Mùa đông tràn về, lại một năm mất mùa đói kém.
Bá tánh từ các châu các huyện dưới sự áp bức bóc lột của quan lại địa phương đã vùng dậy khởi nghĩa, ban đầu chỉ là vài tốp người nhỏ lẻ tập trung đánh phá công đường và phủ đệ của quan phủ.
Không bao lâu nạn dân ở các vùng lần lượt liên kết với nhau tấn công vào các kho lương, tiền trang, thương đi.ếm của phú hộ và quan viên.
Làn sóng khởi nghĩa mạnh mẽ đến nổi quân triều đình cử đến cũng không thể dẹp yên, trơ mắt nhìn dân chúng như vũ bão đánh đến tận kinh thành.
Triều đình vốn nhận được tin từ rất sớm nhưng lại cho rằng nạn dân cùng lắm chỉ là mấy tên nông dân ngu ngốc không có tiền bạc, làm loạn một hồi chỉ cần ném cho đấu tiền thì xong chuyện.
Bất quá diễn biến mọi việc lại không giống như bọn họ nghĩ, nạn dân khởi nghĩa không đơn thuần vì tiền mà vì muốn thay đổi toàn bộ quan lại chỉnh đốn triều cương.
Cục diện này Phó Tuyệt Ca sớm đã lường trước được, cũng thừa biết Đông Phương Tầm Liên sẽ dùng bạc để thương lượng với dân chúng khởi nghĩa, nhưng việc này chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa.
Bá tánh không phải đồ ngốc, bọn họ biết lấy được một đấu tiền sẽ phải trả bằng cả mạng sống, trừ phi xử lý hết đám tham quan còn không thì đừng mong sống yên thân.
Sự tình nháo đến mức này Đông Phương Tầm Liên không thể xử lý được, muối mặt quay về triều nhận tội với phụ hoàng.
Lão hoàng đế xưa nay không được lòng bá tánh, vốn nhờ có bát gia mới vớt vát được một chút thể diện, bây giờ bát gia bị lưu đày căn bản không còn ai đủ năng lực giúp hắn.
Nhân cơ hội này nhị gia và lục gia đồng lòng dâng tấu khẩn xin hoàng đế tha bổng để bát gia được hồi kinh xử lý chuyện nạn dân.
Đợi mọi việc giải quyết ổn thoả hẵn đưa nàng trở lại biên cương cũng không muộn.
Hoàng đế kiên kị bát gia có ý mưu phản nên chần chờ chưa quyết, đợi đến khi tin tức nạn dân đánh thẳng vào kinh thành mới hốt hoảng gửi mật thư triệu bát gia hồi kinh gấp.
Đông Phương Tầm Tuyết ngày đêm không nghỉ mệt chết hai con ngựa đến ngoại ô gặp mặt Phó Tuyệt Ca trước khi vào kinh.
Mặc kệ cái gì nạn dân, cái gì tin khẩn, cái gì nguy cấp, nàng tâm trí chứa đựng duy nhất tiểu ngốc người khác thế nào nàng không quản.
Nghe tin bát gia hồi kinh Phó Tuyệt Ca sớm đợi trước cửa, vừa thấy lang quân mặc chiến bào cưỡi chiến mã xuất hiện trong mưa tuyết liền mừng rỡ chạy như bay ra đón nàng.
"Bát lang!!!"
Đông Phương Tầm Tuyết ghìm mạnh cương ngựa, một phát nhảy xuống đón lấy cái ôm của tiểu ngốc: "Nương tử, xin lỗi, để nàng chờ lâu rồi!!"
"Không lâu, ngài về là tốt, ngài về là được!" Phó Tuyệt Ca xúc động vùi đầu vào hõm vai bát lang đè nén tiếng nức nở yếu đuối: "Ngài đi đường xa có mệt lắm không? Mấy tháng qua ăn uống thế nào? Trong người có chỗ nào không thoải mái?"
