Sau khi tiễn Triệu Tiểu Hi đi, Thẩm Thiên Thiên không đợi được mà gọi cho Phó Từ Hành.

Lúc này Thịnh Lạc đang nằm bên cạnh cũng có thể cảm nhận được sự kích động của cô, thậm chí anh còn có chút tò mò không biết cô đang gọi cho ai.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, Thẩm Thiên Thiên nhìn thấy Phó Từ Hành đang mặc đồ ngủ mới ý thức được bên đó đang là ban đêm.

"Em quấy rầy giấc ngủ của anh hả?" Giọng điệu của cô mang theo chút nũng nịu hờn dỗi.

"Không sao, anh vẫn chưa ngủ."

Khi Thịnh Lạc nghe thấy từ trong điện thoại Thẩm Thiên Thiên truyền ra giọng nói của một người đàn ông lạ, tai anh lập tức vểnh lên, thậm chí còn ngẩng đầu lên để xem đó là ai.

Giọng nói đó không phải của Giang Lâm, cũng không giống với bất kỳ ai anh quen biết, nhưng anh cảm giác như đã nghe thấy ở đâu rồi.

Nhìn thấy con chó đang làm mình làm mẩy, Thẩm Thiên Thiên không còn cách nào khác đành hướng camera về phía nó, cười cười nói với Phó Từ Hành: "Từ Từ, để em giới thiệu với anh, đây là em trai em, A Hoàng."

Phó Từ Hành đột nhiên nhìn thấy một cái đầu chó ló trong màn hình: "..."

Thẩm Thiên Thiên nắm lấy chân A Hoàng, vẫy tay với camera: "Xin chào, tôi là A Hoàng."

Thịnh Lạc: "..."

Anh nhìn chằm chằm vào người đàn ông xa lạ trên điện thoại cô, ánh mắt không chút thiện cảm.

Dáng vẻ của người đàn ông hiện lên trong mắt anh chỉ là màu trắng xám, nhìn thoáng qua là đã thấy ghét rồi.

Phó Từ Hành có thể cảm nhận được sự thù địch của con chó đối với anh qua màn hình, anh nhíu mày hỏi: "Đây là A Hoàng mà em đã kể với anh sao?"

"Ừm." Thẩm Thiên Thiên cười nói: "Lúc mới nhặt được nó nhỏ chút xíu mà giờ đã lớn thế này rồi."

Phó Từ Hành gật đầu rồi hỏi: "Em gọi cho anh vào giờ này có chuyện gì không?"

Sau đó Thẩm Thiên Thiên mới nhớ ra việc chính, nhanh chóng bỏ con chó qua một bên và nói: "Chuyện là thế này, cuộc đấu thầu của tập đoàn Thịnh Thế đã định..." Cô nói sơ qua tình hình với Phó Từ Hành, rồi nói ra phỏng đoán của mình: "Anh nói xem, cái tên Vương Chấn này có thay lòng đổi dạ không?"

Thịnh Lạc ở một bên cũng nghe thấy hết tất cả những gì Thẩm Thiên Thiên nói, anh chỉ cảm thấy điều đó là không thể.

Vương Chấn có được ngày hôm nay tất cả là do một tay anh đề bạt. Năm đó họ là bạn cùng phòng, là bạn bè chí cốt (cốt ai nấy hốt), mặc dù bây giờ quan hệ là cấp trên cấp dưới nhưng vẫn là bạn bè như xưa.

Nên anh hoàn toàn không tin là Vương Chấn muốn "tạo phản".

Hơn nữa, tập đoàn Thịnh Thế không phải là một công ty nhỏ, còn có cổ đông và hội đồng quản trị phụ trách, e rằng một mình anh ta cũng không thể hành động được.

Chỉ là Thịnh Lạc tự hỏi vì sao mà chuyện của Thịnh Thế Thẩm Thiên Thiên lại đi kể với người đàn ông này? Chẳng lẽ bọn họ thân thiết đến mức chuyện gì cũng có thể nói cho nhau nghe à?

