Yến tiệc còn chưa bắt đầu mà Hoàng hậu nương nương đã làm mất lòng không ít cáo mệnh phu nhân, vài vị Đại nương tử lén lút nghị luận với nhau, cho rằng Hoàng hậu nương nương con người này thật sự quá cao ngạo. Nói nàng ta thì không được, nói người khác lại sôi nổi lúc nào cũng tự cho mình là đúng, sớm đã khiến nhiều người chướng mắt quay sang nịnh nọt Kim Chiêu dung.

Đến gần thời gian thiết yến bát gia Đông Phương Tầm Tuyết mới xuất hiện, lễ độ gật đầu chào hỏi các vị nương nương và cáo mệnh phu nhân. Nhiều người thậm chí còn chẳng nhận ra bát gia, cũng do tiểu hoàng tước sớm chiều quanh quẩn trong Diên Hồng Điện và Ích Phương Trai nên không phải ai cũng có dịp gặp gỡ. Hôm nay Đông Phương Tầm Tuyết mặc bộ lễ phục hạnh bạch, thắt lưng nạm ngọc giắt một miếng ngọc bội màu lam, tay áo chân váy đều được ủi phẳng phiu gọn gàng. Theo sau chỉ có Phó Tuyệt Ca và Mi Cát, những cung nữ còn lại nghiêm chỉnh đứng hầu ngoài cửa.

“Là bát gia?”

Đông Phương Tầm Tuyết lễ mạo gật đầu: “Ta nhớ ngài, ngài là Thương Vũ Hầu tước Đại nương tử, trong buổi hội họp thưởng trà từng kiến quá.”

“Ây u, đúng là bát gia rồi.” Lão Thương Vũ Hầu phu nhân tuổi tác đã cao, thấy tiểu hài tử tránh không khỏi yêu chiều: “Chỉ vài tháng không gặp ngài đã cao như vậy rồi, lão nương thấy ngài từ xa đã ngờ ngợ, xem ra lão nương cũng đã bắt đầu già cả lú lẫn rồi.”

“Đại nương tử khoa trương rồi, cung nữ qua lại đông đúc không khéo sẽ đụng ngã ngài hay là quay về ghế ngồi xuống trước?”

“Hảo, hảo.”

Lão Thương Vũ Hầu Đại nương tử ánh mắt dời đến chỗ Hoàng hậu nương nương nhịn không được thở dài, chủ động kéo bát gia đến gần bên cạnh: “Thịnh – Thường hai nhà tính thế nào cũng là thân gia cùng chung Tằng tổ khảo*, lão nương cũng không ít lần nhắc nhở Hoàng hậu nương nương cẩn trọng ngôn hành nhưng ngài kiên quyết không nghe theo. Vừa nãy nàng còn muốn đích nữ của Dũng Tử Hầu Đại nương tử làm thiếp cho ngươi, đây đúng thật là càn rỡ hết sức, còn chọc Đại nương tử người ta đi mất rồi!”

(Người ông cố đã chết được gọi là Tằng tổ khảo)

“Hoàng hậu nương nương thật sự nói như thế?”

Đông Phương Tầm Tuyết đau đầu không thôi, Hoàng hậu nương nương sao cứ nhất định đem mọi chuyện làm thành một mớ hỗn độn mới vừa lòng?

“Lão nương nhìn thấy Hoàng hậu nương nương liền lo lắng, nhỡ một lúc nào đó nàng đắc tội hết người của Đông Kinh vậy thì nguy rồi? Bản thân nàng chỉ là kế hậu không lo tu dưỡng lại đi khắp nơi gây chuyện thị phi, ngươi xem có bao nhiêu quý phụ tránh mặt Thường gia quay sang nịnh bợ Kim thị?”

“Hoàng hậu nương nương tính cách này không sửa được vẫn mong Đại nương tử thường xuyên chiếu cố.”

“Nàng tính cách không sửa được còn không chịu nghe khuyên nhủ, sớm muộn cũng có ngày rước họa vào thân.” Thương Vũ Hầu Đại nương tử cầm khăn lụa chà lau khóe mắt: “Một mai Thường gia sa cơ lỡ vận nói không chừng Hoàng thượng sẽ hạ thủ tàn nhẫn với nàng...”