"Ta vẫn tốt, nàng không cần lo lắng." Đông Phương Tầm Tuyết đưa tay gạt đi nước mắt trên mặt nàng, dịu dàng ân cần hôn lên mi mắt: "Trong kinh còn có việc ta không thể nán lại quá lâu, nương tử nhớ phải bảo trọng."
Sớm biết các nàng chỉ có chút giây phút ngắn ngủi để gặp nhau nhưng nghĩ đến phải xa cách trong lòng Phó Tuyệt Ca đau đớn khôn nguôi.
Luống cuống lấy trong tay áo một gói thuốc và một gói cao điểm chính tay làm, bên ngoài bọc bằng khăn tay của bản thân.
"Thượng lộ bình an."
"Hảo."
Đặt vội lên trán Phó Tuyệt Ca một nụ hôn, Đông Phương Tầm Liên nhét gói đồ vào ngực áo độn thành khối lớn, nhanh nhẹn nhảy lên ngựa tiến về kinh thành.
Bụi mù tuyết trắng khó cản bước anh hùng.
Uy phong lẫm lẫm bước vào đại điện, bá quan văn võ đầy mặt khiếp đảm dõi theo nhất cử nhất động của nàng.
Vài kẻ mất khống chế cúi đầu há miệng hô hấp, hai chân run lẩy bẩy suýt té ngã xuống sàn.
Ai cũng nghĩ bát gia kiếp này coi như xong rồi, vừa mất Thái tử vị vừa không được phép hồi kinh, so với thứ dân không có bao nhiêu khác biệt.
Trong số tất cả các hoàng tước duy nhất tứ gia đủ khả năng đăng cơ, từ nhất phẩm Công tước đến cửu phẩm quan lại đều nhất tề lấy lòng tứ gia hy vọng Đại Minh đổi chủ vẫn có thể giữ được mũ ô sa.
Vạn vạn không ngờ bát gia cư nhiên đại nạn không chết còn đường đường chính chính mặc tử bào kim đai hồi kinh.
Thương hải tang điền, đúng là không có gì đoán trước được.
"Tội thần Đông Phương Tầm Tuyết khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!!"
Nửa năm không gặp bát gia quả nhiên đã gầy đi, sóng mắt phượng linh hoạt cũng không còn sáng lấp lánh nhưng tia cương trực trong đáy mắt chưa từng thay đổi.
Không hổ là hậu duệ của Thường gia, dù Thường gia có dần mai một thì dòng máu quả cảm can trường vẫn sục sôi bên trong cơ thể Đông Phương Tầm Tuyết.
Hoàng đế liễm mắt đánh giá nàng từ đầu đến chân, điều chỉnh cơ thể ngồi thẳng dậy: "Trong mật chiếu đưa đến biên cương chắc ngươi cũng đã xem kĩ rồi.
Nạn dân khởi nghĩa vốn có thể trấn áp chỉ là triều đình biết tin quá muộn khiến bọn chúng lộng hành ngang ngược đàn áp quan lại, hành hung triều thần.
Đây đối với Đại Minh ta là đại hoạ, là sỉ nhục, trẫm lệnh ngươi lập tức dẫn quân đánh tan quân khởi nghĩa, nếu ngươi làm không được trẫm sẽ lấy đầu ngươi."
Đông Phương Tầm Tuyết chấp tay kính cẩn đáp lời: "Tội thần tuân mệnh, nhưng tội thần có một điều kiện."
"Ngươi không có tư cách bàn điều kiện với trẫm."
"Điều kiện này không phải vì tội thần mà là vì Đại Minh."
Hoàng đế thoáng do dự, hắn hiện tại cũng không còn người đắc lực để thay thế nên đành đồng ý với nàng: "Hảo, trẫm đáp ứng ngươi, nói đi."
"Dù là tội thần hạ xuống mệnh lệnh gì ba quân tướng sĩ, quan lại địa phương đều phải nhất nhất nghe theo.
Bằng không dù tội thần có ba đầu sáu tay, tài năng hơn người cũng không thể dẹp được nạn dân khởi nghĩa."
"Đây là chuyện tất nhiên, bọn họ sẽ phối hợp và nghe theo ngươi sai phái."
