Lạc Thần mặc xác đây là phòng vệ sinh nữ cũng muốn xông vào trong, cảnh tượng đập vào mắt anh chính là Mục Hy mất khống chế thật sự là đang muốn giết Liễu Tư Tình.
"Hy Hy!"
Mục Hy căn bản không nghe được bất cứ thứ gì, cô cứ đăm đăm lạnh lẽo nhìn Liễu Tư Tình tay lại đang không ngừng đập đầu cô ta xuống đất máu me be bét.
Lạc Thần lao đến kéo cô ra khỏi người Liễu Tư Tình, anh chỉ sợ cô còn đánh nữa Liễu Tư Tình sẽ mất mạng mất.
"Hy Hy, bình tĩnh lại đi!"
Nhưng đáp lại Lạc Thần là ánh nhìn lạnh lẽo đầy sự chết chóc của Mục Hy, trên mặt cô còn dính một vệt máu dài thật sự khiến người ta liên tưởng đến ác quỷ bò ra từ địa ngục.
"Buông ra!"
Cô lạnh như băng gầm lên một tiếng vùng vẫy muốn thoát ra khỏi tay Lạc Thần.
"Tôi muốn giết nó, buông ra!"
Nhìn thấy một Mục Hy âm độc lại lạnh lẽo đến như vậy thật khiến cho Lạc Thần không khỏi ngạc nhiên, nhưng anh vẫn ôm chặt lấy cô không buông.
"Em điên đủ chưa!"
Lạc Thần gầm lớn tiếng hơn muốn áp đảo sự điên cuồng của cô, nhưng Mục Hy cũng thật sự điên rồi từng nỗi căm phẫn từ sâu trong đáy lòng cứ trào dâng khiến cô không giết được Liễu Tư Tình thì sẽ không chịu được sự cồn cào ấy.
"Anh buông ra!"
"Tôi không buông đấy! Em giết cô ta rồi thì em phải làm sao?"
Lạc Thần cũng không nhịn được nữa quát ầm lên, nhìn cô như vậy lòng anh cũng không dễ chịu được, nếu cô thật sự giết người thì anh nên làm gì để cứu cô đây?

Bị anh quát Mục Hy từ điên cuồng dần trở nên thở dồn dập, trái tim cô khó chịu đến mức khiến cô cảm thấy khó thở vô cùng.
Mục Hy dần không phản kháng nữa mà cả cơ thể dần run lên từng đợt, nước mắt tuôn trào không tiếng động lăn dài trên má.
"Ư..."
Đưa tay ôm ngực, hai chân cô chợt mềm nhũn xuýt thì đứng không vững còn may có Lạc Thần vội đỡ lấy cô.
"Hy Hy!"
Đúng lúc này có tiếng bước chân dồn dập chạy đến, Triệu Thần Huân từ bên ngoài xông thẳng vào trong anh quét mắt đã nhìn thấy cô gái đang mềm oặt ngồi trên đất trong lòng Lạc Thần.
Mục Hy nghe được tiếng anh liền ngước đôi mắt đẫm lệ lên tìm kiếm.
"Thuần Huân."
Nghe cô nỉ non gọi tên mình không hiểu vì sao trái tim anh chợt co rút lại.

Anh đi đến giành lấy cô trong lòng Lạc Thần, Mục Hy vội ôm chầm lấy anh lúc này mới bật khóc thành tiếng.
"Thần Huân, em muốn giết cô ta!"
Ôm chặt lấy cơ thể run rẩy của cô trong lòng, Triệu Thần Huân tuy không rõ chuyện gì nhưng nhìn Liễu Tư Tình được tiểu Đào cầm máu bên cạnh.
Anh không cần suy nghĩ, một tay vỗ lưng trấn an cô khẽ thầm thì nói:
"Được, anh giết cô ta thay em."1
Mục Hy như tìm được điểm tựa, ôm chặt lấy anh khóc hết nỗi lòng ra bên ngoài.
Lạc Thần ở ngay kế bên hai người, nhìn Mục Hy dựa trong lòng Triệu Thần Huân mà không khỏi cười khổ.1
Cuối cùng anh cũng hiểu, vì sao một Mục Hy ngang bướng tùy hứng lại chọn yêu một người đàn ông một tay che cả "giang sơn" đầy tính chiếm hữu.
Cô muốn giết người, anh lại sợ hãi không biết làm thế nào để cứu cô.

