Sáng sớm hôm sau, trời tờ mờ sáng, bà nội đã đứng ngoài kêu cửa, thúc giục bọn họ xuống đất làm việc.Lục Điềm Điềm không hiểu rõ vì sao lão thái thái này lại có nhiều tinh lực như vậy, thật không kém gì Chu bái bì trong truyền thuyết.Lục tam nương nhanh tay cất chén lớn lương thực kia vào trong túi bông của Điềm Điềm, lại cầm nút cáo cài lại, không để lộ chút dấu vết nào.Bà còn cất cả phần lương thực đã được phân chia xong xuôi hôm qua vào trong túi áo bông của Lục tam lang.Có lẽ Lục nãi nãi sẽ lục soát người mình, nhưng tuyệt đối sẽ không dám lục soát người Lục tam lang.Lục Điềm Điềm nhìn kỹ giường đất, quả nhiên giường đã được quét tước sạch sẽ, mẹ làm việc thật cẩn thận.Cô đi theo sau lưng ba người anh trai đeo cái sọt lên, xoay người bước ra cửa.

Thay vì ở nhà nghe bà nội chửi rủa, còn không bằng ra ngoài tìm lương thực.Chỉ là cô không biết, chờ sau khi bọn họ rời đi, mẹ bị giữ lại lục soát người thật.

Ai kêu cả hai bữa cơm hôm qua đều do mẹ nấu đâu.Ai nấu cơm, người đó sẽ bị soát người, nếu không lỡ con dâu trộm lương thực trong nhà mang về nhà mẹ đẻ thì phải làm sao bây giờ?Lục Tiểu Minh lại tới trường đi học như thường lệ, Lục Điềm Điềm đi theo Lục Thanh và Lục Đại Minh tới chân núi.Nhìn ngọn núi nguy nga trước mặt, hốc mắt Lục Điềm Điềm đỏ bừng lên, cô quá quen với ngọn núi lớn này.Kiếp trước, cô ngày ngày qua lại trong núi lớn, chính vì đi hái đủ loại dược liệu bên trong.Ngọn núi lớn này có chứa rất nhiều bảo bối, nhưng nguy hiểm cũng càng nhiều hơn, cô từng bị lợn rừng dí chạy rất nhiều lần, cũng bị đám sói theo dõi rất nhiều lần.Còn cả rắn độc, đầm lầy… cô đều tránh thoát được hết, cũng luyện ra được chút quyền cước bản lĩnh.Bên cạnh truyền tới giọng nói châm biếm của Lục Đại Ny: “Nhìn cái rắm, mày còn muốn lên núi sao? Mà lên núi cũng tốt, để hổ ăn luôn cái con vô dụng mày đi.”Lục Điềm Điềm quay đầu lạnh lùng liếc nhìn Lục Đại Ny, ánh mắt kia khiến Lục Đại Ny vốn còn muốn mắng người cũng vội ngậm miệng lại.Lục Điềm Điềm này như đã thay đổi, ánh mắt kia là thế nào? Sao cứ như đang nhìn người chết…Không đúng, chắc chắn là mình hoa mắt rồi.


Hừ, tiểu tiện nhân, mày chờ xem, sau này tao sẽ cho mày biết sự lợi hại của tao.Lục Đại Ny đeo sọt rời đi, Lục Thanh thì lo lắng liếc nhìn Điềm Điềm: “Đi theo anh, đừng tách ra.”Lục Điềm Điềm gật đầu, cầm lấy dao trúc bắt đầu đào tìm rau dại.

Thật ra chỗ chân núi đã chẳng còn rau dại gì, đã sớm bị người trong thôn đào sạch.Cô chỉ chỉ phía sau núi: “Anh, chúng ta qua bên kia đào rau dại đi.”Lục Thanh nhìn thoáng qua, lắc đầu nói: “Chỗ đó nguy hiểm lắm, nghe nói trước kia có cả lợn rừng với chó sói xuất hiện ở đó.”Nhưng Lục Điềm Điềm lại lắc đầu.

Đời trước, ngay cả trước khi cô rời khỏi ngọn núi này cũng chưa từng nghe nói tới chuyện có sói với lợn rừng xuống núi.Lại nói, nếu có sói với lợn rừng thật, cô cũng không sợ.


Trong tay cô có châm gây tê liều mạnh, tới lúc đó đâm một châm xuống, thế giới lại thái bình.Nhưng Lục Thanh vẫn lắc đầu, hắn không dám dẫn theo em gái mạo hiểm, nếu không sẽ bị cha đánh gãy chân.Lục Đại Minh thì lại nóng lòng muốn thử.

Hắn cũng rất muốn tới sau núi xem thế nào.

Thế là hắn đeo sọt, thúc giục Điềm Điềm đuổi theo mau..