"Một mình tội thần chỉ sợ không đủ sức." Đông Phương Tầm Tuyết đảo mắt nhìn sang nhị hoàng tước và lục hoàng tước đứng cách nàng không xa: "Tội thần mong có được sự giúp sức của Tôn điện hạ và Nghĩa điện hạ."
"Trẫm ân chuẩn."
- --------------------------------
Tiểu tuyết, Bát gia Đông Phương Tầm Tuyết dẫn theo ba vạn quân tấn công cứ điểm của nghĩa quân, trong vòng mười ngày đã đánh bật nghĩa quân khỏi kinh thành.
Không dừng lại ở đó, quân triều đình tiếp tục tấn công đẩy nghĩa quân tập trung tại một chỗ nhưng không chém giết cũng không bạc đãi, chỉ đơn thuần là giam giữ không cho bọn họ chạy loạn.
Ngày thứ hai mươi tám đội nghĩa quân cuối cùng cũng bị đưa vào điểm tập trung, bọn họ mặc dù có cơm ăn áo mặc nhưng vẫn không từ bỏ chiến đấu.
Trừ phi triều đình chịu xử lý toàn bộ những tên tham quan, bằng không bá tánh còn sống ngày nào sẽ còn đứng lên đấu tranh ngày đó.
Tuy nhiên bát gia đem nghĩa quân dồn hết vào một chỗ lại chẳng có động thái gì, ngày ngày đều đặn mang cơm mang cháo, còn cho bọn họ quần áo ấm để mặc, than sưởi để đốt.
Nghĩa quân không khỏi hồ đồ, rốt cuộc triều đình giữ bọn họ ở lại đây làm gì?
Đông chí tiết, tuyết rơi trắng lối, lạnh lẽo xâm nhập tận sâu cốt tuỷ.
Sáng sớm nghĩa quân bị quân triều đình lùa ra từ các lều trại, bắt bọn họ xếp thành hàng trước một đài gỗ lớn, hai bên là chậu than lớn hừng hực cháy thịnh xua tan băng giá.
Bát gia bệ vệ ngồi trên ghế bành, gương mặt xinh đẹp không tì vết bất động thanh sắc, tay mân mê thủ lô bọc bằng da thỏ vô cùng ấm áp.
"Ta còn tưởng bát gia tuy chung huyết mạch với Đông Phương gia nhưng tâm tính lương thiện cương trực khác biệt hoàn toàn với tên cẩu hoàng đế kia.
Thật không ngờ ngươi với đám quan lại tham ô kia cùng một giuộc, uổng công bá tánh tín nhiệm ngươi, ủng hộ ngươi thượng vị Thái tử." Thủ lĩnh nghĩa quân là một tráng hán tầm ba mươi tuổi, gương mặt đằng đằng sát khí gầm gừ từng chữ: "Hoàng thất đều là cặn bã, bọn chúng làm sao biết được nỗi khổ của chúng ta chứ!?"
Đám người bên dưới kích động vo một nắm tuyết ném thẳng lên đài.
Đông Phương Tầm Tuyết không né tránh, bình tĩnh chống tay vịn ghế đứng dậy, áo bào đỏ thẫm phần phật bay lượn trong gió tuyết.
"Triều đình bạc đãi các ngươi là sự thật, ta không biện bạch cũng không nghĩ biện bạch."
Động tác ném tuyết của tên thủ lĩnh dừng lại, hắn nghi hoặc nheo đôi mắt hí: "Cẩu hoàng tước! Đừng nghĩ dùng hoa ngôn xảo ngữ có thể lừa được chúng ta!!"
"Phải! Bọn ta mới không để các ngươi lừa gạt dễ như vậy đâu!"
"Các ngươi đừng nghĩ bỏ ra chút bạc là có thể mua chuộc bọn ta!"
"Đúng đó! Đúng đó!!"
Đám đông ồn ào khiến việc giao tiếp trở nên khó khăn, Đông Phương Tầm Tuyết lần nữa khoát tay ngăn đám người bên dưới chửi chó mắng mèo.