Còn Triệu Thần Huân, không cần suy nghĩ cũng sẽ vì cô mà giết người.
Ở cửa Triệu Hoành ở ẩn thời gian gần đây cũng vội vã chạy đến, vốn tưởng có thể thấy danh tiếng Giang Trầm bị hủy hoại.
Lại không ngờ nhìn thấy Liễu Tư Tình bị đánh còn nửa cái mạng và cả...!Mục Hy dựa dẫm trong lòng Triệu Thần Huân.
Nắm đấm Triệu Hoành xiết chặt lại anh ta cố đè nén sự ghen ghét trong lòng, đi vào trong ôm lấy Liễu Tư Tình đang hấp hối đi bệnh viện.1
Tiểu Đào nhìn một màn hỗn độn trong phòng WC mà không khỏi thở dài đi đến đưa tay ra với Lạc Thần.
Lạc Thần ngước mắt nhìn cô nhóc ngày thường ngu ngơ nhất vậy mà hiện tại lại là người tỉnh táo nhất ở đây.
Anh nhếch môi xì một tiếng đánh cái bốp vào tay tiểu Đào, rồi tự mình chống tay đứng dậy.


Tiểu Đào bị đánh đau vội rụt tay về len lén trừng Lạc Thần một cái.1
Mục Hy khóc ra một hồi cũng dễ chịu hơn một chút, cô nấc một tiếng nắm chặt lấy vạt áo Triệu Thần Huân nghẹn ngào nói:
"Thần Huân, anh hai...!Bị bỏ thuốc..."
Triệu Thần Huân chỉ hơi nhíu mày nhưng không thèm để tâm đến Giang Trầm sống hay chết, chỉ nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
"Ừ."
Mà tiểu Đào và Lạc Thần bên cạnh lại không bình tĩnh được như vậy, cả hai đều hốt hoảng mà nhìn đối phương.
"Khi nảy anh không kéo chị Liên Hoa theo sao?"1
Lạc Thần lần này cũng không có cãi lại được, ấp úng nói:
"Tôi, hình như khi nảy còn đóng cửa lại."
Mục Hy vốn đang khóc cũng lập tức nín bặt, ba người sáu mắt nhìn nhau.
"XONG RỒI!"1
Tạ Liên Hoa đáng thương bị bỏ quên lại giờ này đang co chân ngồi ở một góc trừng to mắt lườm Giang Trầm đã lấy lại không ít tỉnh táo bị cô trói thành cái bánh chưng trên giường.1
"Liên Hoa, mở trói cho anh."
Giang Trầm bất lực nhìn cô gái đang hận không thể bằm thây mình ra kia.
"Mơ đi! Thả ra để anh vồ em tiếp à?"
Thái dương Giang Trầm giật giật anh khẽ nhắm mắt lại hít vào một hơi.
"Hoa Hoa nghe lời, anh cần phải đến bệnh viện!"1
Tạ Liên Hoa nhìn dáng vẻ anh suy yếu thì cũng mềm lòng chậm chạm đi đến cởi trói cho anh, lèm bèm nói:
"Anh còn dám làm bậy, em đập anh bể đầu."

Giang Trầm được giải thoát không khỏi thở ra một hơi bất đắc dĩ nói:
"Nói như thể em còn chưa đập anh bể đầu vậy."
Tạ Liên Hoa bĩu môi đưa tay dìu anh dậy chậm chạp bước ra ngoài.
"Anh nặng chết đi được."
Hai người dìu dắt nhau bước ra ngoài nhưng vừa mở cửa lại bị cả đám phóng viên không biết từ đâu chui ra lao đến chụp ảnh lia lịa.
"Giang tổng, anh có gì muốn nói về việc này không?"
"Đây có phải bạn gái của anh không?"
"Anh định cưới người trong giới giải trí sao? Gia đình anh có chấp nhận không?"
"Tránh ra, các người làm gì vậy?"
Tạ Liên Hoa bị xô đẩy đứng không vững liền cáu gắt quát ầm lên, nhưng một đám phóng viên này cũng không chịu buông tha nhao nhao nhào lên chụp ảnh.
Giang Trầm lạnh mắt nhìn đám người, cố dùng sức đem Tạ Liên Hoa che chắn trong lòng mình tức giận gầm lên.
"Ai còn dám chụp, có tin tôi kiện các người không?"
Sao anh không biết đám người này đến đây chụp vì cái gì, Liễu Tư Tình rời đi rồi nhưng Tạ Liên Hoa cũng xem như người có chút danh tiếng trong giới.
Hiện tại cùng anh bước ra từ một phòng khách sạn, đám người này chỉ cần lấy tin tức nào có để ý đến người là Liễu Tư Tình hay Tạ Liên Hoa.1.