18.1 

Một tháng sau khi Ngô Ngu chết. Có lúc tôi thường quên đây là sự thật. 

Buổi sáng lúc tỉnh dậy trên chiếc giường quen thuộc, tôi theo bản năng nghiêng đầu, muốn bỏ chiếc chân đang đè trên người mình xuống. 

Nhưng lại mò được khoảng không. Bên cạnh cũng là một mảnh trống rỗng. 

Cô ấy không ở đây nữa rồi. 

Sau này cũng sẽ không ở đây nữa. 

Tôi ngơ ngác hồi lâu, đột nhiên nhớ ra trong ngày cuối cùng của cô ấy, cô ấy rất ít khi quấn lấy tôi. 

Một tuần sau, tôi dần dần hồi phục lý trí. 

Tôi từ bỏ hạng mục ở nước Anh, bố mẹ bởi vì cái chết của Ngô Ngu đau buồn khôn nguôi, tôi cần phải ở trong nước chăm sóc họ, ngày nào cũng đi đi về về giữa công ty và nhà bố mẹ. 

Toà nhà ở cùng với Ngô Ngu bị tôi khoá lại, giao cho bên mô giới rao bán. 

Thực ra cũng chẳng có gì mà né tránh, toà nhà đó được thu dọn sạch sẽ rồi, không để lại bất kỳ thứ gì liên quan tới cô ấy. 

Ờ, cô ấy để lại một con gấu ngốc. Trên mảnh giấy viết, tặng cho Triệu Y. 

Tôi có ý nghĩ hơi trào phúng, cái này là để tôi tặng Triệu Y? 

Tôi mang theo nỗi tức giận không tên, vứt nó vào trong vườn. 

Có một hôm, mẹ tự nhiên nói, “Chúng ta đi thăm nơi A Ngu đi nhé.” 

Nhắc tới Ngô Ngu, mắt của bà ấy lại đỏ lên, “Mẹ luôn mơ thấy vùng biển đó, có thể là A Ngu muốn gặp mẹ.” 

Mẹ nói xong, thì bố cũng quay ra nhìn tôi. 

Tôi gắp một ít thúc ăn cho bà, “Con có thể để tài xế đưa bố mẹ đi.” 

Mẹ nhìn tôi, “Con không đi thăm A Ngu à?” 

“Chỉ là một vùng biển, mà con thì luôn sợ biển.” 

Bố gật đầu, “Thời Dư hồi nhỏ còn không dám tới gần biển, bỏ đi, chỉ chúng ta đi thôi.” 

Ti vi chiếu tới cảnh cực quang tuyệt đẹp ở Canada, không gian ban đêm như biến thành một màu xanh huyền quang đầy bất ngờ. 

Tôi không nhìn màn hình, bỏ bát vào khay rửa, mở vòi nước. 

Mẹ nhặt một vỏ sò bên bờ biển về, đặt lên đầu giường. Bố nói, lúc đó khi mẹ đang gọi tên Ngô Ngu, thì chiếc vỏ sò này bị sóng đánh dạt vào chân bà ấy, coi như A Ngu cho bà ấy đi. 

Ngoài những việc đó ra, cuộc sống vẫn tiếp diễn như thường. 

2.

Lúc họp Triệu Y có ho một tiếng. Tôi quay đầu nhìn cô ta, “Ra ngoài.” 

Triệu Y ngớ người, người trong cuộc họp đều quay ra nhìn tôi bằng ánh mắt bất ngờ. 

Cô ta hoảng loạn nói một tiếng xin lỗi, bước chân gấp rút mau chóng bước ra khỏi phòng họp. 

Tôi thu lại ánh mắt, tỏ ý nhân viên tiếp tục trình bày ppt. 

Triệu Y trốn bên phòng uống trà lau nước mắt, tôi không nói câu nào, bước tới pha một cốc cà phê cho cô ta: “Ở công ty phải chú ý cảm xúc.” 

Triệu Y đưa tay nhận lấy, có chút nhếch nhác mở miệng nói, “Cảm ơn sếp.” 

Tôi cầm cốc cà phê định rời khỏi, thì đột nhiên nghe cô ta nói, “Tôi không khóc vì chuyện trong cuộc họp.” 

Cô ta nghiến răng nói: “Tôi chỉ nghĩ tới lần cuối cùng tôi nói chuyện với Ngô Ngu, cô ấy mua thuốc cho tôi, nói với tôi uống thuốc ho thì sẽ khoẻ nhanh hơn.” 