Trước đây khi là vợ chồng, cô chưa bao giờ quan tâm đến chuyện của công ty anh.

Thẩm Thiên Thiên li.ếm l.iếm môi, ví von nói: "Thời xưa có những cuộc khởi nghĩa của nông dân để lật đổ triều đình mà. Em nghĩ rằng tên Vương Chấn này tâm địa không đơn thuần." Coi như không có tâm tư tạo phản, thì cũng có thể anh ta đã làm điều gì đó mờ ám sau lưng không chừng.

Phó Từ Hành im lặng một lúc rồi nói: "Anh hiểu những gì em nói, ở đây còn có chút chuyện chưa xong, ngày kia anh sẽ quay về với em."

Rốt cuộc thì anh đã hứa với chị họ là anh sẽ giúp giám sát tập đoàn Thịnh Thế, nếu như những gì Thiên Thiên nói là thật thì chuyện nghiêm trọng rồi đây.

Thấy anh cũng đồng tình với suy nghĩ của cô, Thẩm Thiên Thiên gật đầu, ánh mắt khẽ chuyển: "Ngày kia mới về à?"

"Ừ." Anh gật đầu, nhẹ giọng hỏi: "Nhớ anh à?"

Thẩm Thiên Thiên nhìn anh trong video, bộ đồ ngủ không cài cúc hoàn chỉnh, cổ áo có chút hơi hở, dường như có thể nhìn thấy lồng ng.ực ẩn hiện của anh. Nghĩ đến cái ôm ấm áp khi ở trong lòng anh, cô ranh mãnh chớp chớp đôi mắt: "Nhớ rồi, anh mau mau về ôm em một cái đi."

Hơi thở của anh như khựng lại, sau đó anh từ trên giường ngồi dậy vươn tay cởi cúc áo trên người.

Thẩm Thiên Thiên nhìn động tác của anh, bối rối hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"

"Thay quần áo rồi về nước."

Ngắn ngủn mấy chữ khiến Thẩm Thiên Thiên có chút ngây người, vội vàng ngăn anh lại: "Em xin anh, em nói đùa thôi mà."

"Hả?" Anh cau mày: "Nói đùa? Em không nhớ anh à?"

Đối mặt với câu hỏi của anh, Thẩm Thiên Thiên đặt điện thoại xuống, che mặt để kìm niềm vui trong lòng: "Từ Từ ơi, sao anh có thể đáng yêu đến vậy?"

Cô lại cầm máy lên, nhìn anh nói: "Em nhớ anh, nhưng em không muốn anh về bây giờ." Cô nói: "Em không cho phép anh bay qua đêm, không cho phép anh thức khuya. Anh phải ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ vì em muốn nhìn thấy anh trong trạng thái tốt nhất."

Ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn vào khóe môi cô, anh gật đầu: "Anh biết rồi." Rồi lại ngoan ngoãn nằm xuống.

Yêu xa đúng là mệt thấy bà!

"Vậy em không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa, anh mau đi ngủ đi." Thẩm Thiên Thiên mặc dù có chút không nỡ nhưng vẫn vẫy tay tạm biệt anh.

"Được." Anh an ủi: "Chuyện của tập đoàn Thịnh Thế em đừng lo, có anh ở đây."

Thịnh Lạc ngơ ngác nhìn Thẩm Thiên Thiên trước mặt, nụ cười ngượng ngùng ửng hồng trên má cô cùng sự nũng nịu trong lời nói của cô, tất cả đều là dáng vẻ anh chưa từng thấy qua.

Đây là... dáng vẻ của yêu đương! Đây mới là dáng vẻ của cô khi thực sự thích một người! Cô trước giờ đối xử dịu dàng và chăm sóc anh ân cần như thế chẳng qua chỉ là trách nhiệm.

Ý thức được chuyện này làm cho trái tim Thịnh Lạc rối bời, anh thống khổ kêu lên: "Gâu gâu gâu!"

Thẩm Thiên Thiên hoàn hồn, cô không hiểu tại sao con chó đột nhiên sủa, xoa đầu nó an ủi: "A Hoàng, đừng sủa nữa."