“Đại nương tử...”

“Lão nương biết ngươi là nha đầu hiếu thuận, ta cũng tận mắt thấy ngươi trưởng thành tất nhiên không để Hoàng hậu nương nương càng đi càng sai ảnh hưởng tiền đồ hai nhà.”

Nghe được ý tứ giúp đỡ của lão phu nhân, Đông Phương Tầm Tuyết vui mừng chấp tay bái lạy: “Đa tạ Đại nương tử phí tâm, Tầm Tuyết sẽ tìm cách nói vài lời với Hoàng hậu nương nương.”

“Hảo liễu, không nói chuyện này nữa.”

Thoáng trông thấy một tiểu nha đầu lạ mắt đứng sau lưng bát gia, Thương Vũ Hầu Đại nương tử hiếu kì chỉ tay vào nàng: “Là nha đầu mới của bát gia sao?”

Đông Phương Tầm Tuyết đưa mắt nhìn, xác định đúng là tiểu ngốc liền vui vẻ gật đầu: “Phải, nàng tên Phó Tuyệt Ca là cung nữ mới từ Đông Viện.”

“Thân phận thế nào?”

“Là Khang Ninh Công tam lệnh ái.”

“Công tước phủ? Là Phó Công tước có nhi nữ thiên sinh mệnh cách hoàng hậu?”

“Không sai.”

“Xuất thân cũng không tồi nhưng lại là thứ nữ.” Lão Đại nương tử hướng nàng vẫy nhẹ khăn lụa: “Nha đầu lại gần đây cho lão nương xem mặt.”

Phó Tuyệt Ca dè dặt nhìn qua bát gia xác định an toàn mới dám đến gần, hai tay siết chặt váy thêu đến nhăn nhúm. Kì thật Phó Tuyệt Ca không hề biết người của Thương Vũ Hầu với bát gia có quan hệ thân thích, vốn dĩ bát gia chưa từng cùng nàng nhắc đến.

“Đại nương tử an hảo.”

“Hảo hài tử không cần sợ, nhìn ngươi bề ngoài có chút ngốc nghếch hẳn đã gây không ít phiền toái cho bát gia?”

Phó Tuyệt Ca suýt cắn trúng lưỡi, nàng bề ngoài ngốc nghếch!?

“Đại nương tử hiểu lầm rồi, Phó thị bề ngoài đúng là có chút ngốc nghếch nhưng lại rất thông minh. Lần trước cũng nhờ nàng phát hiện dây hoa kia không phải đoạn trường thảo mới cứu được một mạng Hoàng hậu nương nương.”

“Úc? Chính là nha đầu này sao?”

Quả nhiên ánh mắt lão thái thái liền thay đổi, tỉ mỉ đánh giá Phó Tuyệt Ca từ trên xuống dưới: “Nếu đúng là ngươi thì Thịnh gia Thường gia phải hảo hảo cảm tạ ngươi giúp đỡ, bằng không lưỡng gia đều sẽ bị Hoàng thượng giáng tội mưu sát tiên Hoàng hậu.”

“Nô tỳ chỉ làm đúng bổn phận không dám nhận hai từ cảm tạ của đại nương tử!”

“Nha đầu ngươi không cần phải khiếm tốn a.”

Đông Phương Tầm Tuyết vui vẻ đưa mắt nhìn tiểu ngốc rồi nhìn lão phu nhân giải thích: “Phó thị chính là rụt rè như vậy, nàng trước đây còn ở Đông Viện đã là nữ sử của Ti Chế Phòng, trù nghệ cũng không thua kém bất kì vị sư phụ nào.”

“Xem xem.” Thương Vũ Hầu tước lão phu nhân nhịn không được bật cười: “Hiếm thấy bát gia chủ động tán thưởng ai, xem ra nha đầu ngươi hầu hạ không tồi.”

Phó Tuyệt Ca xấu hổ gãi chóp mũi, có vài lần nàng gây phiền toái nhưng bát gia chưa từng khiển trách được khen ngợi không khỏi chột dạ một phen.

“Thưởng! Phải thưởng!!”