“Lúc đó chắc cô ấy rất đau.” 

“Sếp không biết sao? Lần xảy ra tai nạn xe đó, Ngô Ngu thấy anh đỡ tôi từ trong xe ra, tôi thấy cô ấy rất buồn, đó là nỗi buồn mà chỉ những người con gái với nhau mới hiểu đươc.” 

“Tôi đoán cô ấy hiểu nhầm mất rồi, cô ấy luôn cho rằng, sau khi tai nạn xe xảy ra người đầu tiên anh muốn cứu là tôi”

Tôi ngớ người. Lúc đó chân của Ngô Ngu bị đầu xe ép về phía dưới vô lăng, khuôn mặt cô trắng bệch. 

Triệu Y ngồi ghế sau kêu đau, tôi xuống xe đỡ cô ta dậy trước. 

Cô ta rất sơ hãi, vô thức vò nhăn áo tôi. 

Tôi nói hai câu, cô ta mới như vừa tỉnh giấc thả nhẹ tay ra. 

Tôi bảo một người bên đường giúp chúng tôi báo cảnh sát, gọi xe cấp cứu. 

Sau đó mới đi kiểm tra tình trạng của Ngô Ngu, cô ấy bị kẹt rất chặt, tôi thử để ghế phó lái thẳng để có không gian cho Ngô Ngu kéo chân ra, nhưng nút điều chỉnh ghế có vấn đề, chỉ có thể xử lý những mảnh vỡ thuỷ tinh quanh miệng vết thương thay cô, đợi đội cứu hộ tới. 

Một người bình thường rất sợ đau như cô ấy, lúc đó lại không kêu một tiếng nào. 

Luôn nhìn chằm chằm vào cánh tay bị gãy của tôi, nói mình không sao, thật sự không sao. 

Nhưng sau này khi vào viện gặp La Trì, mắt cô ấy đỏ lên kêu đau. 

Lúc đó tôi mới hiểu ra, ở trong lòng cô ấy, có lẽ tôi không đáng được tin tưởng như La Trì. 

Triệu Y nhẹ giọng nói, “Nhưng tôi biết, anh đỡ tôi ra trước, là muốn kéo ghế sau ra để cô ấy có chỗ kéo chân, đúng không?” 

Tôi không trả lời cô ta.  

Buổi tối, tôi thấy trên điện thoại có một dòng gợi ý, nhảy biển tự vẫn có bao nhiêu đau khổ? 

Có người chia sẻ câu chuyện của mình trong khu bình luận, khúc giữa sẽ cảm thấy hối hận, sẽ đấu tranh, nhưng đã chẳng còn đường lui, rất tuyệt vọng, kiểu cảm giác muốn hít thở nhưng nước biển lại tràn vào phổi, nỗi đau hít thở mà đau rát đó… 

Tôi không đọc hết. 

Sau ngày hôm đó tôi bắt đầu mất ngủ nguyên đêm, lúc không ngủ được, tôi sẽ nấu cơm, quét dọn vệ sinh, là thẳng thớm từng bộ quần áo. 

Sáng sớm khi mẹ tôi dậy trông thất một bàn thức ăn, rất ngạc nhiên. 

Bà thử một miếng, đôi mắt chợt đỏ, “Giống với món mà A Ngu làm quá.” 

Tôi gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng, mùi vị quen thuộc lấp đầy khoang miệng, cõi lòng thì một mảnh cảm xúc bi thương đau khổ, dường như phát lại mảnh ký ức đã chôn sâu trong tâm trí. 

Trước đây, tôi chưa từng xuống bếp. 

Tại sao lại làm ra mùi vị của cô ấy?

Đột nhiên tôi phát hiện, mỗi một chuyện tôi làm đều là những việc mà Ngô Ngu từng làm. 

Mỗi việc làm trong đêm, đều là thói quen khi cô mất ngủ. 

3

Mấy ngày sau, người trung gian nói với tôi, phòng ở có người khác thuê rồi, hỏi tôi khi nào thì có thể kí hợp đồng tiếp.

Tôi đã trở lại biệt thự cũ của tôi.

Không có đồ của cô ấy, bên trong trông trống rỗng. Những bức tranh tường trẻ con và phóng đại không còn nữa, những chiếc gối búp bê trên ghế sofa cũng không còn, những chậu cây xanh cô trồng trên ban công cũng đã bị bỏ. Bao gồm cả bức ảnh đám cưới chúng tôi chụp khi chúng tôi đi du lịch.

Chỉ còn lại ngôi nhà đơn sơ lạnh lẽo.