Tâm trạng Thịnh Lạc lúc này cực kỳ tồi tệ, không biết là bởi vì nghe được chuyện liên quan đến công ty hay là bởi vì biết được Thẩm Thiên Thiên có người mình thích. Anh thậm chí còn không biết nên bày tỏ cảm xúc của mình với Thẩm Thiên Thiên như thế nào, chỉ có thể chạy loạn xung quanh.

Hốc mắt có chút ươn ướt.

Còn Thẩm Thiên Thiên thì lại nghĩ đến lời nói của Triệu Tiểu Hi, khi một con chó động d.ục nó có thể sẽ làm những hành động như vậy, tóm lại là nó đứng ngồi không yên.

Nhưng triệt sản A Hoàng có thực sự cần thiết không? Thẩm Thiên Thiên suy nghĩ.

Thịnh Lạc không biết Thẩm Thiên Thiên đang nghĩ cái gì, giống như trong quá khứ anh chưa bao giờ thực sự muốn biết về cô. Anh cho rằng cuộc hôn nhân này chỉ là một thỏa thuận, ngay cả khi ly hôn rồi anh cũng không quan tâm cho đến khi anh biến thành một con chó.

Trong khoảng thời gian bên cạnh cô cả ngày lẫn đêm, anh đã nhìn thấy con người thật trong cô.

Anh thấy mình bị cô thu hút, anh thấy được những điểm sáng ở cô đủ khiến người ta mê mẩn, anh nghĩ đã quá muộn.

Nhìn lại tất cả những gì đã qua, anh cảm thấy trong tim cô có anh. Nên anh đã nghĩ rằng chỉ cần anh biến trở lại thành người, anh sẽ theo đuổi cô một lần nữa.

Nhưng bây giờ nhìn lại mọi thứ trong quá khứ, so với cô lúc này, rõ ràng là khác xa. Cô dường như chưa bao giờ thể hiện dáng vẻ chân thật nhất của mình trước mặt anh.

Thịnh Lạc xưa nay là người không dễ tùy tiện hối hận, nhưng giờ anh hối hận rồi, hối hận vì sao trong suốt ba năm chung sống với cô anh lại không ngoảnh lại nhìn cô một lần.

Nếu bây giờ anh tỉnh dậy, liệu có quá muộn không?

______

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thiên Thiên bất ngờ nhận được cuộc gọi từ quản lý chung cư trước đó, nói rằng ngôi nhà đã bị trộm, hy vọng cô có thể qua đó xem xem.

Thẩm Thiên Thiên sửng sốt: "Tôi đã dọn đi lâu rồi mà vẫn còn có trộm tới thăm sao?" Cô cũng đang thắc mắc không biết trong nhà kia có vật gì đáng giá mà tên trộm lại chịu khó như vậy, đi ăn cắp một ngôi nhà trống không?

Nói xong Thẩm Thiên Thiên quyết định lái xe đi xem một chút.

Căn hộ kia mặc dù đã qua trung gian mua bán nhưng vẫn chưa có người mua, Thẩm Thiên Thiên cũng không vội cần tiền, không thúc giục môi giới nhanh chóng bán đi.

Bây giờ trong nhà hết lần này đến lần khác gặp trộm, Thẩm Thiên Thiên tự hỏi không biết có phải là do phong thủy xấu không. Cũng là hiện tại cô đã chuyển đến chỗ mới, an ninh bên đó thực sự không tốt!

Thẩm Thiên Thiên đang định đi ra ngoài, Thịnh Lạc đột nhiên cắn ống quần của cô: "Gâu gâu gâu."

Mang anh đi cùng với em đi.

Anh sủa lên hai lần, định đi theo bước chân cô. Anh không muốn ở nhà nữa, đã lâu rồi anh chưa ra ngoài.

Thẩm Thiên Thiên như đã hiểu ý, ngồi xổm xuống nhéo lỗ tai của anh: "Muốn đi cùng chị sao? Ô kê con dê, để chị dẫn mày đi chơi, đã lâu không dẫn mày đi dạo mà."

