Đề nghị của Kỷ Minh Nguyệt thông thường đều được đồng ý.

Huống chi, mấy nữ hài tử luôn có cảm giác đặc biệt với vòng đu quay.

Hôm nay còn là lễ hội, ngồi đu quay lên đến chỗ cao nhất, xem toàn bộ cảnh sắc của khu vui chơi, hình như là ý tưởng không tồi.

Mọi người đã không có dị nghị gì, vậy ý kiến được thông qua.

Mấy người đi đến đu quay, bắt đầu xếp hàng.

Dù sao cũng là đêm Giáng Sinh, khách đến khu vui chơi rất nhiều, huống chi đu quay còn là hạng mục rất quan trọng, đương nhiên không thiếu người xếp hàng.

Nhưng may mắn là, cũng không cần xếp hàng bao lâu sẽ đến lượt bọn họ.

Sáu người, vừa vặn ba toa.

Nhưng, tiếp theo là vấn đề phải xếp toa như thế nào.

Thư Diệu nhìn Tạ Vân Trì cùng Kỷ Minh Nguyệt trước mặt, ánh mắt sáng lên, giả bộ tùy ý mà đề nghị: “Mấy cậu nhìn xem, người ta đều là tình lữ đi chơi trò này, chúng ta cũng không thể mất mặt được đúng không? Như vậy đi, chúng ta vừa vặn có ba nữ sinh ba nam sinh, một nam một nữ mỗi toa, được không?”

Hạ Doanh chỉ nhìn thoáng qua Thư Diệu liền rất nhanh đã hiểu ra ý của cô, nhanh chóng hùa theo: “Mình cảm thấy được đó. Mình ngồi với Thiệu Trạch Vũ, Diệu Diệu với Hiến ca, Trì ca, giao Miêu Miêu cho cậu đó.”

Trong lòng Kỷ Minh Nguyệt đã cười ra tiếng.

Nhìn xem, đây chính là bạn thân của cô đó!

Mặc kệ là sống lại bao nhiêu lần, nhóm bạn thân của cô đều có thể tận lực trợ công.

Tạ Vân Trì liếc nhìn Kỷ Minh Nguyệt có vẻ rất bình tĩnh, thấy cô không có ý cự tuyệt, hơn nữa anh đúng là thân nhất với Kỷ Minh Nguyệt, dường như không hề suy xét mà bình tĩnh gật đầu đồng ý: “Không thành vấn đề.”

Vấn đề chỗ ngồi đã giải quyết thành công, cũng đã đến lượt bọn họ.

Theo thứ tự đi vào, nhân viên công tác giúp bọn họ đóng cửa.

Giống như…

Thế giới hai người đầy tuyệt vời.

Bên ngoài đu quay huyên náo ồn ào, người người đi đi lại lại, cười cười nói nói, tiếng nhạc “Jingle bells, jingle bells, jingle all the way” vang vọng.

Nhưng trong toa đu quay lại vô cùng yên tĩnh, gần như là trong không gian này chỉ còn lại hai người bọn họ.

Nói đến cũng kỳ quái.

Không nói đến đời trước, chỉ tính mấy ngày sau khi trọng sinh, thời gian Kỷ Minh Nguyệt cùng Tạ Vân Trì ở chung cũng không tính là quá ít.

Mỗi tuần hai lần học thêm, đều là chỉ có hai người ở trong phòng cô, không ai quấy rầy.

Nhưng hình như…

Khác với hiện tại.

Đu quay còn chưa khởi động.

Có một loại ái muội như có như không quanh quẩn trong toa, loại không khí không nhìn không thấy không sờ được, nhưng lại luôn cảm thấy thực sự có tồn tại.

Kỷ Minh nguyệt có chút đứng ngồi không yên.

Cô liếc Tạ Vân Trì ở bên cạnh một cái.

Biểu cảm của thiếu niên lạnh nhạt, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa hồ là cảm nhận được tầm mắt của Kỷ Minh Nguyệt, anh cũng quay đầu lại nhìn nữ hài tử bên cạnh.

Bất ngờ chạm mắt.

Dường như không chỉ có ánh mắt.

Kỷ Minh Nguyệt chỉ cảm thấy trái tim hơi xốn xang, còn chưa kịp phản ứng, Tạ Vân Trì đã nhanh chóng quay đầu đi.

Cô mím môi.

Lại khống chế không được mà cong lên.

