Bụi đất bay tung tóe, quần áo trên người chớp mắt đã bám đầy bụi.

“Tiểu ngốc cắn người rồi.”

“Ta không phải tiểu ngốc!” Phó Tuyệt Ca trợn mắt nhe răng đe dọa: “Ngài hôm nay khi dễ quân quý, ta phải đi báo quan phủ xử lý.”

Đông Phương Tầm Tuyết hai mắt cong cong thành cầu vồng nhỏ, khắp người tỏa hào quang rực rỡ hơn cả thái dương: “Ngươi báo quan a, ta không tin quan phủ dám công khai thẩm vấn ta.”

“Bát gia lợi hại như vậy sao?”

“Tất nhiên.”

“Vậy ngài chứng minh đi.”

“Ta biết thả diều còn ngươi thì không.”

Hai má bánh bao lập tức chảy xệ, hung hăng cắn thêm một ngụm nữa.

Đông Phương Tầm Tuyết cười đến đặc biệt cao hứng, lật người ngồi dậy đặt Phó Tuyệt Ca ngồi ngây ngắn trên đất.

Bản thân nàng không có thân đệ thân muội, một mình đi lại trong cung quý phi vừa nhàm chán vừa gò bó, mỗi ngày đều hy vọng Quý phi sinh thêm muội đệ chơi cùng với nàng. Bất quá bao năm rồi Quý phi cũng không sinh thêm hài tử, bát gia quẩn đi quẩn lại chỉ có một mình sắp buồn bực điên rồi. May mắn thế nào gặp được Phó Tuyệt Ca, tiểu ngốc này dù trải qua chuyện buồn phiền vẫn hồn nhiên nghịch ngợm tìm đủ trò khiến nàng vui vẻ.

Mỗi lần tiểu ngốc xảy ra chuyện bát gia chớp mắt liền biến thành tỷ tỷ dang tay bảo hộ muội muội trải nghiệm cảm giác làm trưởng tỷ.

Nha hoàn từ xa thoáng thấy Phó Tuyệt Ca tập kích hoàng tước lập tức nhanh như vũ bão chạy vào, một phát đem nàng ném qua một bên. Một số khác lại quấn lấy bát gia khóc lóc inh ỏi, tay cầm khăn lụa chà lau muốn rách mặt tiểu hoàng tước.

“Bát gia có bị thương không a? Sao lại để nha đầu này cắn ngài chứ?”

“Cái tiểu nha đầu đó vừa nhìn đã biết không đứng đắn rồi, bát gia sau này đừng đến đây nữa.”

“Phải đó, phải đó, hay là chúng ta qua chỗ nhị lệnh ái xem thố thố nhé?”

Đông Phương Tầm Tuyết khoác tay né tránh đụng chạm của nha hoàn, không giận mà uy đánh gãy lời bọn họ: “Đi ra.”

“Bọn ta được lệnh Quý phi nương nương đến bảo vệ ngài, nếu ngài không nghe lời vậy thì bọn ta đành đưa ngài hồi cung.”

Mỗi lần dùng Quý phi nương nương đe dọa nhất định sẽ khiến bát gia nghe lời, nhưng lần này khác biệt, bát gia không những không nghe theo có tức giận rống một tiếng.

“Ta là bát gia hay là Quý phi là bát gia?”

Nha hoàn kinh hãi quỳ sụp xuống khấu đầu: “Bát gia thỉnh bớt giận.”

Phó Tuyệt Ca đứng lên phủi bớt bụi bẩn ở trên người, hiểu rõ không nên khó dễ nha hoàn bọn họ, đành lấy trong tay áo một cành hoa cúc đưa cho bát gia.

“Cái này tặng cho bát gia, không còn sớm nữa, ngài nên hồi cung nghỉ ngơi dùng thiện đi.”

Đông Phương Tầm Tuyết bất đắc dĩ đưa tay đón lấy cành hoa cúc: “Có thời gian ta lại đến.”

“Hôm nay qua vườn ta thấy có rất nhiều hồ điệp chi bằng lần tới chúng ta bắt hồ điệp đi?”

“Được thôi, chúng ta cùng bắt hồ điệp.”