Cung nữ khom người đem tráp bạc bưng đến, Thương Vũ Hầu Đại nương tử tìm kiếm một chút liền chọn món ngân trạc nhỏ nhắn đặt vào tay Phó Tuyệt Ca.

“Ngươi trung thành cứu chủ đáng ra nên trọng thưởng, hầu hạ tân tâm tận lực càng phải tuyên dương. Đây cũng chẳng đáng là gì ngươi cứ nhận lấy, sau này chỉ cần dụng tâm dụng lực hầu hạ các vị chủ tử là được rồi.”

“Nô tỳ đa tạ Đại nương tử ban thưởng.”

“Miễn lễ đi.”

Thương Vũ Hầu Đại nương tử cười không thấy hai mắt, mãn nguyện kéo tay bát gia nhắn nhủ những lời cuối: “Bát gia cũng đến chỗ Hoàng hậu nương nương đi, thời gian này nhớ phải chú ý sức khoẻ đừng để bản thân nhiễm bệnh.”

“Vâng, Đại nương tử cũng chú ý.”

Đông Phương Tầm Tuyết đứng dậy bái lạy một cái xem như lời cáo từ rồi xoay người đến chỗ Hoàng hậu nương nương.

Yến tiệc chính thức bắt đầu, các vị chủ tử nương tử đi đi lại lại vui vẻ trò chuyện, người nghe hát khúc người lại thưởng thức tiệc. Ồn ào náo nhiệt không kém cạnh sinh thần của bất cứ vị hoàng tước nào, xa hoa lộng lẫy khiến ai nấy đều phải đỏ mắt ghen tị. Hoàng hậu nương nương dự một nửa thì đau đầu đi nghỉ ngơi trước, lưu lại hai cung nữ thân tín lo liệu mọi việc trong yến tiệc sinh thần.

Trong số khách mời có cả hoàng tước và thạc quân đến chúc mừng, lôi kéo nhau ra ngoài sân chơi đùa.

“Chúng ta cùng chơi túc cầu đi.”

Các vị hoàng tước ồn ào tranh nhau vị trí đứng, tự mình chia đội còn các thạc quân thì đứng bên ngoài cổ vũ nhiệt tình. Bát gia vô tình chung đội với tứ gia, hai người ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường nhưng trong lòng âm thầm tranh chấp thắng bại.

Phó Tuyệt Ca mấy lần muốn đến gần đều bị lão ma ma kéo trở về, lắc đầu tỏ ý không hài lòng. Các vị hoàng tước đều đang chơi vui vẻ, nha đầu này muốn tham gia náo nhiệt cái gì?

“Ma ma, bát gia so với các hoàng huynh hoàng tỷ đều…”

“Đừng quản.” Lão ma ma nghiêm nghị giáo huấn nàng: “Chỗ chủ tử vui chơi không đến lượt nô tỳ thấp kém như chúng ta xen vào, ghi nhớ, trừ khi chủ tử yêu cầu bằng không không được tự ý đến gần!”

Phó Tuyệt Ca hết nắm rồi thả lỏng bàn tay, nom nóp lo sợ nhìn một đám tước quý tranh nhau túc cầu đến sứt đầu mẻ trán. Nhỡ như trong số bọn họ có người ác ý đẩy ngã bát gia thì phải làm sao?

Suốt buổi Phó Tuyệt Ca đứng ngồi không yên, mỗi lần túc cầu truyền đến chân bát gia liền đứng bật dậy để dễ quan sát. Lão ma ma bị nàng làm cho đầu choáng mắt hoa, nhưng kéo xuống cỡ nào thì Phó Tuyệt Ca vẫn như hầu tử bị dí lửa vào mông. Các vị thạc quân cũng không được đến quá gần, náo nhiệt la hét tên các vị hoàng tước, chỉ cần đội nào đá túc cầu vào lưới trước liền có tiếng thét thất thanh phát ra.

Kéo dài liên tục hai canh giờ bát vị hoàng tước mới mệt mỏi đình chiến, phần thắng nghiêng về đội của bát gia. Tuy vậy hai bên vẫn vui vẻ nói chuyện, hoàn toàn không vì chút thắng thua mà trở mặt thành thù.