Cúi đầu, Kỷ Minh Nguyệt đang chuẩn bị nói cái gì, đu quay đột nhiên khởi động.

Tốc độ khởi động rất chậm, nhưng cô vốn không ngồi vững, lúc này cả người trực tiếp giật nảy, kém chút thì ngã.

Tạ Vân Trì giống như đang nhìn cửa sổ lại nhanh nhạy đỡ lấy cô, còn thấp giọng nói: “Cẩn thận một chút.”

Nói xong, anh mới ý thức được tư thế của hai người bọn họ có chút hơi thân thiết, không tự nhiên mà mím mím môi, sau khi Kỷ Minh Nguyệt ngồi ổn định thì nhanh chóng buông tay.

Không biết còn tưởng rằng anh chạm vào không phải một nữ hài tử, mà là điện.

Kỷ Minh Nguyệt vừa không nhịn được mà có chút ngượng ngùng, vừa âm thầm mắng bản thân.

Có cái gì mà ngượng ngùng chứ!

Trước khi trọng sinh có cái gì chưa làm qua đâu!

Ánh mắt chạm đến vành tai hơi đỏ lên của Tạ Vân Trì, Kỷ Minh Nguyệt lại cười trong lòng.

Đu quay dần đi lên cao.

Kỷ Minh nguyệt nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, “tùy ý” đổi đề tài: “Cậu đoán xem, sáng mai mấy người chúng ta có phải sẽ bị gọi đi phê bình không?”

Tạ Vân Trì tựa hồ là đang điều chỉnh trạng thái, nghe vậy thì cười khẽ hai tiếng, thậm chí còn có tâm tình trêu cô: “Mình hẳn là sẽ không bị mắng nhiều lắm đâu.”

“Vì sao?”

Tạ Vân Trì rốt cuộc cũng thưởng thức đủ cảnh ngoài cửa sổ, nhìn về phía cô, con ngươi thâm trầm như vũ trụ vô tận: “Bởi vì thầy cô sẽ cảm thấy, là mấy cậu ép mình trốn học.”

“…”

Mẹ nó.

Kỷ Minh nguyệt nhất thời nghẹn lời.

Đương nhiên, nghẹn lời cũng không phải vì cảm thấy Tạ Vân Trì đang nói hươu nói vượn, mà là ngược lại, cô cảm thấy chuyện Tạ Vân Trì nói hoàn toàn có khả năng xảy ra.

Khả năng rất lớn.

Ngẫm lại đời trước, nếu khi học cao trung mà nghe tin Tạ Vân Trì trèo tường trốn học, phản ứng đầu tiên của cô nhất định sẽ là nghĩ xem trứng thối nào ép buộc Tạ Vân Trì.

Bằng không, một người nhân phẩm và học vấn ưu tú như anh, làm sao có thể làm ra chuyện như thế?

Nhưng mà!

Ngẫm lại động tác trèo tường quá mực thuần thục của Tạ Vân Trì ngày hôm nay, hơn nữa đối với hiểu biết của cô về Tạ Vân Trì, nhất định đây không phải lần đầu tiên anh làm chuyện này?

Thật tức giận.

Thấy biểu cảm giận dỗi của nữ hài tử, Tạ Vân Trì lập tức cười sảng khoái.

Anh dừng một chút, còn nói thêm: “Cảm ơn cậu đã đưa mình ra ngoài, tối nay rất vui.”

“Chưa từng có đêm Giáng Sinh nào vui như vậy.”

Vui vẻ đến mức khiến anh luyến tiếc đêm nay kết thúc.

Dường như bọn họ không phải là đến khu vui chơi, mà là tới thiên đường.

Áp chế gánh nặng trong lòng, đêm nay, ở đây, mọi thứ đều biến mất.

Chẳng sợ ngày mai sẽ quay lại cảnh khốn khổ đó, nhưng ít nhất hôm nay, anh cảm thấy bản thân rất thoải mái và tự do.

Kỷ Minh Nguyệt nhìn chằm chằm vẻ mặt của anh, do dự hai giây mới hạ quyết tâm, mở miệng hỏi anh: “Hôm nay cậu có chuyện gì sao?”

Cô rất muốn nói cho anh rằng, cô biết rất nhiều chuyện liên quan đến anh, cho nên anh cứ việc nói ra, không có việc gì cả.