"Gâu!" Thịnh Lạc hồi đáp.

"Ok, mang mày đi cùng xem xem cũng được." Cô tìm một sợi dây xích chó quàng vào cổ anh, cùng nhau xuống lầu.

Khi thang máy đi xuống tầng một, Thẩm Thiên Thiên nhìn thấy một người phụ nữ đang nói chuyện với quản gia, quản gia nhìn thấy cô vội nói: "Thẩm tiểu thư, vị tiểu thư này tìm cô."

Khi người phụ nữ quay đầu lại, hóa ra là Juliet.

Thẩm Thiên Thiên không ngờ rằng Juliet sẽ đến tìm mình. Khi Juliet nhìn thấy Thẩm Thiên Thiên liền đi tới trước mặt cô, cảm xúc có chút kích động: "Thẩm tiểu thư!"

"Cô... tới tìm tôi?" Thẩm Thiên Thiên hơi kinh ngạc.

Theo lý mà nói, ngoại trừ lần trước gặp trong chương trình《Thế gian phồn hoa》thì bọn họ không có bất kỳ giao điểm nào. Nếu tính luôn lần gửi mấy cái ảnh chụp thì miễn cưỡng xem như gửi có quen biết đi.

Khuôn mặt xinh đẹp của Juliet có chút bất an, cô ấy hít sâu một hơi rồi gật đầu: "Vâng, Thẩm tiểu thư."

"Tìm tôi có chuyện gì?"

Cô ấy mím môi, do dự không nói nên lời, cuối cùng hỏi: "Thẩm tiểu thư, chúng ta lên lầu nói chuyện được không?"

Thẩm Thiên Thiên: "..." Chời mắ quen thân gì mà mời lên nhà nói chuyện.

"Thẩm tiểu thư, tôi thật sự có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô." Vẻ lo lắng trong mắt cô ấy không giống giả tạo, Thẩm Thiên Thiên mím môi suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: "Được rồi."

Cô còn nuôi một con chó mà, nếu như lát nữa có ẩu đả đánh nhau thì cô sẽ để chó mở cửa tiễn dong.

Thẩm Thiên Thiên bị ý tưởng trong đầu làm cho buồn cười, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Juliet, cô chỉ đành nhịn cười mời Juliet về nhà.

"Ngồi xuống trước đi." Thẩm Thiên Thiên nói, sau đó quay người rót cho cô ấy một ly nước.

Juliet nhận lấy ly nước, thì thầm: "Cám ơn."

Thẩm Thiên Thiên ngồi xuống đối diện, hỏi: "Cô tìm tôi có chuyện gì?"

Cô ấy uống một ngụm nước rồi mới nói: "Thẩm tiểu thư, tôi không biết nên tìm ai nên mới đến đây tìm cô."

Thẩm Thiên Thiên gật đầu: "Nói thẳng đi."

"Tôi phát hiện ra một bí mật. Vương Chấn muốn tham ô tài sản của công ty." Juliet run rẩy cầm ly nước, nhìn Thẩm Thiên Thiên với vẻ hoảng sợ: "Thịnh phu nhân xếp Phó tiên sinh đến công ty. Tôi muốn tìm Phó tiên sinh nhưng đột nhiên không liên lạc được. Tôi cũng không biết phải tìm ai... Chỉ có thể tìm đến cô."

Mắ hong đi làn tiên tri thì có phí không?

Thẩm Thiên Thiên có cảm giác rằng cô đã linh tính đúng, nên cô mới nói Vương Chấn có điều gì đó không ổn.

Thịnh Lạc ở một bên cũng rất sốc, anh không thể ngồi yên khi nghe Juliet nói Vương Chấn đã tham ô tài sản của công ty.

Juliet là thư ký đáng tin cậy của anh, mọi công việc của công ty đều qua tay cô ấy trước. Sau khi thăng chức cho Vương Chấn làm phó tổng, Juliet đã tiếp quản vị trí trước đây của Vương Chấn. Nếu Vương Chấn thực sự đã làm điều gì, Juliet chắc chắn sẽ biết.