Cẩn dực cất kĩ cành cúc trong tay áo, Đông Phương Tầm Tuyết miễn cưỡng theo nha hoàn rời khỏi tiểu viện, nửa đường còn luyến tiếc ngoái đầu nhìn lại. Phó Tuyệt Ca đứng yên tại chỗ đưa mắt nhìn theo, nếu có thể hy vọng tương lai cả hai vẫn giữ được quyến luyến như bây giờ.

Hướng bát gia vẫy tay thay lời tạm biệt, nhìn theo đến khi bóng lưng khuất xa không còn thấy được gì nữa mới thất vọng thu tay về.

“Bát gia đi rồi còn muốn nhìn?”

Vội quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng nói, Phó Tuyệt Ca có chút xấu hổ mở miệng: “Nương thân.”

“Vào nhà đi, trời nổi gió rồi.” Lưu thị đẩy luân ỷ đến bên cạnh Phó Tuyệt Ca, giúp nàng chà lau bớt bụi bẩn dính trên mặt: “Thật là, mới không để mắt một chút ngươi đã nháo đến mặt mũi thành con mèo.”

Phó Tuyệt Ca hì hì cười, chủ động giúp Lưu thị đẩy luân ỷ vào trong tiểu viện.

Gió thổi mơn man trên da thịt mát rượi, hoa cúc mềm đung đưa trong gió thu. Khi còn sống trong tứ vương phủ, trước sân Phó Tuyệt Ca cho trồng rất nhiều hoa cúc, đến mùa thu lạnh lẽo sẽ ngồi dưới hiên uống trà ngắm hoa. Mỗi lần như thế sẽ dõi mắt trông về phương xa, tự hỏi đêm nay liệu quan gia có đến xem nàng, hay lại khoái hoạt ở chỗ nữ nhân khác?

Ngày dài đăng đẵng mòn mỏi chờ đợi, vì một câu ‘thiên trường địa cửu’ mà đánh mất cả thanh xuân.

“Tứ nương tử trời lạnh rồi có nên đi lấy thêm than không?”

Phó Tuyệt Ca nương theo ngón tay của A Xán nhìn túi than chỉ còn lại vài khối vụn, rồi lại nhìn nương thân thất thần không trả lời.

“Chúng ta làm gì có bạc mà lấy thêm than.” Lưu thị chán nản buông xuống một tiếng thở dài, quay sang nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Phó Tuyệt Ca: “Nương thân sẽ tìm ít vải vụn may thêm y phục giữ ấm cho ngươi.”

“Ta không vấn đề gì nhưng nhập đông không có than làm sao chịu nổi?”

Hít một hơi thật sâu lấy hết dũng khí đến chỗ ngăn tủ lôi ra một chiếc hộp gỗ sơn son, đây là chiếc hộp bát gia dùng để nhốt hồ điệp. Theo nàng thấy phải ít nhất sáu mươi bảy mươi lượng, số bạc này có thể giúp mẫu tử các nàng thuận lợi vượt qua mùa đông.

“A Xán ngươi đem thứ này bán đi.”

Lưu thị nhìn rõ là vật gì lập tức khoác tay ngăn cản: “Đừng hồ đồ, đây là đồ vật bát gia tặng cho ngươi, bán ra ngoài người khác sẽ nhìn chúng ta thế nào?”

“Bát gia không phải người không nói đạo lý, chúng ta không sống được qua mùa đông nếu không có đủ than sưởi. Nương thân đừng nghĩ ngợi quá nhiều, vượt qua tao đoạn này ta sẽ tìm cách trả lại cho bát gia có được không?”

“Ngươi lấy cái gì mà trả cho bát gia chứ? Món đồ này không phải rẻ, có bán mạng cả đời cũng trả không hết.”

Phó Tuyệt Ca cúi đầu nhìn hộp gỗ trong tay rồi lại dúi vào người A Xán: “Mang đi đi, tự ta sẽ nói chuyện với bát gia.”

Hết nhìn tứ nương tử rồi nhìn tam lệnh ái, A Xán nghĩ ngợi chốc lát rồi cầm hộp gỗ mang ra ngoài bán.