Phó Tuyệt Ca nhanh như sóc chạy ra giúp bát gia lau chùi mồ hôi trên mặt: “Ngài đổ nhiều mồ hôi như vậy có mệt lắm không?”

“Không mệt.”

Miệng nói không mệt nhưng hơi thở hỗn loạn không theo quy luật, Phó Tuyệt Ca cũng không vạch trần, tiếp tục giúp bát gia lau chùi tất cả mồ hôi trên mặt trên cổ. Mi Cát bước đến phẩy phẩy quạt lụa tạo gió, hướng cung nữ ngoắc ngoắc tay mang trản trà đến cho bát gia giải khát.

“Hôm nay chơi rất vui, lần sau chúng ta lại tiếp tục chơi.” Lục hoàng tước bước đến choàng tay qua vai Đông Phương Tầm Tuyết: “Lão bát ngươi hôm nay chơi không tồi nha, lần sau chúng ta chung một đội đi?”

“Lục hoàng huynh chê cười rồi.”

“Không phải khoa trương, lão bát của chúng ta di chuyển thật sự rất nhanh, mới vừa chớp mắt nàng đã đá túc cầu vào lưới rồi!” Đại hoàng tước ha hả cười lớn, trước mặt hoàng đệ hoàng muội đều ít khi câu nệ: “Đợi thêm vài năm nữa lão bát trưởng thành có khi chúng ta bị nàng bỏ xa!”

“Hắc! Đại hoàng huynh nói như vậy không sợ lão bát kiêu ngạo sao?”

“Ha hả, lão bát kiêu ngạo thố tử cũng có thể mọc cánh bay!”

Đông Phương Tầm Tuyết duy trì ý cười, không nói cũng không đáp, tuỳ ý mọi người vui vẻ thảo luận.

“Vẫn chưa nói trước được.” Thất hoàng tước phủi sạch bụi bẩn trên người, tiếp nhận khăn tay từ cung nữ lau chùi mồ hôi: “Chúng ta còn có cửu hoàng muội nha, nói không chừng nha đầu mập mạp kia mới lợi hại nhất!”

“Ây u, lão cửu lớn thì chúng ta đều đã thành thân rồi, lo không tới! Lo không tới a!”

Các vị hoàng tước ha hả cười vang, dáng vẻ này mới giống tiểu hài tử. Ngày ngày ở trước mặt câu nệ một câu hoàng huynh một câu hoàng tỷ, bất quá bọn họ vẫn là huynh đệ tỷ muội, chỉ cần có cơ hội lập tức buông bỏ gánh nặng trở về làm một hài tử đơn thuần.

Mãi đến tiếng gõ canh hai vang lên hoàng tước thạc quân mới chịu hồi cung nghỉ ngơi, bát gia cả ngày mệt mỏi vừa về phòng liền nằm xuống nhuyễn tháp không cử động. Phó Tuyệt Ca cũng không mở miệng gọi, cẩn dực bước đến giúp bát gia cởi bớt y phục cho thoải mái.

“Tiểu ngốc.”

“Bát gia chưa ngủ sao?”

Đông Phương Tầm Tuyết lắc lắc đầu, giọng nói có hơi khàn đi: “Tứ hoàng tỷ cả buổi đều nhìn ngươi.”

“Hả?” Phó Tuyệt Ca không hiểu bát gia muốn nói gì, thuận tay giao y phục cho Mi Cát giặt: “Bát gia muốn gặp tứ gia?”

“Ta gặp nàng làm gì?”

“Ngài vừa nói.”

“Đồ ngốc.”

Đông Phương Tầm Tuyết mệt mỏi trở mình, vỗ vỗ vào nệm hai cái: “Đừng đắp chăn, hôm nay nóng ta muốn ngủ ngoài này.”

“Ngoài trời có gió vẫn là về phòng nghỉ ngơi đi.”

Mãi cũng không nghe tiếng đáp trả, Phó Tuyệt Ca chán nản trút tiếng thở dài, nhanh chóng quay về ngoạ phòng lấy ra một tấm chăn mỏng đắp lên người bát gia. Nhập hạ khí trời nóng bức lại nhiều côn trùng, nhỡ như bát gia bị đốt nàng không biết phải ăn nói với Hoàng hậu nương nương thế nào.