Nhưng cô lại cảm thấy, trọng sinh vốn đã là đủ kỳ lạ, cô trở về là vì muốn bù đắp tiếc nuối mà.

Kỷ Minh Nguyệt rất sợ câu hỏi của mình trở thành gánh nặng của Tạ Vân Trì, vội vàng bổ sung thêm: “Đương nhiên, mình chỉ hỏi thế thôi, nếu cậu không muốn nói thì cũng không sao.”

Tạ Vân Trì trầm mặc thật lâu.

Không khí trong toa âm trầm xuống, Kỷ Minh Nguyệt cảm thấy chua xót, khi đang chuẩn bị nói sang chuyện khác, liền nghe thấy Tạ Vân Trì mở miệng.

“Dường như là một chuyện rất phức tạp, mình cũng chỉ mới biết vào tối nay, đến bây giờ vẫn có chút không tiếp thu được.” Ngữ khí của Tạ Vân Trì vẫn nhàn nhạt như cũ, như là đang nói về chuyện của người khác.

“Tối nay có một người tìm đến mình, nói mình không phải con ruột của ba mình, mà ba mình là chồng của bà ấy. Nói nhà bọn họ là hào môn nổi danh của Viễn Thành, mình là con riêng của nhà hào môn đó.”

Tạ Vân Trì ngừng lại, nhìn thoáng qua biểu cảm của Kỷ Minh Nguyệt, lại nhìn không được mà cúi đầu cười: “Rất ly kỳ phải không? Nghe cũng rất giả.”

Kỷ Minh Nguyệt lắc lắc đầu.

Cô đương nhiên biết tất cả đều là sự thật.

“Kỳ thực mình cũng cảm thấy là giả, nhưng người đó còn mang giấy xét nghiệm ADN đến.” Tạ Vân Trì cúi đầu thở dài, “Bà ấy nói bà ấy cũng chỉ mới biết chuyện này không bao lâu, chuẩn bị tư tưởng rất lâu mới quyết định nói hết mấy thứ này với mình.”

“Cái đó, bà ấy có gây khó dễ cho cậu không?” Kỷ Minh nguyệt dè dặt cẩn trọng hỏi.

Tạ Vân Trì lắc đầu: “Không có, bà ấy rất hiền. Bà ấy nói với mình, bà ấy đang bị ung thư, thời gian không còn nhiều, bà ấy còn có một đứa con gái đang học tiểu học. Bà ấy nói đó là mối quan tâm duy nhất của bà ấy, cũng là em gái của mình, cho nên sau bà ấy khi qua đời, mình được nhận về, hy vọng duy nhất của bà ấy là mình có thể chăm sóc thật tốt cho em gái.”

Kỷ Minh Nguyệt cúi đầu, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

Cho nên đời trước cũng là như vậy sao?

Vào lúc học cao trung, Tạ Vân Trì đã biết đến chuyện này, cũng biết người em gái chưa từng gặp mặt của mình là cùng cha khác mẹ.

Nhưng ngay cả như vậy, anh cũng không dựa vào quan hệ huyết thống mà chiếm một phần lợi ích nào cho riêng mình, vẫn chịu cái nghèo khó, nỗ lực dựa vào chính mình.

Mất đi người ba bị bệnh nặng, vì hy vọng của mẹ mà rời khỏi thành phố này, đi đến nơi xa lạ không người quan tâm, bởi vì sự gửi gắm của người dì kia mà nỗ lực chăm sóc cho em gái, cho đến tận lúc hai người gặp lại nhau ở đời trước vẫn nỗ lực.

Cô chỉ vừa nghĩ như thế, tâm đã như bị dao cắt.

Giả bộ thoải mái, Kỷ Minh Nguyệt hỏi anh: “Vậy cậu định làm như thế nào?”

“Làm sao bây giờ?” Tạ Vân Trì cúi đầu lặp lại câu hỏi này, ngẩng đầu nhìn cô, thanh âm ép xuống rất thấp, ngữ khí lại kiên định, “Làm như không biết, cố gắng học tập, chăm sóc thật tốt cho ba mình.”

… Xem đi, mặc kệ là lặp lại bao nhiêu lần, Tạ Vân Trì vĩnh viễn là Tạ Vân Trì.

Kỷ Minh Nguyệt áp chế sự phức tạp trong lòng, cười với Tạ Vân Trì: “Mình tin tưởng cậu, cậu nhất định có thể làm tốt.”