Vậy là Vương Chấn thực sự ở sau lưng anh tạo phản?!

Vẻ mặt Thẩm Thiên Thiên đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Cô đến nói với tôi cũng vô ích thôi, tôi đã ly hôn với Thịnh Lạc rồi, cô có muốn đến gặp Thịnh phu nhân không?"

Juliet lắc đầu: "Sức khỏe của Thịnh phu nhân không được tốt. Nếu tôi nói cho bà ấy biết chuyện này, nhỡ đâu bà ấy quá lo lắng..."

Thẩm Thiên Thiên gật đầu: "Cũng đúng!"

"Thẩm tiểu thư, Thịnh tổng vẫn đang nằm trên giường bệnh. Vương Chấn đã cấu kết với Tống gia âm mưu cướp công ty trước khi Thịnh tổng tỉnh lại." Juliet vẻ ​​mặt buồn bã nói: "Sau khi tôi phát hiện có điều gì đó không ổn, tôi lập tức tự mình điều tra, phát hiện ra trong khoảng thời gian Thịnh tổng mê, rất nhiều tài khoản của công ty không đồng nhất."

"Đổng sự của công ty tôi không biết nên tin ai, Thẩm tiểu thư là người duy nhất tôi có thể nghĩ đến."

Sau khi nghe tin này, Thịnh Lạc đã rất tức giận. Vương Chấn là cái tên ăn cây táo rào cây sung, thừa dịp anh hôn mê mà thôn tính tập đoàn Thịnh Thế.

Thẩm Thiên Thiên cảm thấy kỳ lạ: "Cô không tin tưởng đổng sự của công ty nhưng lại tin tưởng vợ cũ của sếp? Cô không sợ là tôi và Vương Chấn cùng một bọn sao?"

Juliet bị câu hỏi của Thẩm Thiên Thiên chặn lại, cô ấy sững người một lúc, cắn môi nói: "Sẽ không đâu, cô không phải người như vậy."

Thẩm Thiên Thiên nhíu mày ngạc nhiên.

Juliet nói chắc nịch: "Tôi tin cô không phải người như vậy".

Nhìn thấy sự tín nhiệm lên cô trong mắt Juliet, Thẩm Thiên Thiên khá cảm động.

"Thế nhưng... Cho dù cô nói với tôi chuyện này, cô nghĩ tôi có thể giúp được gì cho cô?" Thẩm Thiên Thiên nhẹ giọng hỏi: "Tôi và Thịnh Lạc đã ly hôn rồi, cho dù tôi muốn nhúng tay vào e rằng cũng không giúp được cô."

Juliet bỗng im bặt.

Cô đã từng trông ngóng Thịnh Lạc và Thẩm Thiên Thiên sẽ ly hôn càng sớm càng tốt, để cô có thể đi bên cạnh anh một cách quang minh chính đại mà không bị người khác chỉ trích.

Phải, cô thừa nhận rằng cô thích Thịnh Lạc. Tình yêu giấu kín trong tim này đã mất kiểm soát ngay từ giây phút đầu tiên cô nhìn thấy anh.

Từ một cô thư ký ban đầu không hiểu gì, cô dần trở thành cánh tay phải đắc lực của Thịnh Lạc. Cô lặng lẽ đứng sau lưng anh, nhìn anh làm mưa làm gió trong lĩnh vực kinh doanh, nhìn thấy khía cạnh hấp dẫn nhất của người đàn ông này.

Cô đã ở bên anh từ khi anh chưa kết hôn. Ngay cả khi đó, vây quanh anh là một con bé tên Trương Tử Oánh, nhưng cô biết rằng cô rất khác với anh.

Nhưng về sau anh không kết hôn với Trương Tử Oánh mà kết hôn với chị gái Trương Tử Oánh. Trong một khoảnh khắc, Juliet chán ghét việc mình sinh ra trong một gia đình bình thường.