====================

Thời gian gần đây Phó Tuyệt Ca thường xuyên mơ thấy ác mộng, nàng cô linh linh ngồi trong viện tử vắng lạnh, lâu lâu lại thấy A Xán đi lại dọn dẹp. Ban đầu còn tưởng nàng đang ở trong quá khứ, vẫn là Đại nương tử của tứ nhân tra, ngoài cửa là đám thị thiếp không ngừng tác oai tác quái. Mỗi đêm giấc mơ lại diễn biến thêm một chút, một chút, A Xán đi trù phòng rồi lại trở về, đêm nào cũng nho nhỏ kể chuyện bên ngoài phủ cho nàng nghe.

Nhưng rồi một ngày đại môn bị đẩy ra, người ngoài cửa không phải tứ nhân gia mà là bát gia hung hăng ném hưu thư trước mặt nàng. Sau đó Phó Tuyệt Ca liền hoảng sợ tỉnh dậy, mồ hôi thấm ướt lưng áo, nhìn bên cạnh bát gia vẫn ngủ say không có nửa điểm phản ứng.

Trong đầu quanh quẩn một câu nói: “Bát gia sẽ không nhớ nàng từng yêu ngươi.”

Phó Tuyệt Ca ôm ngực hổn hển thở dốc, tóc dài bết dính hai bên thái dương, bát gia kiếp này sẽ không yêu nàng nữa sao?

Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã đủ lạnh sống lưng, cứ như vậy bưng mặt thút thít khóc, càng hy vọng lại càng sợ hãi kết cục bi thảm trong tương lai. Thân thể nho nhỏ trải qua một đêm nằm mộng liền bị rút cạn toàn bộ khí lực, sáng sớm làm gì cũng không có tinh thần, mơ mơ hồ hồ như bóng ma lảng vảng ở Diên Hồng Điện.

Đông Phương Tầm Tuyết sớm đã phát hiện tiểu ngốc có bất thường nhưng gặn hỏi mãi nhưng nha đầu vẫn không chịu trả lời. Mãi đến vài ngày sau mới sực nhớ đến nàng chưa đưa tiểu ngốc hồi phủ gặp tứ nương tử, xem ra tiểu ngốc bắt đầu nhớ nhà rồi.

“Tiểu ngốc, ngày mai chúng ta đến xướng phường nghe khúc đi.”

“Xướng phường?” Phó Tuyệt Ca dừng việc lau chùi của mình, nghi hoặc nhìn bát gia: “Sao ngài lại muốn nghe khúc? Không phải trong cung có đoàn hát sao?”

“Là lục hoàng huynh sáng nay rủ ta cùng nàng xuất cung nghe hát xướng, sẵn dịp đưa ngươi về Công tước phủ thăm hỏi tứ nương tử.”

“Thật sao!?”

Phó Tuyệt Ca vứt bỏ khăn lau chạy như bay đến bên cạnh bát gia, hai mắt đào hoa rưng rưng nước: “Bát gia, nô tỳ được hồi phủ thăm nương thân sao?”

“Ta đã lừa ngươi bao giờ chưa?” Đông Phương Tầm Tuyết ôn nhu tri kỉ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng: “Sáng nay lúc thỉnh an ta cũng đã báo với Hoàng hậu nương nương, ngài đáp ứng ta dẫn ngươi đi theo nhưng phải hồi cung trước giờ thân.”

“Cũng được, nô tỳ chỉ muốn xem nương thân có an khang hay không!”

“Vậy ngươi chuẩn bị đi, ta đã dặn Mi Cát chuẩn bị ít lễ vật đưa đến Công tước phủ và tứ nương tử rồi, ngươi ngày mai không cần mang theo đồ đạc lỉnh kỉnh.”

Phó Tuyệt Ca không nén được xúc động chồm đến hôn liền hai cái lên mặt bát gia: “Ngài là tốt nhất!”

Bị tấn công bất ngờ Đông Phương Tầm Tuyết chưa kịp phản ứng đã bị tiểu ngốc đẩy ngã xuống sàn, nhịn không được bật cười thành tiếng, đưa tay đỡ sau gáy của nàng.

“Ngươi đúng là càn rỡ.”