“A Xán!”

“Nương thân đừng lo lắng, bán nó đi rồi chúng ta có thể đổi được thêm ít thức ăn dự trữ qua mùa đông.”

“Ngươi sao có thể tùy hứng như vậy chứ?” Lưu thị giận đến nội thương lại không nỡ đánh nha đầu ngốc nghếch này: “Thà chịu đói chịu lạnh còn hơn bị người khác xem thường, để phía đại nhân biết còn không phạt ngươi sao!”

Phó Tuyệt Ca hiếu thuận giúp nàng vuốt lưng thuận khí: “Cũng không có bao nhiêu người biết bát gia cho ta chiếc hộp này, nương thân đừng suy nghĩ linh tinh mà hại thân.”

“Có trách phải trách ta không thể cho ngươi cuộc sống tốt hơn, bằng không ngươi chẳng cần bán đi món đồ bát gia tặng.”

Bước lại bàn rót đầy một chén trà bưng qua cho Lưu thị: “Nương thân uống trà đi.”

Lưu thị làm sao có tâm tư thưởng trà ngắm tuyết, lúng túng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng: “Đợi vài năm nữa nương thân tích một số tiền chuẩn bị của hồi môn cho ngươi mang về phu gia, có như vậy mới không sợ người khác xem thường.”

“Số tiền đó nương thân cứ giữ lấy đi, đợi qua hết năm ta tính nhập cung, mỗi tháng sẽ có ngân lượng gửi về cho ngươi.”

“Tuổi ngươi nhập cung có khác gì làm nha hoàn cho chủ tử? Bị đánh bị mắng, một mình ăn uống khổ sở, chi bằng cứ ở trong phủ chờ ngày xuất giá thôi.”

Phó Tuyệt Ca không trả lời, đặt chén trà lại xuống bàn: “Ta đi mới tốt, ít nhất không phải bị phạt quỳ từ đường, bị bỏ đói trong phòng củi. Mỗi tháng có ngân lượng gửi về không sợ thiếu củi đốt mùa đông, nương thân cũng có bạc phòng thân.”

“Nha đầu ngốc, ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?”

“Ân, nương thân, ta nhất định phải nhập cung.”

Lưu thị đau lòng khóc ướt cả mặt, run rẩy chạm vào gương mặt nhỏ nhắn của nhi nữ: “Tiểu Tuyệt Ca của ta, mệnh ngươi sao lại khổ như vậy?”

“Ta không sao, nương thân đừng quá lo lắng mà hại thân.”

Phó Tuyệt Ca đẩy luân ỷ đến giường, đưa tay làm điểm tựa cho nương thân nhấc người khỏi luân ỷ ngồi xuống nệm vải thô ráp.

Vừa vặn A Xán cũng bán đồ xong quay về, trên vai quải một túi than sưởi, bên hông giắt một túi gạo, trái phải cầm theo rau củ và thịt cá dự trữ cho mùa đông. Lần lượt đem từng món đặt xuống sàn nhà kiểm tra lần nữa, xác định không thiếu mới đến báo cáo với tứ nương tử.

“Đều đủ cả rồi, còn dư mười lượng.”

Lưu thị lấy một lượng dưới vào tay của A Xán: “Cái này cho ngươi.”

“Không cần đâu tứ nương tử, cái này ngài cứ giữ lấy bên người mua vải may áo ấm cho lệnh ái.”

“Đây là trả công cho ngươi đừng ngại.” Lưu thị kiên quyết không nhận lại bạc: “Nếu ngươi không lấy thì sau này đừng đến đây nữa.”

Trên mặt A Xán lộ vẻ quẫn bách, đành nhận lấy một lượng bạc nhét vào ngực áo.

“Đa tạ tứ nương tử, tam lệnh ái.”

Phó Tuyệt Ca đẩy luân ý cẩn thận vào tường rồi đứng dậy bưng bình trà hoa cúc vào tay A Xán: “Ngươi phao một bình mới, gạo và lương thực mang một ít đến chỗ thiện phòng tránh bọn họ ở phía sau âm thầm xén bớt.”