Đu quay ngày càng lên cao, cách ánh trăng ngoài cửa sổ ngày càng gần.

Buổi tối hôm nay quá mức tốt đẹp, Kỷ Minh Nguyệt lại nhịn không được mà nhớ đến lần ngồi đu quay với Tạ Vân Trì trước khi trọng sinh.

Cô nhắm mắt lại, nghĩ ở trong lòng, mong thế giới này đối xử tốt một chút với thiếu niên ôn nhu này.

“Cậu đang nghĩ cái gì thế?” Tạ Vân Trì bỗng hỏi cô.

Buổi tối hơi lạnh, ánh trăng thanh lãnh chiếu vào người thiếu niên như ngọc, làm nổi bật sự ôn nhu của anh.

Kỷ Minh Nguyệt nghĩ, cô thực sự thích anh.

Cô không bao giờ hy vọng lần nữa lỡ mất Tạ Vân Trì, dù chỉ là một giây.

“… Mình nghĩ.” Kỷ Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, trong con ngươi xinh đẹp mang theo ý cười, giống như nước hồ phản chiếu ánh trăng, “Tạ Vân Trì, mình thực sự rất thích cậu.”

Tạ Vân Trì sửng sốt, ý cười yếu ớt trên mặt cũng phai đi, chỉ nhìn chằm chằm nữ hài tử ở trước mặt.

Biểu cảm của Kỷ Minh Nguyệt rất bình thản, tự nhiên nói tiếp, tựa hồ không hề cảm thấy lời tỏ tình này quá mức đột ngột.

“Không phải là mình đồng cảm với cậu, cũng không phải là thương hại cậu, mình chỉ đơn thuần là rất thích cậu, hơn nữa đã thích cậu…” Kỷ Minh Nguyệt tạm dừng một giây, “Rất lâu rất lâu, so với những gì cậu có thể nghĩ thì lâu hơn nhiều.”

“Cậu cũng biết đấy, từ trước đến nay mình không phải người thích giấu tâm sự ở trong đáy lòng, mình thích cậu, cho nên mình phải nói ra.” Cô tiếp tục nói, “Mình thích cậu là chuyện của mình, cậu không cần trả lời, mình cũng sẽ không tạo áp lực cho cậu. Mình chỉ nói cho cậu biết, mình muốn đổi xử tốt với cậu, mình hy vọng có thể cùng cậu đối mặt với khó khăn.”

Tạ Vân Trì mím môi chặt đến nỗi ép thành một đường thẳng.

… Sự yêu thích của cô quá thẳng thắn, thậm chí còn không cho anh cơ hội phản ứng, càng không giống với mấy nữ hài tử khi thổ lộ thì sẽ ngượng ngùng, sợ hãi lại chờ mong, quả thực…

Làm cho anh không thể tin được.

Anh chỉ cảm thấy hiện tại trong lòng mình quá mức phức tạp.

Có kích động, có vui sướng, có chất vấn, có tự ti, có chờ mong…

Còn có áy náy.

Thiếu nữ ấy quá mức thẳng thắn, tựa hồ là vĩnh viễn không có bí mật nào với anh.

Nhưng anh thì không.

Anh…

Nhớ tới cảnh trong mơ, Tạ Vân Trì siết chặt bàn tay, thậm chí còn nổi lên gân xanh.

Hình như là từ lần đầu tiên, anh đã cảm thấy bản thân không còn giống trước kia.

Anh rất sợ Kỷ Minh Nguyệt biết được những suy nghĩ này của mình, nhưng lại nhịn không được mà vui sướng tiếp nhận sự thân thiết của cô.

Gia cảnh không tốt, nhưng Tạ Vân Trì chưa từng vì nó mà tự ti.

Trừ khi… Đối mặt với Kỷ Minh Nguyệt.

Cô quá tốt đẹp, quá sạch sẽ và đơn thuần.

Mọi người xung quanh đều yêu quý cô, cô sống tự do vui vẻ, dường như là không hề có gì trói buộc.

Gia cảnh của cô rất tốt, thậm chí khi lần đầu tới nhà cô, Tạ Vân Trì còn có chút kinh sợ.

Lúc ấy anh nghĩ, phải nỗ lực ra sao, tài năng đến mức nào, người trong lòng mới có thể cả đời sống vô ưu vô lo.