Tôi đứng đó, chợt muốn tìm ra dấu vết cô ấy từng tồn tại trong đời tôi. Nhưng không có gì cả.

Tôi không bỏ cuộc, tìm kiếm khắp nơi nhưng không nơi nào có cả.

Vậy con gấu đâu?

Tôi vội vàng chạy ra góc sân, nhưng con gấu đã không còn ở đó từ lâu.

Có lẽ người thu gom xem là rác bỏ đi rồi. 

Tôi đã đánh mất thứ cuối cùng mà cô ấy để lại cho tôi. Về đến nhà, tôi tìm những bộ quần áo mà cô ấy đã mua cho tôi trước đây, trải chúng ra giường nằm trên đó.

Tôi không có buồn ngủ, nhưng rất nhanh đã ngủ gật.

Tôi mơ hồ cảm thấy bên tai có một luồng hơi thở rất nhẹ, giống như tiếng mèo con, cảm giác này lâu rồi chưa từng thấy.

Cửa mở, có tiếng bước chân.

Tôi chợt tỉnh giấc, sải bước ra khỏi phòng bước xuống cầu thang. Khoảnh khắc tôi nhìn thấy người tới là ai, trái tim tôi loạn nhịp.

Hoá ra chỉ là người trung gian.

Anh ta dẫn người khách xem nhà, nhìn thấy tôi thì hơi ngạc nhiên, cười nói: “Lục tiên sinh cũng ở đây à, vừa hay, chúng ta làm quen một chút.”

Tôi nhắm mắt hít thở sâu, “Xin lỗi, nhà này tôi sẽ không bán.”

Tôi đi tìm La Trì. Hỏi cậu ta nơi Ngô Ngu ở trước khi mất.  

Cậu ta nhìn tôi một lúc, cười mỉm, “Cái nhà đó tôi đã mua rồi, anh đừng nghĩ tới nó nữa.”

Tôi nghẹt thở.

Cậu ta đứng dậy, đi từng bước tới trước mặt tôi, “Tôi biết cạu muốn tìm di vật của cô ấy, muốn biết những ngày cuối đời cô ấy trải qua như thế nào, cái cơ hội này, anh không có được đâu.”

Tôi trầm mặt một hồi, ngẩng đầu nhìn cậu ta, “Thật ra tôi rất ghen tị với cậu. Ghen tị miễn là chuyện của cô ấy, cậu so với tôi càng rõ ràng hơn. Ghen tị khi bị thương trong tâm trí cô ấy đầu tiên nói với cậu mà không phải là tôi. Rõ ràng trước khi cậu xuất hiện, cô ấy chỉ dựa vào tôi mà tôi.” 

La Trì chậm rãi cười ra tiếng, “Lục Thời Dư, đó là vì anh không xứng!”

4

Cuối cùng tôi đã đến mảnh biển đó, tôi vẫn luôn không bao giờ dám đến. Tôi sợ nhớ tới cô ấy trông như thế nào khi chết đi.

Tôi đứng trên bờ, gió biển mặn chát phả vào mặt, sóng xanh lăn tăn khiến tôi cảm thấy nôn nao, choáng váng.

Kể từ khi tôi bị sóng cuốn vào năm sáu tuổi gần như chết đuối, tôi đã bị say biển.

Mà Ngô Ngu vừa vặn chết ở biển.

Một bước.

Hai bước.

Cảnh cuối cùng cô ấy nhìn thấy trước khi chết là bức ảnh pháo hoa tôi đăng trong vòng bạn bè.

Tôi chỉ nghĩ những chùm pháo hoa lộng lẫy đó giống với cực quang mà cô ấy muốn thấy. Nhưng tôi không ngờ là Triệu Y lại like bài viết đó của tôi. Việc đó trong lòng cô ấy lại trở thành sự lãnh mạn giữa tôi và Triệu Y.

Một cuộc điện thoại đã đánh thức tôi khi mực nước biển đang đến gần hơn.

Khi tôi tỉnh lại, biển đã nhấn chìm thắt lưng của tôi. 

Tôi lấy điện thoại ra, là mẹ tôi.

Tôi nhấc máy che điện thoại để bà ấy không nghe thấy tiếng sóng biển, “Sao vậy mẹ?”

Giọng mẹ tôi chán nản, “Mẹ đang ngủ thì vỏ sò rơi xuống đất làm mẹ tỉnh dậy, sau đó thì muốn gọi điện thoại cho con. Khi nào con về tới nhà? Buổi tối con muốn ăn gì?”