“Ta lập tức đi làm ngay.”

A Xán ngồi xổm xuống túi gạo đong đầy một lon đổ vào bát, thịt cá lấy vừa đủ ăn trong ngày. Nếu ăn tiết kiệm có thể đủ cho ba người vượt qua mùa đông nhưng nếu thiếu vẫn còn bạc để bù vào.

An ổn trải qua một ngày, buổi tối gió lạnh đặc biệt lạnh, A Xán mất hơn nửa canh giờ để dán lại cửa sổ. Mấy hôm trước giấy dán cửa bị thủng một lỗ nhỏ, qua một trận mưa lổ thủng lại rộng ra thêm, không còn cách nào khác phải lấy giấy dán đè lên.

Phó Tuyệt Ca kiên quyết đóng đô bên cạnh than lô sưởi ấm, thở ra một làn khói mỏng, lâu lâu là cầm chén trà lên nhấp một ngụm. Chưa bao giờ cảm thấy thoải mái đến vậy, kiếp trước sống trong tranh đấu hậu viện vương phủ, chịu đủ lạnh nhạt của quan gia mà chỉ biết câm lặng duy trì cuộc sống.

“Lệnh ái gió còn lùa nữa không?”

“Không cảm giác được.”

Phó Tuyệt Ca chống tay đứng dậy đi kiểm tra cửa sổ, trước mắt cứ như vậy đã, đợi đến mùa xuân sẽ tìm mua giấy dán cửa mới.

A Xán nhanh nhẹn nhảy xuống ghế đẩu, cẩn dực bế tam lệnh ái lên cao quan sát xem còn chỗ nào bị gió lùa hay không. Trái phải giấy dán cửa tương đối cũ nhưng miễn cưỡng vẫn có thể dùng, khi nào rách mới tính đến chuyện dán giấy đè lên. Vẫy vẫy tay ý bảo A Xán thả xuống đất, Phó Tuyệt Ca quay về than lô tiếp tục làm tổ, thoải mái thở hắt ra một hơi.

“Tam lệnh ái mau ra tiền sảnh.”

Vứt lại một câu không đầu không đuôi rồi bỏ đi, dựa theo dáng người có thể đoán biết nha hoàn này là người của Đại nương tử.

“Lại có chuyện gì vậy?” Tứ nương tử nom nóp lo sợ quan sát ấu nữ: “Lẽ nào chuyện chúng ta bán đồ lấy tiền bị phát hiện rồi?”

“Đại nương tử không thần thông quảng đại như vậy đâu.”

Phó Tuyệt Ca hơ tay qua lại mấy lần nữa mới đứng dậy, thay vì ra cửa lại tiến đến chỗ ngăn kéo ra, quả nhiên mấy trò vu oan giá oan này đại nương tử làm rất tốt.

Nhìn rõ đồ vật trong ngăn kéo A Xán kinh hãi hét thảm: “Chuỗi trân châu này không phải của đại nương tử sao?”

Lưu thị kinh hãi nhổm người dậy cố nhìn vào ngăn kéo nhưng không thành, đè thấp giọng đến mức nhỏ nhất có thể: “Sao chuỗi trân châu của Đại nương tử lại ở trong phòng chúng ta?”

“Ta tự có biện pháp giải quyết chuyện này.”

Phó Tuyệt Ca nhặt chuỗi trân châu cho vào tay áo, từ trên ghế đẩu nhảy xuống hướng A Xán nhắc nhở: “Một lát có người vào soát phòng cứ để bọn họ tùy ý, đừng nói đến chuyện bán hộp lễ vật của bát gia bằng không ba người chúng ta đều thảm.”

“Ách, vâng, tam lệnh ái cứ yên tâm.”

“Bây giờ ta ra tiền sảnh, ngươi không cần đi theo, ở lại chiếu cố tốt nương thân.”