Nơi Kỷ Minh Nguyệt ở tên là biệt thự Ánh Trăng, nói đó có một cái hồ, gọi là hồ Ánh Trăng.

Trăng trong Kỷ Minh Nguyệt.

Anh tra rất nhiều tư liệu địa phương, nhìn chằm chằm vào giá căn biệt thự thật lâu.

Thiếu nữ ấy là trăng ở trên trời, thậm chí nếu không phải làm gia sư, có lẽ cả đời này anh cũng không dám lại gần.

Còn anh thì sao?

Tạ Vân Trì mím mím môi, có chút nói không nên lời.

Chỉ là không đợi anh suy nghĩ nhiều nữa, Kỷ Minh Nguyệt lấy từ trong cặp sách một cái hộp đưa cho anh: “Giáng Sinh an lành!”

Anh chần chờ hai giây, nhận lấy.

Dưới ánh mắt mong chờ của nữ hài tử, Tạ Vân Trì mở hộp ra.

Là một vật trang trí nhỏ, mặt trên là thủy tinh, bên dưới là kim loại, bên trong là một bông hoa hồng bằng nhung.

“Bông hồng này là mình tự làm đó.” Kỷ Minh Nguyệt tranh công, “Là bông hoa hồng trong [Hoàng Tử Bé], không đáng tiền, nhưng cậu phải giữ cho kỹ, có biết chưa?” 

Tạ Vân Trì có chút buồn cười.

Cô tặng một món quà, sao còn có nhiều yêu cầu như vậy?

Nhưng anh vẫn gật gật đầu, cũng nói, “Giáng Sinh an lành.”

Ánh trăng của anh.

Lấy một tờ giấy bên trong ra, Tạ Vân Trì ngoài ý muốn mà phát hiện, bên trên không phải chữ, mà là một dãy số.

1013252408242503.

Rõ ràng là một chuỗi chữ số hoàn toàn xa lạ, nhưng Tạ Vân Trì lại cảm thấy có chút quen thuộc.

Thật giống như dãy số này có quan hệ rất chặt chẽ với anh.

Thậm chí anh không cần suy nghĩ quá nhiều, trong đầu anh đã giải mã được.

Lần lượt hai chữ số, ứng với 26 chữ cái tiếng Anh. 

JMYXHXYC.

Tạ Vân Trì trầm mặc hai giây, lại ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Minh Nguyệt.

Biểu cảm của nữ hài tử thực nhẹ nhàng, thậm chí còn có chút tự đắc mà lắc lư hai cái đùi: “Mình biết cậu quên chuẩn bị quà Giáng Sinh cho mình, nhưng mà không sao…”

Lời còn chưa nói hết, Kỷ Minh Nguyệt đột nhiên phát hiện Tạ Vân Trì lấy ra từ túi áo đồng phục một cái hộp nhỏ, cười cười đưa cho cô: “Quà Giáng Sinh.”

“…”

Kỷ Minh Nguyệt im bặt.

Vì sao vả mặt lại tới nhanh như vậy?!

Vừa mừng vừa sợ tiếp nhận món quà, Kỷ Minh Nguyệt mở cái hộp nhỏ ra, là một cái kẹp tóc.

Có hình ánh trăng, nếu nói có cái gì đặc biệt, thì bên cạnh ánh trăng còn có một đám mây nhỏ.

Rất tinh xảo, không giống mấy đồ bình thường bán ở ngoài, dựa theo ánh mắt nhìn đồ của cô, hẳn là rất xa xỉ.

Ít nhất là đối với Tạ Vân Trì nghèo khó như bây giờ, thực sự là rất xa xỉ.

Anh lại chỉ nhàn nhạt cười, lặp lại lời vừa rồi của cô: “Không đáng tiền, nhưng cậu phải giữ cho kỹ, biết chưa?”

Kỷ Minh Nguyệt nắm cái kẹp tóc trong lòng bàn tay, chỉ cảm thấy trong lòng gợn sóng, ý cười trong khóe mắt không thể nào che giấu.

Đu quay di chuyển lên vị trí cao nhất.

Tạ Vân Trì ngẩng đầu, nhìn thoáng qua bóng đêm bên ngoài cửa sổ, lại nhìn người ở bên cạnh, chỉ cần một chút nữa là có thể ôm nữ hài tử vào lòng.

Anh mím môi, sau đó…

Cúi đầu, hôn cô.