còn có mấy phần ôn nhu.

Bảo sao Liêu Thanh Thanh lại nói, hắn là một con sói đội lốt cừu non.

Xem ra, dùng cái từ này để hình dung quả thực không sai..