Những gì cần nói đều đã nói xong, Phó Tuyệt Ca nhanh chóng bước ra khỏi phòng, tiện tay đóng kín cửa ngăn gió lùa vào trong. Xem chừng chuyện bát gia thân thiết với nàng đã khiến Đại nương tử bất an muốn tìm cách loại trừ, thủ đoạn không tính cực đoan nhưng có vẻ khẩn trương. Chút chuyện vu oan giá họa này Phó Tuyệt Ca gặp như cơm bữa ở tứ vương phủ, không ít thị thiếp vì muốn tranh sủng mà dùng loại thủ đoạn này để trừ khử đối thủ của mình.

Tăng nhanh bước chân đến tiền sảnh để tránh Đại nương tử nghi ngờ, hai bên đường đi đèn thắp sáng trưng. Mặc dù dầu lửa đều dư thừa nhưng lão Công tước và Đại nương tử vẫn kiên quyết không chia cho tứ phòng dù chỉ một phân, xem mẫu tử các nàng như nha hoàn mà đối đãi.

Phó Tuyệt Ca hít một hơi thật sâu hòa hoãn tâm tình, lấy hết dũng khí tiến vào tiền sảnh. Quả nhiên nhìn thấy Đại nương tử tay cầm khăn lụa chà lau nước mắt vốn không tồn tại, còn lão Công tước thì xem nàng như địch nhân mà trừng mắt.

“Tuyệt Ca bái kiến đại nhân, đại nương tử.”

“Đại nương tử ta đối xử ngươi không bạc mà ngươi lại hành động như vậy? Chẳng qua điều tra nhầm một vài chỗ khiến mẫu tử ngươi chịu hàm oan, Đại nương tử cũng không phải cố tình, ngươi hành xử có đáng mặt thiên kim lệnh ái không?”

Phó Tuyệt Ca ngẩng đầu lên nhìn, mắt đào hoa tròn xoe ngây thơ chớp hai cái: “Đại nương tử đang nói cái gì thế?”

“Mặc dù từ nhỏ ngươi sống cùng nương thân thấp kém nhưng bản Công tước chưa từng dạy ngươi trộm cắp đồ đạc của ngươi khác, có phải Lưu thị dạy hư ngươi hay không?”

“Trộm cắp? Tuyệt Ca thật sự không có lấy đồ của ai cả, ngày hôm nay đều ở ngoài sân chơi cùng bát gia.” Phó Tuyệt Ca lạch bạch đi đến trước mặt đại nương tử, nắm lấy hai bàn tay mềm mại như lụa của bà ta nhấc lên: “Đại nương tử phải tin Tuyệt Ca, thật sự Tuyệt Ca không có làm chuyện xấu hổ Công tước phủ.”

Nhân cơ hội này thần không biết quỷ không hay để chuỗi trân châu rơi vào tay áo Đại nương tử.

“Ngươi còn dám xảo biện?”

Đại nương tử kinh tởm vung tay hất ngã Phó Tuyệt Ca xuống đất, chỉ tay vào mặt nàng mà nói: “Nhất định là Lưu thị dạy ngươi hoa ngôn xảo ngữ che giấu tội lỗi của mình! Uổng công Đại nương tử ta tìm đủ biện pháp minh oan cho mẫu tử ngươi, đúng là nuôi ong tay áo mà.”

“Đại nương tử bình tĩnh ngồi xuống trước đã.” Phó Công tước đưa mắt nhìn Phó Tuyệt Ca rồi lại nhìn Đại nương tử ngồi bên cạnh, nghĩ ngợi gì đó rồi nói: “Soát phòng tam lệnh ái.”

Phó Tuyệt Ca ngồi bệt trên sàn nhà giống như búp bê hỏng, đào hoa nhãn linh động ướt đẫm nước mắt, nho nhỏ phát ra tiếng thút thít như vừa chịu thiên đại ủy khuất. Dáng vẻ của tiểu hài tử vẫn dễ khiến người ta thương xót hơn, Phó Tuyệt Ca lợi dụng ngoại hình phản đòn đánh Đại nương tử một kích.

Bản thân Đại nương tử bắt đầu chột dạ, trộm liếc nhìn lão công tước không thấy phản hồi mới an tâm thở hắt một hơi. Có thế nào nàng cũng là thân mẫu của Hoàng hậu tương lai, quan gia dĩ nhiên không dám xé rách mặt nạ với nàng.