Vỏ sò?

Tôi ngừng lại một chút.

Phải nhỉ, cô ấy vẫn còn người nhà mà cô ấy yêu thương nhất cần sự chăm sóc của tôi.

“Bên con có tiếng gì vậy? Con đang ở biển à?” Mẹ tôi nghi ngờ hỏi.

“Không có.” Giọng tôi khàn khàn, “Con sắp về rồi.”

Những cơn sóng vỗ vào chân tôi như thể muốn dẫn tôi đến một nơi xa hơn?

5

Mấy ngày sau.

Tôi nhận được một cuộc gọi, giọng nói ở đầu dây bên kia có chút ngập ngừng, “Anh, là em. Có chuyện này em phải nói với anh, lúc trước lúc chúng ta ở bar ấy, có thể đã gặp phải chị dâu, lúc ấy chị ấy gầy quá, em không dám nhận. Chúng ta có mấy người uống say rồi, đột nhiên nói tới chuyện của anh. Cái thằng nhóc 11 đó đem mấy câu lúc anh ở Anh uống say nói với nó đó nói ra hết. Nó nói anh ở bên chị dâu cảm thấy mệt mỏi quá, chán chường quá. Chị dâu nghe xong hình như rất buồn, rất nhanh đã rời đi. Sau này em nghe tin chị dâu mất rồi, trong lòng rất khó chịu, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định sẽ nói cho anh biết chuyện ngày hôm đó.”

Sau khi cúp điện thoại, tôi cụp mắt xuống.

Hoá ra, đây là lý do khiến cô ấy quyết định rời đi.

Cô ấy sẽ mãi mãi không biết được, lần này về nước là muốn cầu hôn cô ấy.

Tôi thật sự nhàm chán.

Tôi mệt mỏi vì phải đứng đằng sau họ suốt ngày ăn dấm, tôi mệt mỏi khi chúng tôi bằng mặt không bằng lòng, tôi mệt mỏi vì hai bên làm tiêu hao tinh lực của nhau.

Tôi muốn hỏi cô ấy có đồng ý gả cho tôi không, đồng ý làm đám cưới ở Anh không.

Nhưng cô ấy lại dọn đồ đạc đi hết, sau đó còn muốn chia tay với tôi.

Tôi vẫn luôn cảm thấy, cô ấy thích La Trì.

Tình bạn của cô ấy và Lạc Trì kéo dài mười năm. 

Nếu không vì mối quan hệ với tôi, nếu không vì ba mẹ tôi, bọn họ sợ là sớm đã ở bên nhau. Cho nên giây phút cô ấy nói chia tay với tôi, tôi xem đó là lẽ đương nhiên, cô ấy rời xa tôi là vì để ở bên La Trì. Tới giờ phút này tôi mới hiểu, cô ấy đã thất vọng với tôi quá nhiều rồi.

Lần đó Triệu Y cảm mạo, tôi khoác áo khoác cho cô ta. 

Không phải tôi không thấy sự thất vọng trong mắt cô ấy, nhưng tôi cố tình phớt lờ. Vì tôi gặp cô ấy và Lạc Trì ở sân vận động vào tối hôm trước, Lạc Trì ghi một bàn thắng, cô ấy đã cổ vũ rất phấn khích.

Giây phút đó tôi rất ghen tị.

Tôi không thể chơi bóng rổ nữa do tổn thương dây thần kinh ở tay, cô ấy lại đi xem người khác chơi.

Chân cô ấy mềm nhũn,  cô ấy nắm lấy l tay tôi, tôi thậm chí còn chế nhạo cô ấy. Để khiến tôi thỏa hiệp, cô ấy thường giả vờ ốm khi còn nhỏ.

Nhưng tôi nên biết kể từ khi cô ấy lừa dối tôi về việc cô ấy tự tử, cô ấy chưa bao giờ dám đùa cợt về cơ thể của mình thậm chí cô ấy còn không dám nói với tôi khi cô ấy thực sự bị bệnh. Trong khi tôi chăm sóc Triệu Y, cô ấy đã giấu giếm chịu đựng nỗi đau ung thư một mình.

Lạc Trì nói đúng.

Tôi thực sự không xứng.

Tôi thậm chí không đủ tư cách để chết cùng cô ấy.

Cô ấy chắc là ghét tôi lắm.

Vì vậy, trong những lời cuối cùng cô ấy để lại phía sau, cô ấy nghĩ tới tất cả mọi người, nhưng không một lời nào nói tới tôi.

HOÀN