"Cô gái! Cô gái!” Tôn Mai cắt ngang suy nghĩ của Tô Thấm Nhiễm.

"Dạ? Có chuyện gì vậy dì?” Tô Thấm Nhiễm sửng sốt một chút, ngơ ngác nhìn về phía Tôn Mai.

"Lúc bóc ngô cháu phải nhặt hết những cái râu ngô này ra, nếu không sau này sẽ lẫn vào hạt ngô.

” Tôn Mai cầm bắp ngô trong tay Tô Thấm Nhiễm lên, nhặt sạch những sợi râu ngô màu vàng nhạt dính bên trên ra.

"Cháu biết rồi, dì.

" Tô Thấm Nhiễm hơi xấu hổ đỏ mặt cầm lấy một bắp ngô khác nghiêm túc bóc vỏ, cũng không dám thất thần nữa, vốn dĩ làm đã chậm còn thất thần thật sự là quá kỳ cục.

Hai người cũng không nói gì nữa, tiếp tục câu chuyện của mình, đối với Tô Thấm Nhiễm, vốn dĩ họ cũng không ôm hy vọng gì, có thể làm bao nhiêu tốt bấy nhiêu.


Tô Thấm Nhiễm cho đầy bắp ngô vào túi, vừa mới cầm lấy dây vải đã bị bàn tay to lớn từ một bên vươn tới cầm lấy, Lâm Diệu Đường nhanh chóng buộc bao tải lại, sau đó anh nhẹ nhàng vác bao tải nặng gần một trăm cân lên vai.

Tô Thấm Nhiễm nhìn thấy không khỏi trợn to hai mắt, cảm giác không thể tin được.

"Ha ha ha, thằng nhóc Diệu Đường này trời sinh sức khỏe rất tốt.

" Vương Thu Lan bị hành động của Tô Thấm Nhiễm chọc cười, liền lên tiếng giải thích.

Lúc trước Hạo Tử cũng là vì nhìn trúng điểm này của Diệu Đường, mới có thể nghĩ cách kiếm cho Diệu Đường một xuất vào quân đội, Diệu Đường không đi, Hạo Tử còn tiếc nuối rất lâu.

Tô Thấm Nhiễm ngượng ngùng cúi đầu, thảo nào kiếp trước một mình Lâm Diệu Đường đánh ba người cũng vẫn thoải mái, nếu không phải vì cứu cô cũng sẽ không bị đâm trúng.

Lúc này, Lâm Diệu Đường cũng không cố ý lượn lờ trước mặt Tô Thấm Nhiễm, mà là thật sự muốn nghiêm túc làm việc thật tốt, để Tô Thấm Nhiễm nhìn thấy ưu điểm của mình, thay vì không dám nhìn thẳng Tô Thấm Nhiễm.

Ngược lại, Tô Thấm Nhiễm không hề suy nghĩ nhiều như vậy, làm xong ngoài cảm giác mệt mỏi ra thì chính là cảm thấy chân tay đều rã rời, đau nhất chính là ngón tay, đau giống như bị lột da, đụng nhẹ cũng đau nhức.

Thật vất vả mới chờ được đến lúc nghỉ ngơi, cả người giống như không còn chút sức lực nào, Tô Thấm Nhiễm không khác gì một con búp bê bị rút sạch năng lượng, thất thểu đi về.

Lâm Diệu Đường đứng ở phía sau nhìn theo bóng lưng Tô Thấm Nhiễm, lặng lẽ siết chặt nắm đấm, cũng trở về nhà.

Trở lại khu nhà ở của thanh niên trí thức, Lý Tuyết, Vương Ái Cúc đi nấu cơm, Tô Thấm Nhiễm rửa qua mặt, trực tiếp nằm trên giường ngủ thiếp đi, giày cũng không kịp cởi ra.

Lý Đông Mai thấy liền giúp Tô Thấm Nhiễm cởi giày ra, nâng chân cô lên trên giường.

"Ai, nơi này thật khổ.


" Lý Đông Mai thở dài.

"Khổ nhất chính là không biết khi nào có thể trở về.

" Triệu Tố Cầm thở dài một hơi, nhưng trở về đâu phải dễ dàng như vậy, nếu không cũng sẽ không có nhiều người lựa chọn rời đi một cách cực đoan như thế này.

"Rồi ngày đó sẽ tới thôi.

" Lý Đông Mai cũng thở dài, đôi mắt thất thần cũng lộ vẻ mờ mịt.

"Lâm Diệu Đường kia là ai vậy?" Lý Đông Mai nhìn Tô Thấm Nhiễm nằm ở đó mở miệng hỏi.

"Là con trai duy nhất của đội trưởng, phía trên có ba chị gái, lấy chồng gia cảnh dũng rất tốt, chị cả lấy chồng bộ đội, chồng của chị hai là con trai của chủ nhiệm hợp tác xã cung ứng tiêu thụ trên thị trấn, chị ba gả cho con trai của xưởng thịt.

Nhưng anh ta là kẻ không đàng hoàng, một tên chơi bời lêu lổng.


" Triệu Tố Cầm cũng không giấu diếm.

"Vậy! " Lý Đông Mai há miệng lại không biết nên hỏi cái gì, Lâm Diệu Đường coi trọng A Nhiễm, chuyện này mọi người đều biết.

"Người kia thật sự có ý với anh ta.

" Triệu Tố Cầm nhìn thoáng qua bên ngoài, nhỏ giọng nói với Lý Đông Mai.

"A!" Lý Đông Mai trừng mắt che miệng, thái độ “không thể tin được” nhìn Triệu Tố Cầm, là người cô nghĩ sao?"Điều kiện của Lâm Diệu Đường thật ra rất tốt, cho dù ở trong thành phố cũng rất được ưa chuộng.

" Triệu Tố Cầm hạ thấp giọng.

.