"Các ngươi không phải muốn có câu trả lời sao? Ta hôm nay cho các ngươi câu trả lời."
Vừa dứt lời hai bên đài gỗ xuất hiện rất nhiều quan binh áp giải quan phủ địa phương, trong số đó không thiếu mặt các quan nhân có tước vị cao.
Nhìn thấy đám quan tham ô hợp hút máu dân lành, vài người không khống chế được bắt đầu ném tuyết vào chúng, chẳng mấy chốc dưới đài đã náo loạn thành một đoàn.
"Bát gia tha mạng! Bát gia tha mạng!! Hạ quan biết lỗi rồi, hạ quan không dám nữa!!"
"Bát gia khai ân a!"
"Cứu mạng! Bát gia tha mạng!!"
Đông Phương Tầm Tuyết phất tay một cái, quan binh liền bước đến đẩy lùi nghĩa quân về sau ngăn cản bọn họ tiếp tục ném tuyết.
Thủ lĩnh hai mắt long lên sòng sọc, nghiến răng phun ra từ chữ đanh thép: "Bát gia ngươi hôm nay giao bọn chúng cho ta sau này chỉ cần ngươi nói một câu dù là đao sơn hoả hải Lý Mãn Đức ta quyết không từ nan!"
"Lý Mãn Đức ngươi là người thông minh chắc cũng đoán ra được tại sao ta lại đưa bọn họ đến đây." Đông Phương Tầm Tuyết bình tĩnh ngồi lại xuống ghế bành: "Oán hận cũng được, phẫn nộ cũng được, nhưng các ngươi không được phép sát hại mệnh quan triều đình, đây là tử tội các ngươi gánh không nổi đâu."
"Ý ngươi là gì?" Lý Mãn Đức vùng dậy đẩy mạnh hai tên quan binh đang khống chế mình nhưng bất thành: "Ngươi không muốn trừng trị đám tham quan này? Ngươi với bọn chúng thật sự cùng một giuộc?!"
Mấy tên quan phủ như trút được gánh nặng thoải mái thở hắt ra, bát gia quả nhiên vẫn đứng về phía bọn họ.
"Các ngươi sát hại mệnh quan triều đình là tử tội, nhưng ta thì khác, dù là nhất phẩm Công tước hay là cửu phẩm quan lại hôm nay đều sẽ không thoát được."
Dứt lời, quan binh lập tức ấn đầu đám tham quan lên bục gỗ, không nói hai lời trực tiếp bổ xuống một đao.
Máu bắn cao ba thước, đầu lăn lóc dưới đài, gương mặt Lý Mãn Đức dính đầy máu tanh không ngừng được ngửa đầu cười lớn.
"Sảng! Thật sảng!!!"
Mười mấy tên tham quan đầu rơi máu chảy, nghĩa quân mừng rỡ reo hò, bọn họ quả nhiên không nhìn nhầm người.
Bát gia trung nghĩa chính trực, phụ mẫu chi dân, tuyệt đối không trơ mắt nhìn bá tánh bị đám quan lại ô hợp chà đạp đàn áp.
Nghĩa quân nhất tề quỳ xuống đồng thanh hô vang: "Bát gia anh minh! Bát gia thiên tuế!!!"
Đông Phương Tầm Tuyết tiêu sái bước đến trước mặt Lý Mãn Đức, đặt tay lên vai hắn vỗ mạnh: "Ngươi có muốn đi theo ta trừng trị tham quan trả lại công bằng cho bách tính?"
Lý Mãn Đức tức thì quỳ sụp xuống khấu đầu: "Lý Mãn Đức hết lòng phò trợ điện hạ!"
Nghĩa quân đưa mắt nhìn nhau, lần nữa đồng thanh nói: "Ta nguyện hết lòng phò trợ điện hạ!"
Đông Phương Tầm Tuyết thoả mãn kéo khoé môi, là phụ hoàng bức nàng phải làm như vậy, tứ hoàng tỷ cứ chờ mà xem hoàng vị này rốt cuộc sẽ thuộc về ai.