Có những người dù không làm gì, nhưng cô có cố gắng cả đời cũng không thể với tới. Nếu cô cũng có một thân thế tốt, liệu cô có thể đến gần anh hơn không?

Nhưng sau khi kết hôn, Thịnh Lạc tựa hồ không khác khi trước mấy, cho dù tham dự yến tiệc anh cũng mang theo cô.

Chẳng lẽ trong lòng anh cũng phát hiện ra mình có chút khác biệt?

Juliet cẩn thận suy nghĩ một chút, cô cố ý lộ ảnh cô ra vào khách sạn với anh cho phóng viên, sau đó cô cũng để lộ cho Thịnh Lạc phu nhân Thẩm Thiên Thiên. Cho dù lúc ấy giữa cô và Thịnh Lạc không phát sinh chuyện gì cả.

Cô nghĩ rằng với tư cách là một người vợ, Thẩm Thiên Thiên sẽ rất tức giận khi nhìn thấy hình ảnh chồng mình vào khách sạn với những người phụ nữ khác. Nhưng thất vọng là, người đến tìm cô không phải Thẩm Thiên Thiên mà là Thịnh Lạc.

Thịnh Lạc ném những bức ảnh đó trước mặt cô, nhìn cô bằng ánh mắt thất vọng: "Tôi hi vọng không có lần sau."

Anh đều biết tất cả!

Thẩm Thiên Thiên liếc nhìn thời gian, thở dài nói: "Cô về trước đi, chuyện này tôi biết rồi, Phó tiên sinh mà cô nhắc đến ngày mai sẽ trở về, sau đó cô nói rõ tình hình cho anh ấy biết."

Juliet ngẩng đầu nhìn Thẩm Thiên Thiên, hơi kinh ngạc: "Cô... Làm sao cô biết Phó tiên sinh..."

Thẩm Thiên Thiên mỉm cười: "Nếu cô đã đến cầu cứu tôi, tôi chắc chắn sẽ không để cô trở về tay không. Nị phăng xin, Phó tiên sinh còn lợi hại hơn Thịnh Lạc nhiều."

Thịnh Lạc: "..." Anh hừ một tiếng, trong mắt lộ vẻ khinh thường.

Juliet nghe được tiếng hừ mà nhìn về phía A Hoàng, cũng nhìn ra trong mắt con chó mang theo sự khinh thường, thở nhẹ một hơi: "A..."

Thẩm Thiên Thiên tự hỏi: "Sao vậy?" Cô nhìn con chó, không có gì khác lạ.

Sao Juliet lại có thể tùy tiện nói với Thẩm Thiên Thiên vào lúc đó được, vì cô cứ cảm thấy rằng biểu hiện của con chó này rất giống với Thịnh Lạc?

Biết được Thẩm Thiên Thiên có thể liên lạc với Phó Từ Hành, Juliet cảm thấy nhẹ nhõm một chút, Thẩm Thiên Thiên nhắc nhở: "Khi cô quay lại cứ giả vờ như cô không biết gì, đừng đánh rắn động cỏ."

Juliet gật đầu: "Được."

Vừa vặn là Thẩm Thiên Thiên cũng đi ra ngoài, vì vậy cô liền tiễn Juliet xuống lầu, nhìn thấy Juliet bắt taxi đi, cô cũng dắt chó đến gara lấy xe.

Tiểu khi dường như cũng không có gì thay đổi, Thẩm Thiên Thiên dắt con chó lên lầu, cô nhìn thấy khóa mật mã của ngôi nhà đã bị phá vỡ, trong nhà biến thành một mớ hỗn độn.

Nhưng các thiết bị trong phòng khách vẫn còn đó.

Thẩm Thiên Thiên có chút khó hiểu, trong nhà không có vật gì đáng giá sao lại cứ tới đây trộm?

Cô đi quanh nhà, mở căn phòng của Thịnh Lạc mới choáng váng.

Oimeoi, căn phòng trước đây của Thịnh Lạc hình như bị lục soát cướp sạch rồi!

______