Thành công vượt ngoài mong đợi, không chỉ giải quyết được nghĩa quân còn thu nạp được không ít binh sĩ, trận chiến này Đông Phương Tầm Tuyết chỉ tốn chút sức lực đã giải quyết êm đẹp.
Tin tức sẽ do nhị gia lục gia hồi kinh báo cáo phụ hoàng, còn nàng thì tranh thủ nửa ngày thời gian bồi cạnh nương tử.
Đón bát lang lúc trời dần ngả về chiều, hoàng hôn phủ kín thân thể đổ bóng dài xuống nền đất, vạt áo mềm mại bay lượn như mây trời.
Phó Tuyệt Ca ba bước biến hai chạy vào lòng tình lang, một cái ôm chỉ sợ không đủ thoả mãn nhung nhớ bao ngày qua.
Đông Phương Tầm Tuyết ghì chặt nàng trong lồng ngực, bàn tay thô ráp dịu dàng vuốt ve mái tóc dài, hưởng thụ hương thơm ngọt ngào quen thuộc.
Một năm xa cách, ở quân doanh xa xôi không đêm nào mà nàng không nhớ thân thể ôn hương nhuyễn ngọc này, hơi thở phảng phất hương hoa thanh thuần, hương vị tin tức tố ngọt ngào hơn cả đường mật.
"Nhớ ta không?"
Vùi đầu vào ngực bát lang gật gật hai cái thay cho câu trả lời, nàng lúc này chỉ muốn ở mãi trong lòng đối phương không rời đi nữa.
"Ngoài trời lạnh, ta đưa nàng vào trong."
Phó Tuyệt Ca ngước mắt nhìn một cái, đột nhiên vòng tay câu chặt cổ bát lang rồi nhảy phắt lên quấn chân qua thắt lưng dùng tư thế gấu ôm cây dính chặt trên người tình lang.
Đông Phương Tầm Tuyết phá lên cười cũng không thả Phó Tuyệt Ca xuống đất, chân dài vững vàng đạp trên tuyết ôm nương tử về phòng.
A Xán liếc nhìn A Bích, hai người đồng lòng che miệng cười khẽ, chủ tử nương nương thật sự rất tưởng niệm bát gia nha~
"A Xán phao trà."
Toàn thân treo lủng lẳng trên người bát gia vẫn không quên nhắc nhở A Xán phao trà, nàng không muốn bát gia cả ngày vừa đói vừa khát lại không có đồ để lót dạ làm ấm bụng.
A Xán lẽo đẽo theo sau hai người vào phòng, tiện thể nhắc A Bích đi lấy cao điểm lệnh ái làm lúc sáng.
Vào tới phòng, ngồi tới giường Phó Tuyệt Ca vẫn không nỡ buông tay, xem bản thân là con chim nhỏ rúc vào chiếc tổ ấm áp của mình.
Đông Phương Tầm Tuyết gian nan duỗi thẳng hai chân, tìm một tư thế thoải mái nhất để ôm nàng, hai tay không thành thật bắt đầu di chuyển khắp nơi.
"Nương tử đừng gấp, đêm nay ta bồi bên cạnh nàng."
"Ngày mai ngài vẫn phải rời đi sao ta có thể không gấp?" Phó Tuyệt Ca giọng nói không giấu nổi nghẹn ngào, gục mặt vào hõm cổ nàng dụi lấy dụi để: "Để nhị gia nói với Hoàng thượng ngài trên đường về gặp thích khách ngã xuống sườn núi chết rồi."
Đông Phương Tầm Tuyết dở khóc dở cười, xoa xoa cái gáy duyên dáng của nàng an ủi: "Chẳng phải chúng ta đã thương lượng xong rồi sao? Đợi ta rửa sạch oan tình trở về triều sẽ cưới nàng, tuy ta đối với hoàng vị không có hứng thú nhưng tứ hoàng tỷ như hổ rình mồi ta không thể không liều với ả một phen."
"Cùng lắm chúng ta rời khỏi Đại Minh đi đến nơi khác sinh sống, ta không tin thiên hạ rộng lớn không có chỗ chúng phu thê chúng ta dung thân.".